Nói tới đây, người đó hơi ngừng một chút, sau đó giọng nói cũng lạnh hơn một chút: "Thua không nổi thì muốn gϊếŧ người, ngươi nghĩ ta mù hả?""Ngươi!" Cát Hồng lập tức nghẹn lời, cơn giận bị đèn nén trong lòng suýt nữa khiến cho hắn bị nội thương.
Đúng là có chuyện như vậy.
Bọn họ đã cược với nhau, hắn không có quyền can thiệp vào.
Chỉ trách đồ nhi của hắn bảo bối cược quá lớn, chỉ trách hắn quá tự tin với đồ nhi mà mình dạy dỗ ra.
Hơn nữa, bị giọng nói xa xăm đó nghiêm khắc dạy dỗ một trận, Cát Hồng cũng khôi phục một chút tỉnh táo, hắn chắc chắn nếu như bây giờ mình xuất thủ thì không đầy một canh giờ, hắn cũng sẽ lên đường đi theo Diệp Thiên.
Huống hồ hắn bồi dưỡng Triệu Long cũng hao tốn quá nhiều tâm tư, để cho hắn chôn theo Diệp Thiên như vậy thì đúng là được không bù mất thật.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Cát Hồng cưỡng chế đè cơn giận xuống, che giấu vẻ dữ tợn trên mặt, móc một cái túi trữ vật từ trong tay áo ra, lăng không ném cho Diệp Thiên.
Nhìn thấy túi trữ vật bay tới, Diệp Thiên cũng không có đưa tay chụp mà giơ kiếm đón đỡ, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng ám kinh kinh khủng trên túi trữ vật đó, nếu tùy tiện chụp lấy thì chắc chắn sẽ bị trọng thương.
"Âm hiểm xảo trá.
" Diệp Thiên thầm mắng một tiếng.
Bành!Túi trữ vật đó đánh vào Thiên Khuyết, phát ra một tiếng vang như kim loại va chạm vào nhau.
Mặc dù đã dùng kiếm đón đỡ nhưng Diệp Thiên vẫn bị chấn động đến thổ huyết lui lại.
"Ngươi sẽ phải trả một cái giá thê thảm cho hành động của ngươi hôm nay.
" Cát Hồng đến như một trận gió, đi cũng như một trận gió, Triệu Long cũng bị hắn dẫn đi, chỉ có giọng nói lạnh lẽo như băng đó vẫn vang vọng trên không trung.
"Ta chờ.
" Nghe được lời đe dọa của Cát Hồng lúc gần đi, khóe miệng Diệp Thiên nở một nụ cười lạnh.
Một trận quyết đấu phong vân kết thúc, vốn cho rằng không có chút hấp dẫn nào nhưng lại đánh tới cực kỳ phấn khích, đệ tử thực tập nghịch tập, chẳng những đánh bại đệ tử của thủ tọa của Địa Dương Phong mà còn công khai kɧıêυ ҡɧí©ɧ Cát Hồng, có thể nói là làm cho toàn bộ Địa Dương Phong đều mất hết thể diện.
Trận chiến này, Diệp Thiên bộc lộ tài năng ở Hằng Nhạc Tông, đồng thời qua một trận chiến này, hắn cũng trở thành đề tài nói chuyện lúc trà dư tửu hậu.
"Các ngươi không có nhìn thấy lúc đó! Triệu Long suýt chút nữa là bị Diệp Thiên dùng một kiếm đập chết.
""Thủ tọa của Địa Dương Phong tức giận muốn gϊếŧ chết hắn tại chỗ, ngươi sẽ kko bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đó đâu!""Chuyện này quá khó tin!" Trên Thiên Dương Phong, Chung Lão Đạo nửa ngồi nửa nằm trên ghế, nghe đệ tử hồi báo thì không khỏi bật dậy, gương mặt to mọng hiện rõ vẻ kinh ngạc.
"Triệu Long thua?" Trên Nhân Dương Phong, Thanh Dương Chân Nhân đang ngồi thiền, nghe Tô Tâm Nguyệt bẩm báo thì cũng không khỏi kinh ngạc mở hai mắt ra, kết quả nằm ngoài dự tính của hắn.
So với Thiên Dương Phong và Nhân Dương Phong thì ở Địa Dương Phong, tiếng hét phẫn nộ của Cát Hồng vang vọng khắp toàn bộ sơn phong.
"Phế vật, đều là phế vật.
" Mất bình tĩnh, Cát Hồng không nhịn được lớn tiếng mắng: "Mặt mũi của Địa Dương Phong ta đều bị các ngươi làm mất hết.
"Phía dưới, đệ tử Địa Dương Phong phủ phục sát đất, thấy Cát Hồng nổi trận lôi đình thì không dám thở mạnh một tiếng.
Mà giờ phút này, kẻ gây ra trận tiểu phong ba này là Diệp Thiên đang núp ở trong khu rừng sau núi, kiểm kê chiến lợi phẩm của mình.
Mà chiến lợi phẩm của hắn thì đương nhiên là túi trữ vật mà Cát Hồng cho hắn.
Trong túi trữ vật có từng viên thạch đầu sáng lấp lánh chất thành đống, nó là linh thạch, chính là tiền tệ thông dụng của tu sĩ, trong đó có linh khí dồi dào, có thể dùng để mua đồ, cũng có thể dùng để tu luyện.
"Năm trăm linh thạch.
" Đếm kĩ linh thạch trong túi trữ vật, Diệp Thiên hơi kinh ngạc, thầm nghĩ Cát Hồng cũng quá rộng rãi.
Phải biết, trong ngoại môn Hằng Nhạc Tông này, mỗi tháng thì mỗi một đệ tử chỉ có thể lãnh được hai mươi viên linh thạch, có thể nói năm trăm linh thạch này là một bút tài phú không nhỏ với Diệp Thiên.
Răng rắc!Nhẹ nhàng bóp nát một viên linh thạch, Diệp Thiên tham lam thỏa thích hấp thụ lấy linh khí tinh thuần từ trong đó tràn ra, bổ sung tiêu hao trong đại chiến.
Liên tục hấp thu linh khí tinh thuần của mười mấy viên linh thạch, Diệp Thiên mới cất túi trữ vật vào, nhưng sau đó hắn lại do dự, trên Phong Vân Đài, hắn đã hoàn toàn chọc giận Cát Hồng, mặc dù hắn đến Hằng Nhạc Tông không lâu nhưng cũng nghe được không ít lời đồn về tính cách của Cát Hồng, tính cách của cái tên đó vốn là có thù tất báo.
"Xem ra khoảng thời gian sau này cũng không dễ dàng qua.
" Khẽ vuốt mi tâm, Diệp Thiên có chút đau đầu.
Mặt trời lặn phía tây, Diệp Thiên mới lặng lẽ từ trong hậu sơn đi ra, về tới Tiểu Linh Viên.
Thương thế của Trương Phong Niên và Hổ Oa đã gần như khỏi hẳn, chỉ là con Linh thú tên là Tiểu Ưng đó không lạc quan lắm.
Không lâu sau, một cái nồi sắt lớn được dựng lên, liệt hỏa thiêu đốt hừng hực, Diệp Thiên nấu một nồi lớn thịt Huyết Lang mà hắn săn gϊếŧ, mùi thơm mê người tràn ngập khắp Tiểu Linh Viên.
"Lâu rồi ta chưa nhìn thấy nhiều thịt như vậy.
" Hổ Oa lau nước bọt mấy lần, nói xong còn không quên nhìn thoáng qua Tiểu Ưng đang chờ mong nhìn nồi sắt, cười hắc hắc nói: "Tiểu Ưng, hôm nay ngươi có thể ăn một bữa cơm no.
""Chàng trai trẻ, hôm nay ngươi! " Bên cạnh, Trương Phong Niên nhìn Diệp Thiên, muốn nói lại thôi.
"Hôm nay ta không sao!" Bật cười lớn, Diệp Thiên không ngừng thêm gia vị vào trong nồi sắt, không nhắc một chữ nào tới chuyện trên Phong Vân Đài hôm nay.
"Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.
" Trương Phong Niên ôn hòa cười một tiếng, nhưng ánh mắt lại rất lo lắng.
Chuyện Diệp Thiên đại chiến Triệu Long huyên náo xôn xao, hắn cũng nghe nói một chút, có chút bất ngờ nhưng trong lòng cũng thấy ấm áp, hắn không ngờ mình cứu một người không quen không biết, người lại chấp nhận ra mặt thay cho hắn, không tiếc công khai khiêu chiến uy nghiêm của Cát Hồng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Trương Phong Niên có chút bi ai.
Hắn từng là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông, nhưng từ khi bị giáng chức xuống núi thì trở nên thê thảm cỡ nào, sư huynh đệ năm xưa xem thường hắn, ngay cả đệ tử hậu bối cũng thường thường đến gây sự với hắn.
So với đám sư huynh đệ và đám đệ tử hậu bối khi sư diệt tổ đó thì Diệp Thiên trước mắt hắn chênh lệch quá rõ ràng.
"Tới đây! Ăn thôi.
" Diệp Thiên không có chú ý tới vẻ mặt của Trương Phong Niên, hắn vớt thịt soi đã hầm nhừ trong nồi ra.
"Ta đã đợi không kịp nữa, hắc hắc.
""Tiểu Ưng, miếng này là của ngươi, ăn nhiều một chút để bồi bổ.
".