Buổi tối, Lạc Tuyết Y quay trở về phòng của mình chuẩn bị đi ngủ thì Triệu Dạ Thành bước vào, nàng nhíu chặt mày nheo mắt hỏi:
"Tại sao ngươi lại vào đây? Đây là phòng của ta mà?"
Triệu Dạ Thành không nhanh không chậm đáp:
"Ta biết đây là phòng cô ta và cô là phu thê với nhau nên phòng của cô cũng là phòng của ta ta vào đây ngủ là chuyện bình thường thôi có gì mà phải ngạc nhiên chứ?"
"Ngươi....Ngươi muốn ngủ cũng được nhưng chỗ ngươi ngủ không phải là ở trên giường mà là ở dưới đất." Lạc Tuyết Y mím môi, hậm hực nói.
Chàng không muốn cãi nhau với nàng liền cố gắng nhịn chấp nhận ngủ dưới đất. Triệu Dạ Thành đợi đến khi nàng ngủ say, chàng lấy ra một cái khăn mỏng che nửa gương mặt của nàng, chàng nhếch môi mỉm cười tà mị:
"Quả nhiên là nàng."
"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Lạc Tuyết Y mở trừng mắt ra nhìn chàng quát lớn.
Triệu Dạ Thành đứng thẳng người lại, nhún vai đáp:
"Ta có làm gì đâu chứ? Cô võ công cao cường như thế ta làm sao có thể làm gì cô được? Với lại cô dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của ta ta không thể lấy oán báo ơn được."
Lạc Tuyết Y nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi chàng:
"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Triệu Dạ Thành cau môi cười lấy trong áo ra một cây trâm bằng ngọc giơ lên:
"Cô thừa biết là ta đang nói gì? Thật sự không ngờ người mà ta luôn tìm kiếm lại là đại hoàng tử phi của ta."
Nàng giật cây trâm lại nhanh như chớp, cất vào trong đôi mắt lạnh lẽo:
"Ngươi đã nhận ra rồi sao? Nếu ngươi đã nhận ra rồi thì ta cũng không giấu làm gì? Ta cũng thật không ngờ người mà ta từng cứu mạng lại là đại hoàng tử là phu quân của ta sau này."
Triệu Dạ Thành cười nhạt không nói gì thêm chỉ nằm xuống nhắm mắt ngủ, nàng hừ lạnh một tiếng rồi cũng nằm xuống giường càng đề phòng cảnh giác chàng nhiều hơn.
Sáng hôm sau, nàng thức dậy rất sớm đi gặp mọi người Lạc Minh Khải cùng những người khác kéo nàng sang một bên:
"Tam tỷ! Tối qua hắn có làm gì tỷ không? Tối qua đệ đã cố gắng cản hắn lại bảo đã sắp xếp cho hắn một gian phòng khác nhưng hắn cứ nhất quyết muốn ở cùng với tỷ."
Lạc Tuyết Y nhìn mọi người bật cười:"Hắn ta thì có thể làm gì chứ? Hắn ngủ dưới đất tỷ ngủ trên giường."
Các ca ca đệ đệ của nàng thở phào nhẹ nhõm, lão phu nhân hắng giọng bảo:
"Y nhi đã xuất giá rồi việc hai người ở chung hay có làm gì chăng nữa cũng là chuyện bình thường, các cháu đứng ở đây lo lắng cái gì chứ? Mau đi vào ăn sáng đi, đại hoàng tử cũng đã ở bên trong rồi đó."
"Dạ!" Nàng cùng mọi người đồng loạt gật đầu bước vào trong.
Đang ngồi ăn bỗng Linh Linh tiến vào nói khẽ vào tai của nàng:
"Tiểu thư! Có người đến Hắc Ngọc điện bảo rằng muốn đi theo người trợ giúp cho người."
Nàng nhíu hai mày lại, hỏi:"Người đó như thế nào? Là nam sao?"
Linh Linh gật đầu:"Vâng! Hắn ta cũng có võ công cao cường."
"Được! Một lát nữa ta sẽ đến để kiểm tra." Đôi mày của nàng vẫn còn cau lại, khẽ gật đầu nói.
Linh Linh gật đầu nhẹ rồi cúi người lui ra ngoài, Triệu Dạ Thành ăn xong đặt đũa xuống, chàng hỏi:
"Lát nữa cô sẽ đi đâu sao?"
Nàng lạnh nhạt, không nhanh không chậm trả lời:
"Ta đi đâu cũng không liên quan đến ngươi chắc hẳn bây giờ ngươi cũng nhớ trắc phi của mình lắm. Một lát nữa ngươi cứ quay trở về hoàng cung trước đi không cần đợi ta."
Lạc Tuyết Y quay mặt sang nhìn lão phu nhân rồi cười nhẹ:
"Nội tổ mẫu! Cháu có chút chuyện cháu phải đi đây cháu sẽ trò chuyện với người vào lần sau."
Lão phu nhân mỉm cười hiền từ, khẽ gật đầu đồng ý:"Cháu cứ đi đi."