"Tiền bối, ta về rồi…" Mới nói tới đây thì lời như bị kẹt ở cuống họng, Diệp Thiên kinh ngạc nhìn cảnh tượng trong vườn.
Một cảnh tượng đẫm máu, Trương Phong Niên máu me đầy mình, bị treo lên, Hổ Oa cũng vết thương khắp người, cũng bị treo lên, ngay cả con Linh thú cấp thấp là Tiểu Ưng đó cũng bị người ta dùng móc câu bằng sắt móc vào cánh.
"À à! Ngươi còn dám về đây.
" Thấy người tới là Diệp Thiên, Trương Đào bỗng nhiên nhảy dựng lên, ánh mắt thù hận nhìn hắn, cười dữ tợn.
"Trương Đào.
" Giọng nói lạnh lẽo thấu xương từ trong miệng Diệp Thiên thốt ra, trong nháy mắt con ngươi đen nhánh trở nên đỏ như máu, hắn nhanh chân vọt tới, không thể ngăn chặn được sát ý ngập trời nữa, vẻ mặt hắn còn dữ tợn hơn cả Trương Đào.
"Hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi.
”"Khẩu khí thật lớn.
" Nghe tiếng Diệp Thiên gầm thét, Trương Đào như một con hung thú đánh tới, nhớ lại mấy ngày trước hắn bị một Ngưng Khí nhất trọng như Diệp Thiên đả thương, trong nháy mắt, sắc mặt của hắn trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Coong!Vẫn là Ngự Dương Kiếm Khí, đâm rách không khí, Trương Đào như nổi cơn điên, điên cuồng vung cánh tay.
Nhìn kiếm khí đánh tới, Diệp Thiên không tránh không né, như một con mãnh hổ vọt tới, mặc cho kiếm khí để lại từng khe máu trên người, so với nhìn thấy mấy người Trương Phong Niên bị tra tấn thì chút đau đớn đó không là cái thá gì cả.
Thấy Diệp Thiên dùng nhục thân ngạnh hám kiếm khí của hắn, Trương Đào không khỏi biến sắc, bởi vì Diệp Thiên đã vọt tới gần hắn.
"Ngươi đáng chết.
" Đột nhiên quát to một tiếng, Diệp Thiên một bước gϊếŧ tới trước người Trương Đào, nắm chặt nắm đấm, không hề vận dụng chân khí, chỉ dựa vào lực bộc phát của nhục thân, đánh mặt vào mặt của Trương Đào.
Phốc!Trương Đào thổ huyết, bị một quyền của Diệp Thiên đánh cho lảo đảo lui lại, toàn bộ gương mặt đều bị đánh cho méo mó, còn chưa chờ hắn đứng vững gót chân thì đã bị Diệp Thiên đạp lăn ra ngoài, lại phun ra một ngụm máu tươi.
"Chuyện này.
.
" Hai tên đệ tử Hằng Nhạc Tông khác thấy thế thì rất là chấn kinh, một đệ tử thực tập Ngưng Khí nhị trọng, trong tình huống không sử dụng chân khí mà vẫn có thể đánh bại Trương Đào, chuyện này đã vượt qua khỏi phạm vi kiến thức của bọn họ.
"Gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ cho ta!" Tiếng gào thét điên cuồng cắt ngang dòng suy nghĩ của hai người, Trương Đào tóc tai bù xù, gọi tiểu đệ của mình.
"Cùng tiến lên.
" Biết Diệp Thiên khó đối phó, hai tên đệ tử Hằng Nhạc Tông vọt tới, tả hữu giáp công, trong lòng bàn tay có chân khí quanh quẩn, một người ngưng tụ ra chưởng đao, một người hội tụ ra lưỡi kiếm, đều là pháp môn khống chế chân khí cơ bản.
Nhưng trong mắt Diệp Thiên thì mấy thứ này không đáng là gì cả.
Cút!Rống to một tiếng, Diệp Thiên dùng Bôn Lôi Chưởng đánh cho tên đệ tử bên trái bay ra ngoài, khi rớt xuống đất thì đã máu tươi chảy đầm đìa.
Sau đó hắn đột nhiên quay người, Diệp Thiên dùng thế hổ vồ, vọt tới gần tên đệ tử bên phải, nhẹ nhõm tránh khỏi chưởng đao của đệ tử đó, một chưởng đánh cho xương vai của hắn đứt gãy, lật tay lại đánh ra một quyền, đánh cho hắn nằm bẹp xuống đất.
Đánh ngã hai tên đệ tử, Diệp Thiên một cước đá bay Trương Đào, sau đó cuống quít bắn ra bốn đạo kiếm khí, cắt đứt tỏa liên đang trói mấy người Trương Phong Niên.
"Gia gia.
" Vừa mới được thả xuống, Hổ Oa nhào ngay tới bên cạnh Trương Phong Niên.
"Tiền bối, đều là lỗi của ta.
" Vừa điên cuồng rót chân khí cho Trương Phong Niên, Diệp Thiên vừa tự trách, trong mắt tràn đầy áy náy, nếu không tại hắn thì Trương Đào cũng sẽ không có điên cuồng biếи ŧɦái như vậy.
"Chàng trai trẻ, đừng có tự trách.
" Trương Phong Niên tổn thương rất nặng, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng được Diệp Thiên dùng chân khí phong bế tâm mạch, ít nhất sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
"Diệp Thiên ta thề, sau này sẽ không để cho các ngươi bị tổn thương nữa.
"Bận rộn hết ba canh giờ, Diệp Thiên mới thu chân khí lại, Trương Phong Niên đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, tĩnh dưỡng mấy ngày là được, Hổ Oa được chân khí tẩm bổ cũng không có gì đáng ngại, ngược lại là con Linh thú Tiểu Ưng đó, vết thương mấy ngày trước chưa khỏi hẳn, lại thêm cánh bị móc câu bằng sắt móc vào, sợ là phải an dưỡng mấy tháng.
Thu xếp xong bọn họ, trong nháy mắt, sắc mặt Diệp Thiên trở nên lạnh như băng.
"Chúng ta biết sai rồi, chúng ta biết sai rồi.
" Trong đó, một tên dr Hằng Nhạc Tông bị đánh sợ, cuống quít cầu xin tha thứ.
"Sai thì phải trả giá đắt.
" Giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên, giống như là đang tuyên án, lúc này, Diệp Thiên nhấc chân đá bể đan điền của tên đệ tử đó.
A!Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
"Đan điền của ta, tu vi của ta.
" Tên đệ tử đó kêu thê lương thảm thiết, che bụng dưới đang chảy máu, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, từ nay về sau, hắn không còn là Tiên Nhân cao cao tại thượng nữa, mà hắn sẽ trở thành một phế vật từ đầu đến chân.
Diệp Thiên đi tới chỗ một tên đệ tử khác.
"Không.
.
không không" Tên đệ tử đó hoảng sợ, bò lui lại nhưng cũng không thoát được.
A!Lại một tiếng hét thảm vang lên, đan điền của tên đệ tử đó cũng bị đá bể, một thân tu vi tiêu tán sạch sẽ, hắn cũng không còn là Tiên Nhân, cuộc sống thê thảm sau này đã được định trước, không chịu đựng được đả kích, hắn té xỉu.
Cuối cùng, Diệp Thiên chậm rãi quay người lại, nhìn Trương Đào đang chảy máu đầm đìa.
Trương Đào cũng sợ, hắn không ngờ Diệp Thiên ra tay tàn nhẫn như vậy, lại phế tu vi của bọn họ thật, hắn cũng là người tham dự trong chuyện này, hắn cũng không chạy thoát được.
"Ngươi biết sư phụ ta là ai không? Sư phụ ta là Cát Hồng, là thủ tọa của Địa Dương Phong, ngươi dám đả thương ta?" Trương Đào gầm thét, nhưng dường như hắn không nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đến lúc này mà con lấy sư phụ ra hù Diệp Thiên.
"Ta nói, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi.
" Giọng nói vẫn lạnh lẽo thấu xương, Diệp Thiên đá một đá rất gọn gàng, phế bỏ đan điền của Trương Đào.
A a!Tiếng kêu thảm thiết của Trương Đào khiến cho người ta rất sợ hãi, giờ phút này, hắn cũng không còn là Tiên Nhân cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ bị sư môn vứt bỏ, chờ đợi hắn chính là một đời bi thảm, bây giờ, hắn mới thấy hối hận, hắn không nên trêu chọc Diệp Thiên, nếu không thì cũng không ủ thành đại họa như bây giờ.
"Những đau đớn mà ngươi gây ra cho bọn họ thì ngươi phải trả lại gấp trăm lần.
" Có vẻ như lửa giận của Diệp Thiên vẫn chưa tan hết, hắn lấy ba cây ngân châm từ trong túi trữ vật ra, cắm vào người Trương Đào.
.