Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Chương 32: Gõ Ám Côn

"Đại ca ca, ngươi.

.

ngươi đừng lên đó.

" Ngày cả Hổ Oa cũng nhìn ra, cúi đầu, hai cái tay nhỏ nắm quần áo, biết lần này Diệp Thiên lên núi thì chắc chắn sẽ bị thương nặng, thậm chí là không về được.

"Yên tâm, ta không sao.

" Diệp Thiên bật cười lớn.

Ra khỏi Tiểu Linh Viên, Diệp Thiên khoác thêm một cái hắc bào, hắc bào che kín người, khiến cho người ta không nhìn thấy được hình dáng của hắn.

Một hơi bò lên Linh Sơn Hằng Nhạc Tông, Diệp Thiên đi thẳng ra sau núi.

Tìm một chỗ kín đáo, Diệp Thiên nhét Thiên Khuyết trọng kiếm vào túi trữ vật, sau đó móc một ít bùn đất bôi lên mặt, sau đó làm cho tóc của mình rối tung lên, ngày cả y phục cũng bị xé rách mướp.

Giờ phút này, nhìn cách ăn mặc của hắn thì sẽ nghĩ hắn là một tên ăn mày, rất khó nhận ra hắn chính là Diệp Thiên.

Làm xong mấy chuyện này, Diệp Thiên ẩn thân trong cỏ dại um tùm, thu liễm khí tức toàn thân, bởi vì có rừng rậm che giấu, lại thêm hắn thu liễm khí tức, rất nhiều đệ tử ra sau núi hái linh dược cũng không phát hiện ra được chỗ này còn có một người.

"Các ngươi muốn chơi âm mưu thì ông đây sẽ chơi với các ngươi.

" Trong bụi cỏ, Diệp Thiên cười lạnh một tiếng.

Nói xong, Diệp Thiên lấy một cây hắc côn từ trong túi trữ vật ra.

Như vậy mục đích hắn tới đây cũng rất rõ ràng, là hắn muốn ôm cây đợi thỏ, muốn thủ ở chỗ này, yên lặng chờ đệ tử của Địa Dương Phong xuất hiện, sau đó vọt ra gõ ám côn.

Không lâu sau, mục tiêu thứ nhất của hắn xuất hiện.

Đó là một tên đệ tử của Địa Dương Phong, người mặc bạch bào, tu vi chừng Ngưng Khí ngũ trọng, nhưng thái độ lại vênh váo hung hăng.

"Ngươi, còn có các ngươi nữa, đi chỗ khác, linh thảo khu này là của ta, là của Địa Dương Phong ta.

" Hắn vừa tới thì quay đầu nhìn những đệ tử tu vi yếu, quát.

"Nhìn, còn nhìn cái gì nữa, muốn chết sao?""Cút nhanh lên!"Cũng không phải toàn bộ đệ tử ngoại môn của Hằng Nhạc Tông đều là đệ tử của ba đại chủ phong, còn có một số đệ tử tu vi yếu bị vứt bỏ, bởi vì Địa Dương Phong nên đa số mọi người dù giận nhưng vẫn không dám nói gì.

Không lâu sau, đệ tử trong khu vực này đều bị đuổi đi, tên đệ tử áo trắng của Địa Dương Phong chiếm đoạt chỗ này.

Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Thiên bỗng nhiên xông ra, hai ba bước gϊếŧ tới sau lưng tên đệ tử áo trắng đó.

Cảm giác được sau lưng có gió lạnh thổi đến, tên đệ tử đó nhướng mày.

"Ai?" Bản năng thân thể khiến hắn bỗng nhiên quay người lại, nhưng hắn còn chưa hoàn thành động tác đó thì một cây thiết côn màu đen đã từ trên không đánh xuống, đập mạnh vào gáy của hắn.

Tên đệ tử áo trắng đó bị đánh ngất xỉu tại chỗ, nằm hình chữ đại dưới đất, đến khi bị đánh ngất xỉu cũng không nhận ra được là ai đánh mình.

"Người đầu tiên.

" Diệp Thiên phất tay thu túi trữ vật của đệ tử áo trắng đó, sau đó phàm là những thứ có giá trị trên người đệ tử áo trắng đều bị hắn lấy đi.

Sau khi cướp sạch thì Diệp Thiên một cước đá tên đệ tử áo trắng đó vào trong đám cỏ dại um tùm, sau đó rời khỏi đây, đi tìm mục tiêu tiếp theo.

“A!”Sau đó không lâu, trong một góc ở sau núi của Hằng Nhạc Tông, một tiếng kêu thảm thiết như mổ heo vang lên.

Lại một tên đệ tử của Địa Dương Phong ngã xuống đất, đến khi có người nghe tiếng chạy đến thì khóe miệng cũng không khỏi co quắp một cái, bởi vì tên đệ tử của Địa Dương Phong đó bị lột sạch toàn thân, chỉ còn một cái quần cộc.

"Ai làm vậy! Quá ác!""Cướp không chừa lại một thứ gì, gọn gàng linh hoạt!""Đáng đời, ai kêu Địa Dương Phong thích khi dễ người khác.

"“A!”Cũng không lâu lắm, chỗ sâu ở sau núi lại có tiếng kêu thảm thiết vọng ra, hấp dẫn càng nhiều đệ tử tới vây xem hơn.

Ngày hôm nay, phía sau núi Hằng Nhạc Tông rất không bình tĩnh, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, đến khi đệ tử thu thập linh thảo chạy đến thì cảnh tượng trước mắt đều sẽ là người bị đánh ngất xỉu, những thứ đáng giá trên người đều bị lột sạch.

Hơn nữa tất cả những bị gõ ám côn đều không ngoại lệ, tất cả đều là đệ tử của Địa Dương Phong.

Khi màn đêm buông xuống, những đệ tử đến thu thập linh thảo mới từ phía sau núi đi ra, ai cũng bàn tán về chuyện kỳ lạ xảy ra ở sau núi.

"Đều là đệ tử của Địa Dương Phong, tình huống này là như thế nào?""Sẽ không phải là hai phong khác làm chứ!""Ai mà biết được.

""Nhưng mà chắc chắn sẽ không phải là Diệp Thiên, hôm qua hắn bị đánh tàn phế, có thể đứng lên không cũng khó mà nói được!”Đêm đến, mười tên đệ tử của Địa Dương Phong được đưa lên Địa Dương Phong.

"Ai làm?" Cát Hồng nhìn thấy thì sắc mặt lập tức âm trầm xuống, đây là đang công khai vả mặt Địa Dương Phong!"Không… không biết.

""Khi chúng ta đến thì các vị sư huynh đã bị tập kích.

" Phía dưới, cả đám đều phủ phục sát đất, thở mạnh cũng không dám.

"Sư tôn, dám trắng trợn đánh lén đệ tử Địa Dương Phong chúng ta như thế thì có lẽ chỉ có Diệp Thiên đó.

" Có đệ tử khúm núm nói một tiếng.

"Đầu ngươi bị lừa đá sao?" Nhìn tên đệ tử mới lên tiếng nói chuyện, Cát Hồng nhịn không được quát lớn một tiếng: "Chịu hơn một trăm Hỏa Tiên, hắn không chết đã là vạn hạnh, còn có thể đứng lên hả?""Sư tôn dạy phải, đúng là hôm nay chúng ta không thấy Diệp Thiên.

""Vậy có phải là người của Thiên Dương Phong và Nhân Dương Phong không?"Nghe vậy, Cát Hồng hít sâu một hơi, sắc mặt tái xanh kinh khủng, ánh mắt âm hiểm sắc bén.

"Tra cho ta, cho dù là ai thì ta cũng sẽ khiến cho hắn phải trả giá thê thảm.

"Trong khi đó, chủ mưu của sự kiện sau núi Diệp Thiên đã chạy về Tiểu Linh Viên, rất là vui sướиɠ cởi hắc bào ra.

Hắn làm việc rất kín đáo, có thể nói là không có chút sơ hở nào.

Thứ nhất, khoác hắc bào lên núi, không ai biết hắn là Diệp Thiên, cũng có nghĩa là không ai nhìn thấy hắn, như vậy cũng có thể chứng minh là hắn không có lên núi, nhưng vậy, hắn có chứng cứ ngoại phạm chứng minh mình không có mặt ở đó.

Thứ hai, khi gõ ám côn người khác ở sau núi thì hắn cũng dùng bùn bôi lên mặt, thay đổi dung mạo, cho dù bị phát hiện thì cũng khó mà nhận ra là hắn.

Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, đó là hôm qua hắn chịu hơn một trăm Hỏa Tiên, bất kỳ người nào, cho dù là thằng ngu thì cũng sẽ cho rằng chịu hơn một trăm Hỏa Tiên thì cho dù không chết thì cũng sẽ tàn phế, tuyệt đối không thể nào chạy ra sau núi đánh lén được.

.