Tiên Võ Đế Tôn (Chí Tôn Tiên Đế)

Chương 9: Thú tâm nộ

Diệp Thần tìm một hang động trên vách núi, cố gắng lách ngời vào trong.

Rất nhanh, hắn lấy túi trữ vật của lão giả lưng còngtừ trên lưng xuống.

Không hổ là cường giả Nhân Nguyên Cảnh, lão giả lưng còng cất chứa tài sản cũng rất phong phú.

Không kịp xem các đồ vật khác, Diệp Thần lấy mấy bình linh dịch ra, ngửa đầu uống tất cả vào bụng. Giờ phút này, đan hải của hắn đã khô cạn, cần phải bổ sung tinh nguyên.

Nơi này là yêu thú sâm lâm, nguy cơ bốn phía cho nên hắn lúc nào cũng phải duy trì trạng thái tốt nhất để ứng phó với mọi tình huống có thể xảy ra.

Linh dịch tiến vào cơ thể, giống như suối nước tươi mát, nhanh chóng chảy khắp cơ thể. Đồng thời Đan hải chân hỏa khẽ động trợ giúp hắn luyện hóa linh dịch thành chân khí tinh thuần mạn mẽ chảy về đan hải. Sắc mặt trắng bệch của Diệp Thần ngay lúc này cũng hồng hào với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thật lâu sau, đan hải của Diệp Thần lại được lấp đầy, chân khí màu vàng cuồn cuộn trong đan hải như giống như đại dương.

Tuy nhiên hắn vẫn không thể nào đột phá lên ngưng khí nhị trọng.

"Đột phá thật khó." Diệp Thần âm thầm tặc lưỡi rồi mở mắt ra.

Tuy rằng không thể tiến giai nhưng mấy bình linh dịch ấy cũng không phải là sử dụng vô ích, Diệp Thần cảm thấy trong cơ thể lực lượng cũng trở nên cường đại hơn rất nhiều.

Ôi!

Thở dài một tiếng, một lần nữa Diệp Thần đưa mắt nhìn túi trữ vật của lão giả.

Bởi vì tiến cấp tiêu hao quá nhiều linh dịch nên trong túi cũng chỉ còn lại ba bốn bình linh dịch, còn lại là tiền tệ thường được tu sĩ sử dụng: Linh thạch, khoảng chừng năm trăm linh thạch, đây cũng coi như là số tiền không nhỏ.

Ngoài những thứ này ra thì bên trong túi trữ vật còn có một số loại độc dược nham hiểm chồng chất, hắn đếm sơ qua cũng phải mấy chục bình, Diệp Thần nhìn không ngừng tặc lưỡi.

"Giữ lại sẽ có lúc cần dùng."

Hắn nhanh chóng quyết định không bỏ đi những bình độc dược này mà giữ lại. Biết đâu sau nay có lúc cần dùng đến.

Diệp Thần tìm qua một lượt, trong túi cũng chỉ còn lại một đống linh khí cấp thấp, mãi hắn mới thấy có một quyển sách màu ố vàng nhìn có chút cổ xưa làm cho hai mắt hắn sáng lên. Hắn lật lên thì thấy trên bìa sách có ba chữ: Thú tâm nộ.

"Huyền thuật." Ánh mắt Diệp Thần nóng rực, đây mới là cái hắn đang cần đến.

Tính ra từ lúc ở Chính Dương tông và Hằng Nhạc tông, hắn chỉ sở hữu được ngự khí cơ bản cùng với Bôn Lôi chưởng bá đạo kia.

Ngự khí là pháp môn cơ bản của tu sĩ, đối mặt với địch nhân bình thường còn dùng được chứ gặp phải kình địch thì không có tác dụng nhiều. Uy lực của Bôn Lôi chưởng không yếu nhưng Bôn Lôi Chưởng lại tiêu hao quá lớn cho nên lúc này đối với Diệp Thần thì cái hắn cần nhất là huyền thuật.

"Thật sự là muốn cái gi thì được cái đó." Trong lòng thầm nghĩ, Diệp Thần liền mở sách ra, hắn vội vàng muốn nghiên cứu Thú Tâm Nộ.

Sau khi xem xét cẩn thận, Diệp Thần nhận ra Thú Tâm Nộ là một bộ hướng dẫn các chiêu thức của huyền thuật, nói đúng hơn nó là một bộ sách bí thuật trong chiến đấu

Không xem thì không biêt, xem rồi mới thấy hoảng sợ. Bộ Thú Tâm Nộ này gồm sáu bài, ba bài đầu đều giới thiệu sự phối hợp của các bộ phận trên cơ thể người và cách hợp tác để phát huy tối đa sức mạnh.

Đối với ba bài cuối cùng, chúng là những kỹ năng thực sự.

Sở dĩ gọi là Thú Tâm Nộ tất nhiên là có liên quan đến con thú.

Người khai sáng Thú Tâm Nộ rất giỏi về quan sát, bởi vì Thú Tâm Nộ này xuất phát từ các hành động của thú. Hắn hiểu rất rõ các động tác kỹ xảo vồ, trảo, húc của yêu thú sau đó mới bắt chước yêu thú sáng chế ra bộ huyền thuật Thú Tâm Nộ này.

Thú vật đánh nhau đa số đều dựa vào sức lực cùng thân thể đυ.ng độ

Đôi khi con người cũng nên học theo chúng nó, sự phối hợp của chân, tay, tay và đầu gối, để phát huy tối đa sức mạnh trong khi phát động cận chiến. Hơn nữa nếu người có cơ thể mạnh mẽ thì sẽ nhận được hiệu quả không tưởng được.

"Thần kì, thật thần kỳ." Diệp Thần nhịn không được tán thưởng cảm thán một phen, hắn lại nhìn xuống cuối cuổn bí tịch, tâm tình không giấu được vẻ vui mừng.

Đa số tu sĩ tu luyện đều dựa vào chân khí quá nhiều lại chạy theo hình thái hoa mĩ của huyền thuật mà xem nhẹ qua những kỹ năng chiến đấu sơ đẳng nhất. Thế nên đa số tu sĩ tu vi không thấp nhưng cận thân chiến đấu lại rối tinh rối mù.

"Ta lại nhặt được bảo bối rồi." Diệp Thần cười to một tiếng, hắn vỗ tay xuống đất xoay người đứng dậy, phương pháp tu luyện của Thú Tâm Nộ ã in sâu vào tâm trí hắn.

Hắn hét lên một tiếng, Diệp Thần tung ra một quyền rồi sau đó xoay người chuyển thế tung thêm một cước thành một đường gạt chân, tiếp theo lại một chưởng tay phách nghiêng.

Một tập hợp các hành động đã được hoàn thành trong một lần.

Ngay lập tức, động tác của Diệp Thần không ngừng biến ảo càng lúc càng nhanh, đôi khi giống như một con sói tấn công vồ một con thỏ, đôi khi giống như một mãnh hổ đang bay trên không, lúc lại giống như một con khỉ nhảy lên, động tác linh hoạt quỷ dị nhưng chúng bao gồm nhiều hành động công kích của mãnh thú.

Diệp Thần không hề sử dụng chân khí, hắn sử dụng sức mạnh của chân tay, trong lúc thân thể không ngừng duỗi ra, hắn lĩnh ngộ sự ảo diệu củaThú Tâm Nộ.

Hắn lần này luyện tập cũng mất chín canh giờ.

Cho đến khi màn đêm buông xuống Diệp Thần mới ngồi xuống mặt đất, mồ hôi trên người hắn chảy ra nhễ nhại.

Mấy ngày sau, Diệp Thần vẫn chưa quay về Hằng Nhạc tông mà tiếp tục tu luyện cận thân chiến đấu.

Ban ngày hắn rời khỏi sơn động tìm kiếm yêu thú mạnh mẽ chiến đấu rèn luyện, ở trong thực chiến có thể lột xác tiến bộ, mỗi lần như vậy cơ thể hắn đầy những vết máu.

Đêm đến, hắn lại đi tới nơi linh khí nồng đậm trong núi hấp thu nguyên khí thiên địa để tẩm bổ thân thể tiện đà tu luyện bí pháp Đốt Thiên.

Diệp Thần rất ngạc nhiên khi phát hiện ra một điểm độc đáo khác của Man Hoang Luyện Thể này là có thể chữa lành tất cả vết thương trong lúc luyện hóa cơ thể, tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn trước rất nhiều.

Ngày đêm thay đổi, chu kỳ mặt trời và mặt trăng thay nhau đi qua,

Mấy ngày kế tiếp Diệp Thần dần lĩnh ngộ được tinh túy của Thú Tâm Nộ. Ở trong chiến đấu không ngừng đúc rút ra kinh nghiệm, đồng thời thân thể cũng trở nên mạnh mẽ hơn làm cho hắn có một loại tự tin khi trực diện đối kháng cùng cao thủ Ngưng Khí đỉnh.

Nói tóm lại, Thú Tâm Nộ là một hồi cơ duyên của hắn.

Lại một đêm đầy sao, Diệp Thần vặn mình một cái, đi đến cửa sơn động, đã mấy ngày trôi qua rồi hắn quyết định tối nay trở về Hằng Nhạc tông.

Ồ?

Diệp Thần vừa muốn nhảy vào rừng rậm, hắn nhíu mày một cái ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, bỗng nhiên có một vệt sáng cầu vồng xẹt qua, khoảng cách gần hắn mới phát hiện đó là một một nữ tử mặc quần áo trắng.

"Không Minh Cảnh." Trong lòng Diệp Thần run lên.

Tu sĩ từ Ngưng Khí Cảnh, Nhân Nguyên Cảnh phi hành trên trời phải sử dụng linh thú, Chân Dương Cảnh tu sĩ muốn phi hành phải ngự kiếm, rồi Linh Hư Cảnh cần phải chế ngự Thần Hồng mà chỉ có tu vi đạt đến Không Minh Cảnh mới có thể bỏ qua linh thú và Thần Hồng trực tiếp ngự không phi hành.

* ngự không phi hành: Bay trên không trung không cần sự trợ giúp.

Cô gái mặc áo trắng này có thể ngự không phi hành chứng tỏ tu vi của bản thân nàng ít nhất cũng phải đạt đến Không Minh Cảnh.

Áp chế khϊếp sợ ở trong lòng, Diệp Thần nhìn thấy khuôn mặt của cô gái mặc áo trắng.

"Thật đẹp."

Trong nháy mắt này, Diệp Thần khẽ thất thần.

Vạt áo của nàng áo tung bay, áo trắng hơn tuyết, tóc bồng bềnh như thác nước chảy, nhẹ nhàng chớp động ánh sáng lộ ra dung nhan mĩ lệ làm người ta hít thở không thông giống như nhìn thấy một vị tiên tử hạ phàm không nhiễm khói bụi nhân gian vậy.

Bỗng nhiên trạng thái của cô gái mặc áo trắng không được tốt lắm, khi đi qua khoảng không này, tốc độ của nàng đột ngột giảm xuống, ánh sáng rực rỡ quanh người nàng trở nên mờ nhạt.

"Bị đuổi gϊếŧ." Đôi mắt Diệp Thần híp lại thành hình vòng cung, phát hiện sau lưng cô gái mặc áo trắng còn có ba người, bọn họ ngự không mà đi, ít nhất cũng đã là tu vi Không Minh Cảnh.

"Tẩu vi thượng sách." * Diệp Thần nhận ra mình không thể ở lại nơi này.

Nhưng lúc hắn vừa bước đi thì cô gái mặc áo trắng đã rơi xuống từ khoảng không, trên không trung vẽ một đường vòng cung duyên dáng, không nghiêng không lệch dừng ngay trước mặt hắn.

* "Tẩu vi thượng sách." : Chạy là kế sách tốt nhất

Phụt!

Cô gái mặc áo trắng phun ra một ngụm máu tươi, nàng vội vàng liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái rồi xoay người trốn vào trong rừng rậm tươi tốt, hơi thở cả người đều giảm bớt. Diệp Thần ứng ở chỗ này, không ngờ lại không cảm giác được sự tồn tại của nàng.

Phía sau, ba người đuổi theo cô gái mặc áo trắng đã tới, một lão giả tóc hoa râm, một người trung niên mặc mãng bào (Áo da rắn) và một thanh niên áo trắng. Ba người khí thế ép xuống suýt nữa làm hắn phủ phục dưới mặt đất.

"Nhóc con, ngươi có nhìn thấy ai đi qua đây không?" Ánh mắt của người thanh niên áo trắng kia sáng như đuốc nhìn chằm chằm Diệp Thần.

Trong lòng Diệp Thần trong lòng kinh hãi, không dám động đậy chút nào, trong mắt thanh niên áo choàng trắng, toàn thân hắn như trong suốt.

"Ta hỏi sao ngươi không nói?" Trung niên áo bào tím hét lớn.

"Đi.. Đi về hướng kia" Diệp Thần tùy tiện chỉ một phương hướng, dù sao khiến cho bọn họ càng nhanh rời đi là được.

"Đừng để cho ta phát hiện được ngươi lừa gạt ta, bằng không ngươi sẽ chết rất thảm."

"Đuổi theo." Lão giả có mái tóc hoa râm phát lệnh một tiếng, ba người lại bước lên hư không phi hành. "Nàng ta bị trọng thương lại trúng phải hợp hoan tán không thể chạy xa được, nếu bắt được vị đại nhân đứng đầu kia nhất định sẽ rất vui mừng.".

Phù!

Sau khi ba người bọn họ rời đi, Diệp Thần mới thở mạnh ra một hơi, cả người như trút được gánh nặng.

Chẳng mấy chốc, cô gái mặc áo trắng đang trốn kia nghiêng ngả lảo đảo đi ra bộ dạng đặc biệt xấu hổ, đôi mắt mê ly. Sắc mặt của nàng tái nhợt như một tờ giấy, hơi thở uể oải, thậm chí bước đi còn loạng choạng..

Một cơn gió thoảng qua, cô gái mặc áo trắng kia cuối cùng cũng ngã xuống. Này!

Diệp Thần không có ý định quan tâm, nhưng hắn vẫn bước ra, trước khi cô gái mặc áo trắng ngã xuống đất hắn nhanh chóng giữ chặt lấy nàng.