Chồng Quỷ

Chương 56: Hy sinh ta để giữ lại cô.

Lạc Gia Hân lang thang vô định trong một khoảng không gian mông lung u ám. Bước chân loạng choạng không tự chủ mà cứ bước đi không xác định được đích đến. Văng vẳng phía xa xa có tiếng ai gảy đàn, điệu nhạc du dương trầm bổng nhưng lại phản phất chút u buồn. Hướng về phía phát ra tiếng nhạc, Lạc Gia Hân mơ mơ hồ hồ đi về phía ấy.

Làn sương mù dày đặc dần dần tản ra khi bước chân cô đang ngày càng gần thêm với thứ âm thanh lay động lòng người đó. Tầm mắt cô bắt đầu xuất hiện hình ảnh, dưới một táng cây Tử đằng, một cô gái nhỏ trong bộ áo cánh tiên đang ngồi đó, từng ngón tay thanh thoát điêu luyện chạm nhẹ lên những sợi dây khiến chúng phát ra âm thanh dịu dàng.

Bước gần hơn, gương mặt cô gái nhỏ hiện rõ trong tầm mắt Lạc Gia Hân. Gương mặt thanh tú thoát tục, đôi mắt vô tư trong sáng như những ánh sao đêm, làn da trắng mịn nõn nà, đôi mày ngài thanh tú, một gương mặt giống hệt như cô nhưng lại mang một vẻ đẹp khác biệt với cô.

“Cuối cùng cô cũng tới rồi”.

“Cô biết tôi?”

“Biết chứ! Biết rất rõ nữa kìa”.

Những ngón tay gãy đàn phút chốc dừng lại, cô gái nhỏ ngước đôi mắt xanh biếc lên, nhìn về phía Lạc Gia Hân.

“Tôi đã đợi cô rất lâu rồi! Thánh nữ Linh Vũ tộc, Bạch Ngọc Nhi”.

Ầm!

Thứ âm thanh êm ái kia đột ngột trở thành một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Lạc Gia Hân khϊếp đảm nhìn cô gái nhỏ trước mặt, đáy mắt dâng lên một sự nghi hoặc khó tin.

" Cô nói cái gì vậy? Tôi…tôi là Lạc Gia Hân, không phải Bạch Ngọc Nhi gì đó".

Khoang đã!

Bạch Ngọc Nhi!

Bạch Ngọc Nhi!

Cái tên này cô đã nghe qua rất nhiều lần rồi. Bạch Ngọc Nhi, là cái tên đó, cái tên mà cả Từ Dương và Đằng Nguyên đều từng nhắc tới.

“Xem ra để bảo vệ cô bọn họ cũng hao tổn không ít tâm tư”.

Lạc Gia Hân nhìn cô gái nhỏ trước mặt, hoàn toàn nghe không hiểu những gì cô ta đang nói. Còn có…còn có đây là đâu, cô ta là ai, và sao bản thân cô lại đến đây?

“Cô không muốn biết, Bạch Ngọc Nhi là ai sao?”

Câu hỏi đó đánh trứng vào tâm thức của Lạc Gia Hân. Hơn ai hết, cô chính là người muốn biết về cô gái bí ẩn kia, cô gái với cái tên Bạch Ngọc Nhi.

“Nào, ta cho cô xem một chút!”

Cô ta kéo tay Lạc Gia Hân đi đến bên một cái hồ nước gần đó. Mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng, dòng nước trong vắt tựa như mặt gương. Đứng soi mình xuống mặt nước, cô nhìn hai dáng người với hai gương mặt giống nhau như đúc, lẽ nào bọn họ là sinh đôi sao?

Cô gái nhỏ trích một giọt máu ở đầu ngón tay nhỏ xuống mặt hồ, mặt hồ vốn tĩnh lặng giờ lại nổi lên một tầng hơi nước. Hơi nước đυ.c đυ.c toả ra, trên mặt nước bắt đầu xuất hiện hình ảnh.

“Cô xem, ngườì đang đứng bên gốc cây đó chính là ta, Tô Nguyệt Hy”.

____________

Trận đại chiến năm đó, Ma tôn Điền Phản đánh lên Thiên giới, mục đích chính là muốn có được thân thể hỗn độn của thánh nữ Linh Vũ tộc - Bạch Ngọc Nhi. Thân thể hỗn độn là thứ có thể chứa đựng tất cả vạn vật trên đời, có thể dùng để nuôi dưỡng linh thể và cũng có thể nuốt chửng tất cả.

Khi Ma tộc tấn công Thiên giới, đã cùng lúc bắt được Bạch Ngọc Nhi và Tô Nguyệt Hy. Vì cả hai giống nhau như đúc thế nên đến cả Điền Phản cũng không phân biệt được đâu là thánh nữ Linh Vũ tộc - Bạch Ngọc Nhi. Thế là hắn nghĩ ra một cách, dùng Sở Thiên thượng thần để phân định.

Ma tôn Điền Phản bắt cả hai treo lơ lửng trên một vực sâu không thấy đáy và cho người thông báo đến Sở Thiên thượng thần. Kết quả đúng như hắn muốn, Sở Thiên đã đến. Cả Lục giới ai ai cũng biết, Sở Thiên đã sớm định hôn ước cùng Bạch Ngọc Nhi nên chắc chắn người hắn cứu sẽ là Thánh nữ Linh Vũ tộc.

Thế nhưng Điền Phản không ngờ tới, tất cả mọi tính toán của hắn đều đã bị Thiên giới nhìn thấu và Thiên giới cũng đã lập sẵn kế hoạch để hắn tự mình chui vào.

Nói đến đây, Dương Tử thượng tiên có chút ngập ngừng không biết phải nói thế nào, ánh mắt dò hỏi nhìn sang Cố Tư Mạc.

“Sau đó, vì để bảo toàn cho thánh nữ Linh Vũ tộc, Thiên giới đã hy sinh nàng ấy…”

________

Lạc Gia Hân nhìn vào những hình ảnh sống động đang diễn ra trên mặt nước mà tâm trí rối rắm vô cùng. Những chuyện này cô trước nay chưa từng nghĩ tới, chỉ có duy nhất lần đó, ở làng Vụ Nguyên, cô đã mơ một giấc mơ quái dị.

“Cô có biết người Sở Thiên thượng thần cứu là ai không?”

“Tôi…”

"Là ta…Tô Nguyệt Hy ".

Dừng lại một chút, Nguyệt Hy nói tiếp.

“Năm đó vì để bảo toàn cho cô, giữ nguyên thân thể hỗn độn của cô nên bọn họ đã để ta và cô hoán đổi thân phận,hy sinh ta để giữ lại cô…”