“Không sao không sao, họ cũng không thể làm hại con mà”.
Bà lên tiếng an ủi, tôi thở dài lắc đầu. Bà hỏi tôi có muốn đi viếng mộ mẹ tôi không, tôi tất nhiên là đi rồi. Tên chết tiệt kia bảo hắn có việc không đi cùng được. Tôi nói không sao. Bà bảo chiều sẽ đưa tôi đi vì chút nữa bà phải sang Mạc gia thôn phụ giúp đám tang của Tam thúc. Thế là trong nhà chỉ còn lại tôi và Tấn ca.
Ăn uống xong bà thay quần áo ra khỏi nhà, tên chết tiệt cũng biến mất. Tôi vào phòng Tấn ca, gõ cửa vài cái nhưng không nghe trả lời, chắc còn đang ngủ.
"Dì Lan ơi, có nhà không? ".
Dì Lan chính là tên mà mọi người trong thôn hay gọi ngoại. Tôi bước ra cửa, thì ra là thiếm Ba đây mà. Thiếm Ba là một góa phụ, chú Ba chồng của thiếm mất khi người cô con gái út vừa tròn 6tháng. Vợ chồng chú đều là người của Lạc gia thôn, có hai người con một trai một gái. Cậu con trai lớn hơn tôi 3 tuổi. Cô út nhỏ hơn tôi những 5 tuổi.
Từ khi chồng mất, thiếm luôn thủ tiết thờ chồng, một mình gồng gánh nuôi con. Nhiều lần, mẹ chồng thiếm cũng muốn thiếm đi thêm bước nữa nhưng thiếm một mực từ chối. Thật đúng là người có tình có nghĩa.
Thiếm Ba thấy tôi liền rất vui mừng. Tôi mời thiếm vào nhà, rót trà ngồi trò truyện. Thiếm hỏi thăm tôi đủ chuyện, rồi còn hỏi có lấy chồng hay chưa khiến tôi thật khó trả lời. Tôi chuyển chủ đề, hỏi Nguyên Lãng có thành gia lập thất hay chưa thì … sắc mặt thiếm trở nên buồn bã. Thấy lạ, tôi bèn hỏi thăm. Thiếm cũng không giấu diếm mà kể hết cho tôi nghe.
Hơn 10 ngày trước, khi Nguyên Lãng lên núi kiếm củi thì bị lạc đường. Cũng không biết là lạc đến nơi nào. Thiếm nhờ người dân trong thôn đi tìm thì lại thấy anh nằm trong nghĩa địa cạnh một ngôi mộ vô danh. Sau khi trở về, anh dường như biến thành một người khác, suốt ngày cứ đờ đẫn, đêm xuống thì lại như mộng du, lang thang đi ra ngôi mộ vô danh kia.
Thiếm Ba đã mời rất nhiều thầy pháp nổi tiếng đến nhưng đều không có kết quả. Đưa anh đến bệnh viện cũng không phát hiện được gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh như thế.
Thiếm bắt đầu khóc. Tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài việc an ủi thiếm. Thiếm bảo phải trở về, mời tôi có rảnh thì ghé chơi. Tôi tiễn thiếm ra cổng, trong lòng không khỏi có chút xót xa. Trên đời này khổ tâm nhất là người làm cha mẹ. Thấy con mình chịu khổ nhưng lại bất lực.
Tôi thở dài. Đi vào trong gọi cửa Triệu Tấn nhưng không có tiếng trả lời, chắc còn đang ngủ. Dù gì cũng chỉ có mình tôi, chi bằng qua nhà thiếm Ba chơi với Tố Lam, nhân tiện xem thử tình hình của Nguyên Lãng. Nghĩ là làm, tôi về phòng, thay chiếc váy màu xanh lam ngang gối, đi qua nhà thiếm Ba.
Dọc đường đi gặp lại vài người bạn cũ, bọn họ đều lớn hơn tôi 1, 2 tuổi vậy mà đều đã có gia đình, có người đã có con. Tôi thì chỉ thích một mình như thế, tự do tự tại, sung sướиɠ biết mấy. Đi qua 5 căn nhà là tới nhà thiếm Ba, lúc này đã là 12h trưa. Tôi gọi cửa, Tú Lam bước ra mở cổng, hớn hở kéo tay tôi vào nhà.
Tú Lam năm nay chỉ mới 14 tuổi mà đã xinh đẹp như thiếu nữ đôi mươi. Khuôn mặt trái xoan, ngũ quan hài hòa tạo nên một vẻ đẹp khiến người ta mê mẩn. Con bé bị tôi nhìn đến ngượng đỏ cả mặt.
“Gia Hân đó sao”.
Thiếm Ba từ trong bếp bước ra, tôi chào thiếm rồi nói tại vì chỉ có mình tôi ở nhà nên cảm thấy buồn chán, muốn qua đây chơi cùng Tú Lam. Thiếm Ba gật đầu bảo tôi cứ tự nhiên, thiếm có việc ra ngoài một lát. Tôi mĩm cười, thiếm rời khỏi nhà.
"Nguyên Lãng, anh ấy đâu rồi ".
Tôi hỏi Tú Lam, con bé hồn nhiên trả lời nói rằng anh trai của mình ngủ rồi.
“Anh hai lạ lắm, ban ngày ngủ say như người chết. Ban đêm là cứ đi biệt tăm, đến tận sáng mới trở về. Mẹ em nói ảnh bị bệnh gì đó, lúc nãy mẹ ra ngoài để rước thầy về trị bệnh cho anh hai”.
Thì ra là vậy, thiếm đi tìm người giúp đỡ. Tôi bảo Tú Lam đưa tôi vào thăm Nguyên Lãng một chút. Con bé hí hửng nắm tay tôi đi vào trong căn phòng được khóa trái cửa, bên ngoài dán đầy những mảnh giấy với hình thù kì lạ. Dân trong thôn gọi đó là bùa trấn ma. Nhưng đó chỉ là mê tín dị đoan, họ quá tâm linh nên mới bị những tên thầy pháp giả mạo lừa tiền.
Mở cửa bước vào, trước mặt tôi là một thanh niên với thân hình gầy gò, gương mặt hốc hác, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái mét tựa như người chết. Cái cảnh này mà để người khác thấy thì đoán chắc rằng họ sẽ bảo đó là một xác chết chứ không ai tin đó là một người còn sống.
Tôi chậm rãi bước lại gần, phát hiện xung quanh Nguyên Lãng tỏa ra một màn khí đen dày đặc bao phủ lấy toàn bộ cơ thể gầy trơ xương kia của anh. Kể cũng lạ, tôi chỉ là một con nhóc bình thường vậy mà sau khi chung giường với tên thối tha kia thì bản thân lại có thể nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ, lại còn phân biệt được âm khí nữa chứ. Nguyên Lãng này đoán chắc là bị thứ dơ bẩn gì đó bám lấy rồi cũng nên.
Suy nghĩ một lúc, tôi và Tú Lam ra ngoài, cánh cửa lại được khóa cẩn thận như cũ. Chỉ là chúng tôi không biết được rằng, khi chúng tôi quay lưng bước ra ngoài, ánh mắt Nguyên Lãng đang mở to nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị.
Ngồi trong nhà tám chuyện với Tú Lam được một lúc thì thiếm ba cũng trở về. Theo sau thiếm là một cậu thanh niên tầm 22 tuổi, dáng người cân đối với chiều cao khoảng 1m86. Anh ta có gương mặt khá điển trai nhưng so với tên quỷ chết tiệt kia thì hơi thua một chút. Ánh mắt hắn khá là lạnh lùng và có vẻ hơi dữ tợn.
“Gia Hân vẫn chưa về à”.
“Con đợi thiếm về rồi mới đi. Thiếm Ba đây là …”
Ánh mắt tôi dừng lại trên người cậu thanh niên kia. Cậu ta cũng nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.
"À đây là thầy Từ, được người bà con xa ngoại thành giới thiệu đến đây để xem bệnh cho Nguyên Lãng ".
" Hân nhi đã lâu không gặp".
Á! Anh ta biết tôi sao? Nhưng trong trí nhớ của tôi nào có gặp anh ta lần nào đâu chứ. Hay là có gặp rồi nhưng quên mất ta. Cũng không thể, nếu có gặp qua tôi chắc chắn sẽ nhớ mà.
“Hai người có quen biết sao?”.
Thiếm Ba hỏi. Tôi lắc lắc đầu. Anh ta nhìn tôi, trong ánh nhìn có chút quyến luyến. Tôi hỏi anh ta tên gì, biết đâu nghe tên rồi sẽ có chút ấn tượng.
"Tôi là Từ Dương ".
Ồ! Thật xin lỗi. Tôi thật sự là không biết anh rồi. Tôi nhìn anh ta, nở nụ cười ngượng ngùng.
Từ Dương theo thiếm Ba vào phòng xem tình trạng của Nguyên Lãng. Vừa mới bước vào, anh ta đã nhíu mày, giọng âm trầm bảo căn phòng này âm khí quá nặng.
Tiếng chuông điện thoại reo làm tôi giật bắn cả người, bà ngoại gọi. Nhấc máy lên, bà hỏi tôi đang ở đâu, biết mấy giờ chưa mà không về, không muốn đi viếng mộ mẹ hay sao. Tôi cười, bảo sẽ về ngay. Mới chơi một tí mà đã 3h45 chiều. Haizz thời gian trôi nhanh quá.
Tôi tạm biệt thiếm Ba và Tú Lam ra về. Cũng không quên chào người bạn xa mới đến Từ Dương…