Lúc chạy trốn Lạc Tuyết Y vô tình nhìn thấy thảo dược nàng nhanh chóng quay lại chỗ đấy hái về chữa trị cho Triệu Dạ Thành. Rất nhanh nàng đã quay trở lại dùng thảo dược mà nàng đã hái về được cùng với số thảo dược trên người mình, Lạc Tuyết Y tiến hành chữa trị cho Triệu Dạ Thành.
Đang băng bó vết thương lại, hai người đều cảm nhận bọn người áo đen kia đang đuổi tới nàng nhanh tay băng bó xong cho chàng rồi đỡ chàng chạy đi, Triệu Dạ Thành cảm thấy mình là gánh nặng của nàng nếu cứ như thế thì nàng sẽ gặp nguy hiểm chàng đứng lại cất giọng nói:
"Nàng chạy mau đi cứ mặc kệ ta nếu nàng cứ dìu ta đi như thế thì cả nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm đó."
Lạc Tuyết Y nhíu chặt đôi mày lại vẫn không buông vẫn dìu Triệu Dạ Thành quát lớn:
"Ngươi im lặng lại cho ta ngươi mà còn nói nữa đừng trách ta ác đó cho dù ta có làm như thế nào cũng sẽ không để ngươi ở lại đây, có chết cùng chết."
Lạc Tuyết Y tiếp tục dìu chàng nhanh chóng rời khỏi, chạy được một lúc hai người nhìn thấy một căn nhà hoang nàng vội vã dìu chàng vào bên trong, kiểm tra vết thương của chàng.
Triệu Dạ Thành không nói gì chỉ nhìn nàng không chớp mắt ánh mắt đầy ôn nhu, miệng cứ cười cười, Lạc Tuyết Y kiểm tra vết thương xong ngẩng đầu lên nhìn thấy chàng cứ nhìn mình chăm chăm nàng lớn tiếng hỏi:
"Này! Ngươi đang nhìn cái gì vậy hả? Mặt của ta có dính gì sao?"
Triệu Dạ Thành lắc lắc đầu môi cứ nở nụ cười, sắc mặt đã trắng bệch Lạc Tuyết Y đứng dậy bước vài bước nhìn ra phía bên ngoài không thấy nguy hiểm nữa nàng đóng cửa quay vào trong:
"Xem ra tối nay ta và ngươi phải ở đây rồi, tạm thời chắc là sẽ không còn nguy hiểm nữa."
Triệu Dạ Thành gật đầu, Lạc Tuyết Y ngồi xuống cạnh chàng dựa vào tường nghỉ ngơi Triệu Dạ Thành lấy áo choàng của mình đắp lên người nàng, nàng đẩy ngược lại cho chàng:"Ngươi đang bị thương ngươi nên đắp đi bị thương mà còn bị cảm lạnh thì ta mệt hơn đó."
Triệu Dạ Thành lấy áo choàng đắp cho mình rồi đắp luôn cho Lạc Tuyết Y, nàng chỉ nhìn chàng im lặng không nói gì.
Hoa Linh Sơn
Ám vệ đưa Lãnh Cố Hiên về đến các đệ tử ở Hoa Linh Sơn thấy Lãnh Cố Hiên bị trọng thương quay trở về liền nhanh chóng chạy đến:"Đại sư huynh!"
Hàn Lam Mặc xuất hiện bước nhanh đến xem rồi vội vàng bảo với các đệ tử:
"Mau! Mau dìu Cố Hiên vào trong."
Bên trong, Hàn Lam Mặc vận công trị thương cho Lãnh Cố Hiên một lúc sau Hàn Lam Mặc bước ra vẻ mặt nghiêm trọng hỏi ám vệ:
"Ngươi hãy mau nói cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Cố Hiên lại bị trọng thương nặng đến như vậy? Còn những ám vệ khác đâu? Tại sao chỉ có mình ngươi?"
Ám vệ hành lễ cung kính đáp:"Bẩm chủ thượng! Ba ám vệ còn lại đều đã chết hết rồi ạ. Lạc tiểu thư đang trên đường đi thì một đám thích khách xuất hiện muốn giết tiểu thư rồi từ đâu xuất hiện thêm một đám người nữa dẫn đầu là một người có võ công rất cao cường đả thương Lãnh công tử đại hoàng tử cũng bị hắn chém một nhát. Lạc tiểu thư thấy tình hình không ổn liền bảo cùng thuộc hạ đưa Lãnh công tử và đại hoàng tử chạy đi còn Linh Linh và những người khác đều chia nhau ra chạy hết."
"Cái gì? Vậy bây giờ Tuyết Y sao rồi?" Tứ đệ tử Lam Hoàng Vũ lo lắng vội hỏi.
Ám vệ lắc đầu, cúi người xuống:"Lúc đó Lạc tiểu thư bảo thuộc hạ đưa Lãnh công tử quay về đây để trị thương nên bây giờ thuộc hạ cũng không biết Lạc tiểu thư như thế nào?"
Hàn Lam Mặc sắc mặt càng đen, càng nghiêm trọng hơn lạnh giọng hỏi:
"Vậy Tuyết Y có bị thương không?"
Ám vệ lắc lắc đầu:"Lúc thuộc hạ cùng Lạc tiểu thư chạy đi thì Lạc tiểu thư không có bị thương."
Lam Hoàng Vũ lòng nóng như lửa đốt, gấp gáp lên tiếng:
"Sư phụ! Để con đi tìm sư muội nói không chừng bây giờ muội ấy đang gặp nguy hiểm."
Hàm Lam Mặc dáng vẻ nghiêm nghị không nhanh không chậm ngăn cản Lam Hoàng Vũ:"Không cần! Sư phụ sẽ đích thân đi tìm các con cứ ở lại đây chăm sóc cho Cố Hiên."
Dứt lời, Hàn Lam Mặc đã nhanh chóng biến mất gấp rút đi tìm Lạc Tuyết Y.