Hôn lễ của nàng và Triệu Dạ Thành cuối cùng cũng đã đến, cả Kinh thành náo nhiệt hẳn lên, biết bao nhiêu công tử danh môn đều tiếc nuối khi không lấy được nàng, hôm nay nàng mặc lễ phục tân nương màu đỏ rực rỡ khiến nàng càng thêm xinh đẹp diễm lệ hơn người.
Đầu cài trâm phượng bằng vàng được làm tinh xảo, trên lễ phục có những thêu hình phượng hoàng bằng chỉ vàng, từng chi tiết đều rất kì công, đẹp mắt, vô cùng tỉ mỉ.
Triệu Dạ Thành cùng đoàn người đón dâu linh đình, rầm ran đã đi đến chờ trước Lạc phủ, chàng từ trên ngựa phóng xuống, hành lễ với lão phu nhân Triệu Dạ Thành vốn dĩ đã anh tuấn khí chất hơn người nay mặc bộ lễ phục tân lang càng khiến nhiều cô nương say đắm không rời mắt.
Lạc Minh Long dẫn nàng bước ra ngoài Lộ Lộ cùng Tiểu Mai dẫn nàng đi đến kiệu hoa Triệu Dạ Thành vén màn cho nàng bước vào kiệu rồi bắt đầu khởi hành đi vào trong hoàng cung.
Tiếng kèn, tiếng chiêng vang vội khắp trời theo kiệu hoa tiến vào cung, hai người bắt đầu bái đường rồi nhận những lời chúc phúc của tất cả mọi người. Trời đã khuya, Lạc Tuyết Y vén khăn che đầu rồi bảo Hạ Châu:
"Ngươi hãy giúp ta thay y phục rồi đi nghỉ ngơi, hắn sẽ không đến đây đâu ta dám chắc rằng hiện tại hắn đã ở cùng với trắc phi của mình rồi."
Hạ Châu cúi người gật đầu rồi giúp nàng thay y phục đi nghỉ ngơi, sau khi nhìn thấy nàng đã nghỉ ngơi Hạ Châu đóng cửa nhẹ nhàng rời khỏi. Vừa bước ra ngoài, Hạ Châu nghiến răng tức tối mắng:
"Thật là tức chết đi mà cái tên đại hoàng tử kia dám không coi tiểu thư ra gì? Hôm nay là ngày đại hôn của hắn và tiểu thư vậy mà lại dám đi đến chỗ của ả trắc phi kia, bỏ mặc tiểu thư."
Linh Linh vỗ vỗ vai của Hạ Châu nói khẽ:"Đừng có nói lớn ở đây toàn là tai mắt của bọn họ đừng để họ nghe được, bắt thóp nếu không sẽ liên lụy đến tiểu thư, chuyện này chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua đâu, từ từ chúng ta sẽ cho cái tên đại hoàng tử đó biết tay."
Sáng hôm sau, Tiểu Mai, Lộ Lộ, Hạ Châu và Linh Linh đi vào hầu hạ nàng thay y phục, nàng khoác lên người bộ xiêm y màu đỏ, đầu cài trâm hình đóa hoa đào, những trang sức trên người nàng đều là những món trân quý, sang trọng, giữa trán nàng có vẽ hình đóa hoa màu đỏ rực trông càng mị hoặc, mê người.
Nàng đi đến Hoàng Nhã cung dâng trà thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu Bạch Hạ Kiều vốn dĩ đã được nghe nàng có dung nhan tuyệt mỹ, khó ai sánh bằng nhưng khi hôm nay được tận mắt nhìn thấy thì người cũng không khỏi ngỡ ngàng trước nhan sắc tuyệt đẹp ấy.
Bạch Hạ Kiều khẽ gật gù hài lòng với người con dâu này:"Quả là nhan sắc tuyệt mỹ, diễm lệ không ai sánh bằng."
Lạc Tuyết Y đôi mắt không gợn sóng, cười như không:"Đa tạ mẫu hậu đã quá khen."
Bạch Hạ Kiều vừa nhìn đã rất vừa ý nàng:"Nào! Con hãy ngồi đi nghe nói từ nhỏ con đã yếu ớt, sức khỏe không tốt không nên đứng lâu."
"Tuyết Y đa tạ mẫu hậu đã quan tâm, sức khỏe của Tuyết Y đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ."
Trò chuyện cùng hoàng hậu được một lúc, Lạc Tuyết Y quay trở về Ôn Thành cung, Tiết Vũ Điệp cùng tì nữ của nàng ta là Tiểu Hồng đi đến gặp nàng, vẻ ngoài cũng được xem là một mỹ nhân nàng ta nở nụ cười giả tạo, hành lễ với nàng rồi dâng trà:
"Vũ Điệp xin thỉnh an đại hoàng tử phi."
Nàng khẽ gật đầu nhếch môi cười lạnh:"Miễn lễ!"
Hạ Châu lườm lườm Tiết Vũ Điệp, nghiến răng nghiến lợi, lẩm bẩm:"Đến đây ra oai chứ gì? Cho mọi người biết là tối qua đại hoàng tử ở chỗ cô sao?"
Tiết Vũ Điệp được nàng ban ngồi, nàng ta nhìn nàng rồi khen ngợi nàng không ngớt:
"Quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy tỷ tỷ quả thật là rất xinh đẹp."
Lạc Tuyết Y cau môi mỉm cười lạnh nhạt:"Có vẻ như trắc phi đây đã có nhầm lẫn gì ở đây rồi? Ta nhớ là ta đâu có muội muội nào đâu chứ? Tại sao lại có thể gọi ta là tỷ tỷ được?"
Tiết Vũ Điệp hai tay bấu chặt lại, cố gắng mỉm cười với nàng:
"Vâng! Là do muội nhầm lẫn thưa đại hoàng tử phi."
"Khụ...khụ...khụ...khụ..." Lạc Tuyết Y đột nhiên ho liên tục, Lộ Lộ vội đi đến vuốt vuốt lưng nàng:"Người không sao chứ?"
Tiết Vũ Điệp nhìn thấy nàng yếu ớt như thế mà không ngừng cười trong lòng, nàng ta đứng dậy hành lễ:
"Muội không làm phiền người nữa, người hãy nghỉ ngơi cho thật tốt muội xin phép cáo lui."
Lạc Tuyết Y khẽ gật đầu, đợi Tiết Vũ Điệp rời đi hẳn Hạ Châu liền bước đến cạnh nàng, vẻ mặt khó coi:
"Thuộc hạ thật sự là chịu không nổi nữa rồi, vừa nhìn đã biết cô ta là con người giả tạo rồi."
Lạc Tuyết Y trở lại vẻ băng lãnh vốn có của mình:
"Cứ mặc kệ cô ta chỉ cần cô ta không động đến chúng ta thì chúng ta cũng sẽ không động đến."
Hoa Linh Sơn
"Ôi trời ơi! Tại sao đại sư huynh lại nằm ngủ trên đất vậy nè? Cả người nồng nặc mùi rượu." Lục đệ tử Mộ Bá Nam vừa mở cửa phòng của Lãnh Cố Hiên đã nhìn thấy chàng nằm ngủ dưới đất, cả người cả phòng đều toàn mùi rượu.
Nhị đệ tử Cao Trường khẽ lắc đầu thở dài:"Ai chẳng biết đại sư huynh có ý với thất sư muội, khi nghe tin thất sư muội thành thân huynh ấy đã đau lòng biết nhường nào, cả ngày cứ mượn rượu giải sầu."
Mộ Bá Nam cùng Cao Trường đỡ Lãnh Cố Hiên nằm lên giường rồi thở dài rời đi.
Hoàng cung
Lạc Tuyết Y cùng bọn người Hạ Châu đi dạo Ngự hoa viên thì vô tình chạm mặt với Triệu Dạ Thành và Tiết Vũ Điệp, Tiết Vũ Điệp định hành lễ với nàng thì Triệu Dạ Thành lại ngăn lại:
"Sau này nàng không cần hành lễ với nàng ta, cứ mặc kệ nàng ta đi chúng ta đi thưởng hoa tiếp."
Hai người họ đi lướt ngang qua nàng, nàng khẽ nhếch môi mỉm cười:
"Thì ra là ngươi, không ngờ ngươi lại là đại hoàng tử vị phu quân đáng kính của ta."
Linh Linh khẽ hỏi nàng:"Tiểu thư! Ý của người chính là hắn ta là nam nhân bị thương đã được người cứu đó sao?"
Lạc Tuyết Y chớp mắt một cái, Tiểu Mai bước đến nói khẽ với nàng:
"Tiểu thư! Lệ Nhan công chúa hiện đang ở đây nghe nói công chúa đến đây là thay mặt hoàng đế Đông Tần Quốc bàn về mối ban giao giữa hai nước."
"Ta biết rồi." Lạc Tuyết Y vừa nói xong liền rời khỏi Ngự hoa viên.