Hoàng cung
"Chàng đi nhớ cẩn thận đó." Tiết Vũ Điệp nũng nịu, nước mắt rưng rưng nắm lấy cánh tay của Triệu Dạ Thành.
Triệu Dạ Thành cười nhạt khẽ gật đầu chào tạm biệt mọi người rồi phóng lên lưng ngựa. Lạc Tuyết Y bước vào trong xe ngựa Linh Linh cùng Hạ Châu vào bên trong xe ngựa ngồi chung với nàng, còn Lộ Lộ và Tiểu Mai ngồi bên ngoài xe ngựa.
Triệu Dạ Thành cùng Lạc Tuyết Y bắt đầu khởi hành đi, suốt đường đi không ai nói chuyện với ai đến một trấn nhỏ, hai người dừng lại nghỉ ngơi xin ở nhờ ở nhà của một vị phú hộ ở đấy.
Lạc Tuyết Y cùng bọn người của Hạ Châu đi dạo xung quanh trấn, cả trấn rất náo nhiệt, Hạ Châu cùng Lộ Lộ rất vui vẻ hí hửng đi dạo khắp nơi.
"Ây ~ Cô nương này thật xinh đẹp." Một tên lưu manh nhìn thấy nàng liền nổi hứng trêu ghẹo.
Vừa tiến lại gần nàng liền bị bọn người Linh Linh cản lại trừng mắt cảnh cáo, hắn cùng đồng bọn của mình vẫn không biết sợ là gì trêu ghẹo cả bọn họ, cánh tay của tên lưu manh ấy vừa định chạm vào mặt của Lạc Tuyết Y liền bị Linh Linh nắm lấy bẻ ngược lên khiến hắn đau đớn la lên.
Linh Linh buông tay hắn ra, hắn tức tối quát lớn:
"Ngươi dám động thủ với bổn thiếu gia ta sao? Ngươi đúng là chán sống rồi hôm nay ta nhất định phải bắt tất cả các ngươi quay về nhà của ta làm thiếp. Người đâu lên hết cho ta."
Lộ Lộ cùng với Hạ Châu nhanh nhẹn né tránh chỉ trong phút chốc đã hạ được tất cả bọn họ, tên lưu manh ấy bắt đầu sợ hãi lùi lại Lạc Tuyết Y từ từ tiến đến với gương mặt lạnh như băng, có chút đáng sợ.
"Chát! Chát! Chát!" Nàng tát vào mặt của hắn ba cái tát thật mạnh, hắn tức sôi người quát lớn:
"Con đàn bà thối! Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không hả? Ta là thiếu gia của Kim gia Kim Thế Tài cha ta là quan lớn ở đây hôm nay ngươi dám đánh ta ta sẽ về nói với cha ta trừng trị ngươi."
Lạc Tuyết Y nhếch môi cười lạnh, thách thức hắn:
"Được! Ta sẽ đợi ngươi đến bắt ta ta thật sự rất muốn xem ngươi có thể làm gì được ta."
Kim Thế Tài tức điên người ôm mặt cùng bọn thuộc hạ của mình quay về, Lạc Tuyết Y lạnh lùng cất giọng:
"Quay về thôi ta không còn hứng để đi dạo nữa."
"Vâng!" Bọn người Linh Linh gật đầu đồng loạt lên tiếng rồi cùng nàng quay trở về.
Buổi tối, Kim Thế Tài bước ra từ thanh lâu với tâm trạng vui vẻ, đã rất say dáng đi của hắn loạng choạng bước về nhà, Triệu Dạ Thành cùng với Đặng Hải và Tiêu Từ đã chờ hắn ở trên đường quay về.
Thấy hắn đến, Đặng Hải giơ tay chặn hắn lại Kim Thế Tài mắt nhắm mắt mở quát lớn:
"Tránh ra! Dám cản đường bổn thiếu gia các ngươi chán sống rồi sao?"
"Ngươi cũng rất to gan đó dám động đến thê tử của ta." Triệu Dạ Thành cả người tỏa ra khí thế bức người, lạnh lẽo.
"Thê tử của ngươi? Thê tử của ngươi là ai chứ? Ta có biết thê tử của ngươi là ai đâu chứ? Đừng có mà vu oan cho bổn thiếu gia ta."
Tiêu Từ rút kiếm ra kề lên cổ của hắn khiến hắn hoảng sợ tỉnh rượu hẳn, hắn lắp bắp nói:
"Có...có chuyện...chuyện gì thì từ từ nói đừng động tay động chân chứ?"
Tiêu Từ ánh mắt sắc lạnh nói với hắn:
"Ngươi có biết người mà ngươi trêu nghẹo vào lúc sáng chính là thiếu phu nhân của bọn ta không? Thiếu gia của ta rất tức giận khi biết ngươi to gan như vậy đó."
"Là con đàn bà thối đó à? À...à không không là vị cô nương xinh đẹp đó ta...ta thật sự không biết đó là thê tử của thiếu gia của ngươi nên ta mới trêu ghẹo một chút nếu ta biết ta làm sao dám."Kim Thế Tài lo sợ đến đổ cả mồ hôi lắp ba lắp bắp nói.
Triệu Dạ Thành bước đến đứng trước mặt của hắn, nheo mắt lạnh giọng nói:
"Trêu ghẹo một chút? Ngươi hãy nói cho ta nghe xem thế nào là trêu ghẹo một chút?"
Kim Thế Tài hoảng sợ luống cuống không biết nói gì, Triệu Dạ Thành quay người lại lạnh lẽo cất lên một chữ:"Giết!"
Giọng của chàng vừa cất lên ngay lập tức Tiêu Từ đã một kiếm chém đứt cổ của Kim Thế Tài khiến hắn khi chết vẫn trong hoảng sợ mắt mở to.