Nương Tử Bên Ta Được Không?

Chương 2: TÂM TÌNH

Bị Thái Ưng ôm lấy cánh tay mà nàng ngẩng ra, nhìn ánh mắt vô tội của nam tử trước mặt. Rồi đành thở dài, mặc đi, dù sao trí óc của hắn vẫn là một đứa trẻ. Thực chất, với Hoa Tử, kiếp trước có yêu, cũng có thương, nhưng hành động giữa hai người chỉ dừng lại ở mức nhìn nhau cười. Nàng chưa từng được nam tử khác ôm, cũng chưa từng được cảm nhận được cái nắm tay của một người mình yêu. Vì nàng sợ, những năm đó, tay nàng dính đầy máu tươi, chỉ có cái lạnh và cái lạnh bao quây bên nàng, khi hắn đến, cũng là lúc một chút ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi vào cuộc đời đó. NHưng nàng sợ, sợ sẽ quấy bẩn đến người như hắn, và cuối cùng, nàng dù không vấy bẩn hắn thì hắn đã rất bẩn rồi. Nhắm mắt cho qua một cuộc đời quá ngu ngốc sao?

"Tử nhi, nàng khóc. Ta không tốt"

Thái Ưng nhìn cô nương nhỏ bên cạnh, đứng sững người nhìn chàng mà khóc hắn lo sơ, nàng sẽ chán ghét hắn lần nữa. Bàn tay run run gầy rọp đưa lên vụng về vệt những giọt lệ lăn dài trên má nàng. Nhưng sao bàn tay hắn lại càng vệt khiến mặt nàng lại lem luốt thêm? Hắn lung túng muốn khóc òa ra, hai mắt đã bắt đầu cay. Trong tìm thức của một đứa trẻ, nàng luôn là người thân cận bên hắn nhiều nhất, cũng đã từng cười nói đến vui vẻ, nhưng khi hắn gặp nàng, chỉ có một ánh mắt xa cách. Đã bao năm trôi qua, hắn chỉ trốn trong góc tối nhìn nàng cười nói với kẻ khác, hắn không biết, cái chất lỏng mặn chát lúc đó từ đâu cứ nhỏ xuống từng giọt. Hắn hi vọng đến một ngày nàng quay lại cười với hắn, dù chỉ một lần, nhưng hắn biết đó là ảo giác. Cho đến hôm nay, trong thư viên kia, lão Ngũ nói nàng đang rất buồn trốn trong thư viện đã bao ngày, hắn mới đến tìm. Lúc đầu hắn sẽ đi cửa chính, nhưng trong tìm thức lại nhớ đến những gì nàng cảnh cáo.

"Cấm người chướng mắt ta."

Hắn cứ đứng trước cửa thư viện cho đến khi mặt trời đốt cháy da, rồi mới lấy cục đá cậy cửa sổ nhảy vào. Hắn biết nếu như thế này sẽ không làm phiền nàng mà có thể nhìn nàng. Nào ngờ, hắn không thấy ai, chỉ là căn phòng trống trơn, uất ức tủi ghẹn cứ thế ùa ra, nàng đứng trước mặt hắn, nhìn bộ dáng hắn, chắc chắng lại bị nàng đánh, chỉ có bộ dạng nhơ nhớp của hắn khiến nàng ghét. Chỉ có vậy.

Nhưng Thái Ưng không ngờ nhất là nàng đối tốt với mình. Tâm tình thật vui vẻ, hắn thấy hôm nay trời rất đẹp, dù thế nào đi nữa, bên nàng vẫn rất tốt.

Độc Hoa Tử nhìn Trịnh Thái Ưng như một đứa trẻ bám riết lấy nàng, không buông tay. Lại nhìn ánh mắt xoay tròn đầy lệ của hắn muốn khóc khi vệt nước mắt cho nàng. Hoa Tử lại thầm than, trên đời này có rất nhiều hoàn cảnh hơn nàng gọi là bi ai. Nàng nắm lấy bàn tay kia của chàng, đem tay áo dài của mình lau đi khóe mắt chực trào ra lệ, đưa tay xoa đầu chàng, mỉm cười một cách hiền dịu.

"Thái Ưng, chàng nên đi tắm lại. Để ta gọi tỳ nữ chuẩn bị nước tắm cho chàng"

Nàng đưa hắn về phòng mình, tìm những bộ trang phục tốt nhất mặt lên người hắn. Thân chủ lúc trước dù đối xử tệ với hắn cũng có thể dùng đò vật để che đi mắt người ngoài, toàn là những kiện vải trang phục cao cấp. Hoa Tử đem một y phục lam xếp gọn đặt trên giường cho Thái Ưng dẫn hắn ngồi xuống trên giường. Xoay người ra cửa gọi thị nữ. Xong, lại quay vào, lấy khăn nhỏ lau đi bụi bặm trên khuôn mặt kia. Nàng nào ngờ sau lớp màng bụi đó, lại là một tuyệt tác trời phú, mày kiếm, mắt phượng, mi cong, mũi cao thẳng tóc, môi đủ độ dày kiên nghị. Chỉ tiếc con ngư kia, lại còn rất ngơ ngác nhìn nàng, còn mang 8 phần là trẻ nhỏ ngây thơ. Lòng nàng chợt chạnh lại một chút, khăn trên gương mặt Thái Ưng cũng khựng lại.

Khuôn mặt kia là yêu nghiệt nhân gian, có bao nhiêu phần mị hoặc thì có bấy nhiêu, cộng với con mắt xuất thần kia lại là con ngư đen láy của một đứa trẻ.Nếu như hắn tỉnh táo, có phải hay không cũng mang đòa hoa đến cửa. Nàng suy đi tính lại cũng nhất định thế nào cũng đúng, nên thôi suy nghĩ đem khăn lau đi vết bẩn còn sót cho đến khi thị nữ đến đổ nước sôi.

"Tử nhi, tắm với ta"

Khi nàng xoay người rời đi, lại bị cổ tay của người nào kia nắm chặt. Lời nói của hắn phun ra thật sự khiến người khác hiểu lầm, nhưng đối với nàng nhìn hắn bằng con mắt nhìn dứa trẻ, lại chỉ mỉm cười. Cầm tay hắn mà lắc đầu, nàng không thể chạm vào cơ thể nam nhân như hắn, hắn quá trong suốt như một chiếc pha lê, rất mỏng manh. Dù gia tộc thế nào nhưng Hoa Tử vẫn hi vọng trên nhân gian còn một tính cách gọi là ngây thơ, dù trải qua bao nhiêu kiếp nạn, đau khổ, nàng vẫn hi vọng trên thế gian này còn một nhân không hiểu chuyện đời. Và có lẽ khi gặp hắn nàng đã đặt cược hết vào con người này, ngay cả sự tinh tưởng. Nói nàng quá nhanh cho lòng tin sao? Nàng không nghĩ đến thế, một đứa trẻ làm sao biết lừa người đây?

"Thái Ưng, ta chờ chàng đến bàn ăn, mau tắm xong rồi hãy đến."

"Nàng không ở lại sao?"

Hoa Tử dịu dàng mỉm cười với sự làm nũng của chàng, nàng cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Thái Ưng, ta sẽ không bỏ chàng, đừng lo có được không? Tin tưởng ta, sau khi để thị nữ tắm xong cho chàng, trang phục chỉnh tề hay đến nhà ăn có được hay không?"

Thái Ưng nhìn nàng, với đôi mắt ngập nước. Sau một hồi suy tính, hắn đưa tay áo lên gạt phăng nước mắt gật đầu, liền chạy vào sau tường che, đi vào bồn tắm.Nàng còn có thể nghe được tiếng hắn thúc giục nhanh chóng đối với thị nữ. Hoa Tử nhìn bóng dáng trong màn che chỉ cười rồi bước đi. Đối với hắn, nàng sẽ trả một ân tình, đối với gia tộc nàng sẽ gây lại để nuôi sống nàng. Còn những chuyện khác, để đến rồi hẳn chắn lại.

Hoa Tử xoay người rời khỏi phòng, gọi Nhạt Nhi chuẩn bị bữa ăn, nàng thì quay về phòng mình. Đã hai tuần nàng không thể nghỉ ngơi, nói đúng nàng muốn thu thập hết tất cả về đại lục, gia tộc này. Chỉ đáng tiếc, về lúc trước của thân chủ nàng không thể nào tiếp tục tìm ra, mỗi lần như thế trí óc của nàng lại xoay vòng tròn, như một hố sâu hút trọn nàng vào trong phút chốc xóa hết tất cả kí ức nàng suy tính trong đầu. Dần, nàng hiểu, kí ức kia sẽ không để cho nàng tìm hiểu ra, nếu không có cơ duyên. Hiện tại nàng chỉ biết nàng có 10 phu quân, trong đó Trịnh Thái Ưng là chính phu, còn lại qua lời Nhạt NHi nàng đã làm cách nào để đem bọn họ về thì không biết, chỉ là họ thấy nàng có đem họ về rồi tuyên bố là phu sủng. Cứ vài tháng, ít nhất. Còn nhiều nhất là vài ngày lại đem về thêm một nam tử, rồi phân chia các cấp bậc khác nhau. Nhưng có lẽ thân chủ trước kia rất nhiều thủ đoạn, và cũng không thể nói đúng hơn những nam nhân thân chủ đem về đều là gia thế bí mật, hiện tại nàng càng không thể tìm ra gia thế bọn họ thế nào và còn không có đầu mối gì để liên hệ.

Cái này là chuyện kì lạ,

Hoa Tử từng nghĩ thân chủ trước kia là phế vật, nhưng làm sao trong phòng nàng xung quanh toàn là dược, từ gốc cây đến ly trà, ngay cả dưới gối cũng có một hộp đựng dược sắc thái đủ kiểu. TRong đại lục không có chép vào sách sử, chỉ là công dụng của chính Hoa Tử càng không biết khi chính mình chưa nếm thử. Nhưng sau nàng lại nghỉ bỏ lại chúng nguyên tại chỗ, cất kĩ càng, tìm chiếc gương xem gương mặt mình. Là dược phủ đầy lên da thịt, thảo nào khi tỉnh dậy nàng cảm thấy mùi dược thoang thoảng rất gần như thế, dược này một tất thoa lên liền bị mất hình dạng khuôn mặt, mà biến dị. Thân chủ trước kia chắc chắng chịu đựng không ít đau đớn cho khuôn mặt cải trang hoàn hảo đến mức này. Dược này hiện tại nhược điểm càng không nhìn ra.

Ngã người nằm xuống bên gối, mở mắt to nhìn trần nhà gỗ, với những cây trụ to lớn bắt ngang. Chớp mắt nhìn thẳng, căn phòng này cơ bản toàn dược, mùi dược cứ ập vào mũi khí nàng bước vào, nhưng lạ thay, các phu quân nàng khi làm chuyện phòng thê cũng biết chứ? Hoặc là thân chủ chỉ đến phòng bọn họ để mây mưa? Nhìn chung hoàn cảnh hiện tại của nàng chỉ có một từ "Thảm", tại sao thảm á? Không được lòng người, không có kí ức, chỉ bên cạnh có một đứa trẻ lên 20 tuổi, gánh nặng gia tộc lại đè nặng trên vai, bên ngoài lại ra sức đυ.c khoét, bên trong lại càng hăng hái hơn mở cửa cho giặc vào. Hoa Tử cảm thấy mình thật thê lương, nàng trước giờ ít đọc truyện, cũng đã thấy nhiều fan cuồng mê chúng, cũng không đủ thời gian để mơ tưởng đến chuyện hoàn hồnn tại thân xác khác, nhưng hiện tại, nàng đang ở trong thân thể của thân chủ khác, còn linh hồn của cô ta không biết thế nào. Nàng chiếm lấy cơ thể của cô ta có đáng hay không? Và câu hỏi đặt ra bây giờ, nàng chết không hận thù, thì hoàn hôn là kế gì?

Hoặc do tâm nàng không hề có thể buông bỏ!

Hoa Tử ngồi dậy khỏi giường, đến bên bàn rót một ấm trà uống vào. Rồi thở hắc ra một tiếng, rời khỏi phòng. Nàng không muốn phải bắt ép mình ngủ, thôi thì ra vườn thảo mộc, nàng cũng sẽ không nghĩ gì nhiều nếu gặp chúng. Nghĩ là đi, Hoa Tử rẻ qua rất nhiều hành lang rải đá hoa, vắng lặng, hoang sơ đến gặp vườn thảo mộc. Mùi hương của thuốc đổ vào cánh mũi thoang thoảng trong gió khiến lòng người nhẹ bẩng, một vườn thảo mộc, độc có, dược có. Chỉ tiếc chỉ rộng gần bằng cái sân bóng cỏ. Như vậy đã quá ít, nếu Độc gia cứ thế này chỉ có ngày đỗ nghiệp. Bước từng bước đến những cọng dược sơ sát, héo tàn, có vẻ như đã không ai chăm sóc nó sớm. Đã ít ai lui đến, đất cũng đã khô cằn nứt nẻ ra, lúc này ánh mắt nàng khựng lại, ngọn dược non chi chít những vết sâu cắn, những cành lá bắt đầu xanh đã khô héo dần, Hoa Tử liền cau mày, nếu đã là người làm thuộc, tại sao lại vô tâm đến chúng như vậy?Đối với nàng, dù độc hay dược, nó vẫn giống như một cặp siềng xích, mất nó bàn tay người chế thuốc sẽ trở nên trống không. Cau mày phất tay rời đi, nàng chạy đến giếng nước gân đó, xoắn tay áo dài lượm thượm, cột gọn tóc. Ôm một gáu nước đầy, nặng trĩu cố sức lê đến bên vườn cây, tưới xuống dưới đất. Giữa trưa nóng bức, cây càng không nên bị đổ dội lên ngọn, chúng rất dễ làm cháy cây, nàng đem rơm ra, lá khô gần đó, gom lại đắp lên từng gốc cây, từng chút một. Nàng muốn chúng phải giữa nước, làm ẩm đất. Rồi lại tưới nước lên phàn đất sốt đó, xong xui nàng đặt gáu nước xuống, vệt mồ hôi trên trán, chống eo nhìn thành quả của mình mà mản nguyện. Trước hết nên để chúng là kết quả tạm thời, tối nay hãy tiếp tục. Nàng đem gàu nước đến giếng trả lạ, tay đưa ra phía sau đấp đấp vào lưng mình, cái gàu này cũng nặng lắm, nàng đi ra đi vào xách chúng tươi cho cây cũng thật tiếc thương cho những sương sống của nàng. Hoa Tử nheo mắt nhìn trời, thở ra, cũng đến giờ rồi, không nên để Thái Ưng một mình mà ăn trưa.

"Tiểu thư"

"ĐƯợc rồi ta biết!"

Đúng lúc đó Nhạt Nhi cũng tìm ra nàng, nhìn mồ hôi trên trán nử tử áo lam kia nhỏ từng hạt lại thấy áy náy, đi qua nàng nhét chiếc khăn ngấm vào tay Nhạt Nhi rồi hướng phòng bếp mà đi. Nhạt Nhi ngẩn ra nhìn bóng người , rồi chuyển tầm mắt nhìn khăn trên tay, nhẹ mỉm cười. Mắt dời đến vườn dược thảo kia, ánh mắt lại mở to tròn, tiểu thư này trước đến giờ không có nói thích qua các loại thảo dược.

"Nhạt NHi ngươi còn đứng đó?"

"Nô tỳ đến ngay"

Giọng nói Hoa Tử lại vang lên, kéo Nhạt Nhi vội vội vàng vàng chạy theo phía sau, chiếc khăn nhỏ bị nàng vội nhét vào ngực đến đáng thương.

"Độc Hoa Tử đó sao?"

"Cơ bản là cung chủ của chúng ta!"

"Huynh nghĩ vậy chứ ta không nghĩ vậy, nàng ta thay đổi sao? Năm mơ thôi!"

"Tùy!"

Sau bóng nữ nhân rời đi, sau góc tường, hai nam nhân đứng đó trao đổi một chút về tình hình vừa rồi nhìn thấy nàng. Sau nam nhân hắc y xoay người rời đi, không quan tâm đến phía sau nam tử áo lam nghĩ gì.