Sợi Dây Chuyền Định Mệnh

Chương 43

_Anh...sao...lại???_Như trợn tròn mắt ngạc nhiên đến không thể tin nổi.

_Sao? Mau đến đây...._Huy vừa nói vừa giơ tay ra phía Như.

Như nắm lấy tay anh rồi mới từ từ đi lại gần anh, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào cái vật......thần kỳ kia.

_Sao mà em lại đi lang thang vào buổi tối một mình thế hả? Nguy hiểm lắm biết không?_Huy nạt.

_Ơ....em xin lỗi....nhưng mà...anh có việc gì ở đây à? Việc quan trọng lắm hả?

_Có việc mới đến được à?

_Nhưng....anh đang ở Paris ký hợp đồng mà không phải sao? Sao lại...về nhanh như vậy?

_Vì hôm nay là Valentine! Em rất muốn gặp anh, đúng không?

_H...hở?_Như nghe vừa hạnh phúc vừa thẹn đỏ hết cả mặt.

_Hở cái gì,, cùng tôi vào trong, ngoài đây lạnh lắm, khoác áo vào này!_Huy cởi áo khoác quăng cho Như rồi sau đó quay sang nói chuyện với phi công:

_Về đi!

_Dạ!_Chàng phi công trẻ trên chiếc trực thăng đáp rồi khởi động bay về sân đỗ riêng của nhà Huy.

Như nghe thấy Huy sai bảo người lái chiếc trực thăng đó dễ dàng như vậy cô liền hỏi:

_Anh…..cái đó…..chiếc máy bay đó là….của anh à?

_Máy bay? Ý em là trực thăng ban nãy đấy à?

_Trực thăng…à, đúng rồi…

_Ừ, anh chỉ dùng khi cần đi đây đó ngoài nước ký hợp đồng thôi, cũng tiện không phải mua vé!

_Vậy…à…._Như vẫn chưa hết hoảng hồn thì Huy bế hẳn cô lên đi vào trong.

_Em lạnh lắm hay sao mà cứ chon chân một chỗ chẳng nhúc nhích gì vậy?...

Đặt gọn Như xuống chiếc ghế nệm trong phòng rồi Huy ngồi xuống cạnh cô, chìa ra một xấp giấy:

_Anh nghĩ em chưa được xem qua đâu nhỉ?

_Cá này là gì vậy ạ?_Như vừa hỏi vừa lật xem sơ qua.

_Qùa valentine của em đấy!_Huy cởi áo khoác ngoài ra đưa phục vụ máng lên thành ghế.

_Qùa valentine?_Như ngạc nhiên, đến người bận rộn vô tâm như anh ta mà cũng có nhớ ngày này mà cho mình quà ư? Không thể tin_Đây là…..tổng số hàng bán ra…..sản phẩm valentine của em chiếm 90% và…không hề còn hàng tồn kho ư?????_Như không tin nổi vào mắt mình.

_Đúng là một món quà ý nghĩa phải không?_Huy mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu Như.

Như mừng rỡ đến nỗi rơi nước mắt, không hề nhận thức được mình đã lao vào vòng tay của Huy một cách tự nhiên, và Huy cũng không hề phản đối hành động đó.

_Cảm ơn anh…..

Thật ra thì không dễ để có được một con số lớn như thế, Như không hề biết rằng Huy đã vì xấp giấy thống kê này mà anh đã phải đi đến rất nhiều nơi ký hợp đòng lớn phân phối sản phẩm của Như, anh tạo mọi điều kiện để sản phẩm của Như có mặt ở khắp nơi cả trong và ngoài nước, anh đi Paris cũng vì vậy. Nhìn lấy sự cảm động và vui mừng tột cùng này của cô gái bé bỏng, Huy cảm thấy ấm lòng và quên đi phần nào sự mệt nhọc. Một lúc sau, Như nhận ra hành động hơi lố của mình, cô vội đẩy Huy ra.

_Ơ…em..xin lỗi…

_Tự em ôm anh rồi bây giờ đẩy anh ra à? Cứ như anh chủ động ôm em vậy!_Huy thở dài, (vốn muốn ôm thêm chút nữa… J)

_Xin lỗi mà…._Như cười tít mắt ôm chặt xấp giấy Huy đưa.

_Mà em có biết mấy giờ rồi không mà còn lang thang bên ngoài? Không định về nhà à?

_Không phải đâu!!! Hôm nay lễ, em không muốn ở nhà một mình, hơn nữa anh còn bận rộn cả tuần nay, nên em định ra ngoài kiếm chút gì ăn uống rồi xem trang phục của mình có nhiều người mua hay không thôi…..

_Cách xem của em là nhìn người đi đường đó hả? Em nghĩ có khả quan à? Thật ngốc hết nói nổi!!

_Thì….cũng chỉ còn cách đó thôi chứ sao…_Như bĩu môi_Cơ mà, anh chỉ đưa em xấp giấy này thôi mà bảo là quà valentine ấy hở? Làm gì có chuyện như thế cơ chứ?

_Đừng có lằng nhằng, có còn hơn không đấy!_Huy nói xong liến vẩy tay ra hiệu cho người phục vụ ở đó lui ra.

_À….em cũng…..có quà cho anh…._Như lấy trong giỏ xách ra một chiếc khăn len màu đỏ thẫm_Nè!_Như đưa cho Huy.

_Cái gì đấy?_Huy không buồn nhìn lấy món quà.

_Lại đây xem nào!_Như kéo Huy lại gần mình một chút rồi tự tay choàng vào cho anh_Nghe nói ở Nhật có tuyết đấy, mai anh lại phải đến đó cả tuần rồi, đừng để bị cảm đấy!

_Cái…cái gì thế??_Huy giật lùi ra một chút, mặt đỏ lên vì hành động vừa rồi của Như, chết tiệt, cứ thế này thì chẳng mấy chốc tình cảm sẽ bị phát hiện mất thôi.

_Khăn choàng len đó!_Như không để ý mấy biểu hiện của Huy mà chỉ tươi cười đáp lại.

_Hừ….mấy cái này…..ngoài đường bán đầy ra, anh tự mua cũng được, chẳng giá trị gì cả!_Huy bao biện.

_Không dám đâu!! Cái này em tự đan đấy! Làm gì có ở đâu bán chứ??

_Sao…? Đừng có đùa, anh thấy em đan bao giờ đâu…

_Trong thời gian anh la cà suốt ở nước ngoài em đã hì hục đan đấy, làm sao anh thấy được chứ?

_....Ưm…vậy à….cảm ơn em! Ta gọi thức ăn thôi!_Huy đánh trống lảng.

_Gọi thức ăn gì chứ….xì…chả thèm khen lấy một tiếng, đáng ghét!

_Em nói gì đấy?

_Không…có nói gì đâu…anh không gọi thức ăn à?

_Anh gọi rồi, mỗi em chưa gọi thôi, mà thôi anh nghĩ cũng không cần đâu, em dạo này mập lên nhiều đó, nên tự biết kiếm chế đi chứ, anh không thích đi ra ngoài với một con heo đâu! Mất mặt chết đi được!_Huy nói rồi ngồi xuống.

_Anh đã nói thế thì….tất nhiên em phải ăn nhiều hơn rồi! PHỤC VỤ, CHO TÔI 3 PHẦN BÒ BÍT TẾ LỚN!!!_Như la thật to lên, lúc này cơn giận đã lên tới….đỉnh đầu và bốc khói rồi.