Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

63. Món quà của Hoắc Nhận

Khi Bối Noãn ăn trưa, Đan Tuệ cuối cùng đã hẹn hò xong quay trở lại, lúc bưng thức ăn lên cho Bối Noãn, ánh mắt cô gái cứ liếc liếc nhìn Bối Noãn.

Giống như muốn nói gì, nhưng không dám.

“Cô sao vậy? Có việc à?” Bối Noãn chủ động hỏi.

Đan Tuệ mặt ngượng ngùng, “Thánh nữ… Tôi muốn hỏi một chút… Có thể… điều anh Ôn Khâm đến bên này chỗ ngài được chăng? Chỉ cần để anh ấy làm tạp dịch là được.”

Nguyên lai là vì cái này.

Lại không phải chuyện lớn lao gì, Bối Noãn thống khoái đồng ý: “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Đan Tuệ tràn đầy sinh lực đi ra ngoài, trong chốc lát đã mang trở lại một người thanh niên trẻ tuổi.

Ôn Khâm nhìn khoảng bằng tuổi Đan Tuệ, dáng người cao gầy, diện mạo trắng nõn thanh tú, được Đan Tuệ dẫn vào trước mặt Bối Noãn, anh ngượng ngùng cúi đầu.

Đan Tuệ thọc thọc, nhỏ giọng kêu anh hành lễ.

Ôn Khâm ngượng ngùng khomg người thật sâu, nói: “Đa tạ Thánh Nữ.”

Khom lưng còn chưa kịp đứng thẳng, Đại Thánh nguyên bản đang cầm một miếng thanh long gặm gặm đột nhiên ngao ngao gào lên, vèo một cái nhảy tới ôm cổ Ôn Khâm.

Đại Thánh nhảy nhót lên đầu lên vai anh, xem anh như cái giá để leo trèo, vui vẻ như điên.

Ôn Khâm lúc này bất chấp thẹn thùng, ôm chặt Đại Thánh.

“A Mang, sao mày lại ở đây? Tao tìm mày khắp nơi mà không thấy!”

Đáng tiếc con khỉ nhỏ sẽ không nói chuyện, nó chỉ biết kêu bậy một hồi, cuối cùng rốt cuộc nhảy nhót đủ rồi, chui đầu vào trong lòng ngực Ôn Khâm, ô ô ô mà cọ lên ngực anh.

Hai người bọn họ giống như cha con cửu biệt gặp lại, ôm nhau không chịu buông tay.

Đan Tuệ còn chưa phản ứng lại kịp, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn “anh Ôn Khâm”, “Sao anh ôm Hầu thánh không buông tay? Mau buông xuống!”

Ôn Khâm thẹn thùng cười cười: “Anh có nói với em, đây chính là con khỉ nhỏ anh làm lạc mất, tên A Mang.”

Bối Noãn trợn mắt há hốc mồm.

Cho nên cái người tên Ôn Khâm này, chẳng những bắt đi Đan Tuệ của cô, còn bắt cóc luôn con khỉ nhỏ?

Lục Hành Trì đi tới, duỗi tay ôm bả vai Bối Noãn, “Xem ra khỉ nhỏ của em đã tìm được chủ nhân.”

Bối Noãn cao hứng hộ Đại Thánh, nhưng cũng khổ sở nói không nên lời, cũng muốn dựa vào ngực Lục Hành Trì mà ô ô ô.

“Ngồi xuống chậm rãi nói đi.” Lục Hành Trì chỉ chỉ ghế dựa.

Nguyên lai Ôn Khâm thật là chủ nhân của Đại Thánh.

Trước khi thây ma bùng nổ, Ôn Khâm nhặt được nó trong rừng cây gần nhà.

Nơi này khu dã ngoại không ít khỉ, săn trộm cũng nhiều, vẫn luôn có người săn trộm gϊếŧ khỉ, lấy xương cao bán đi như dược liệu.

Lúc Ôn Khâm nhặt được Đại Thánh, trên đùi nó bị súng bắn thương, hẳn là người săn trộm gϊếŧ chết con khỉ mẹ, còn khỉ con bị thương chạy trốn thoát.

Ôn Khâm đem khỉ con về nhà, dốc lòng chăm sóc, dưỡng nó đến lớn như vậy.

Trước đó không lâu thây ma bùng nổ, anh mang theo Đại Thánh đào vong gặp phải đàn thây ma, một người một khỉ bị tách ra.

Chỗ lạc nhau là gần căn biệt thự bọn Bối Noãn đã ở.

Ôn Khâm không dám tiếp tục đi, anh tìm cơ hội tiến vào bộ lạc này, vẫn luôn suy nghĩ biện pháp tìm A Mang.

Nhìn dáng vẻ, A Mang thực thông minh, khi không có chủ nhân, nó tự biết tìm cách vào sống ở khu biệt thự gần đó, không có gió thổi mưa xối, còn có thể tìm kiếm đồ ăn trong phòng bếp.

Đan Tuệ nghe xong, nói lắp bắp, “Nhưng mà, nhưng mà đây rõ ràng là thánh hầu của Thánh nữ……”

Bối Noãn lắc đầu, “Nó không phải thánh hầu gì cả, nó chính là A Mang, là chúng tôi nhặt trên đường.”

Bối Noãn kể ra chuyện nhặt được Đại Thánh cho hai người nghe, lại nhỏ giọng hỏi Ôn Khâm, “Tôi còn tự ý kêu nó là Đại Thánh, có được không?”

Ôn Khâm nhanh nhanh nói: “Đương nhiên được, Thánh Nữ thích kêu nó tên gì thì cứ kêu.”

Vừa lúc Ôn Khâm được điều đến chỗ Bối Noãn, Bối Noãn dứt khoát an bài Ôn Khâm chuyên trách chăm sóc Đại Thánh, một người một khỉ theo sau Đan Tuệ, vui vui vẻ vẻ mà đi ra ngoài.

Bối Noãn trơ mắt mà nhìn Đại Thánh ôm chặt cổ Ôn Khâm đi ra ngoài, buồn bã mất mát, bỗng nhiên cảm thấy có người từ sau lưng ôm lấy mình.

Có cái gì đó mềm mại hôn hôn lêи đỉиɦ đầu.

“Đại Thánh tìm được chủ nhân, là chuyện tốt.” Lục Hành Trì an ủi.

Bối Noãn “ừ” một tiếng.

Lục Hành Trì nghĩ nghĩ, giống như hạ quyết tâm, nói: “Bằng không về sau khi chúng ta tìm được một nơi an ổn thì cho em nuôi một con khỉ?”

“Chúng ta bên kia có thể nuôi khỉ sao?”

Bối Noãn mặc sức tưởng tượng trong một giây, hai người ở một nơi không có thây ma, trải qua sinh hoạt bình thường, còn nuôi một con khỉ nhỏ, sau đó ý thức được, căn bản không thể có chuyện đó.

Khi đó, hẳn là đã sớm hoàn thành nhiệm vụ thánh mẫu xong rồi?

Bối Noãn xoay người, đáng thương vô cùng mà ngẩng đầu nhìn Lục Hành Trì, “Mặc kệ về sau như thế nào, hiện tại em rất cần được an ủi.”

Lục Hành Trì tim đập ngừng nửa nhịp.

“Em muốn được an ủi như thế nào?” Anh hỏi.

Bối Noãn ngẫm lại, nghiêm túc nói: “Em đặc biệt muốn có ai có thể ngồi xổm trên vai em, để em đút cây sắn cho ăn.”

Lục Hành Trì: “……”

Đan Tuệ từ sau khi nói cho Bối Noãn bí mật của mình và Ôn Khâm, bây giờ chuyện gì cũng dám nói với Bối Noãn.

Theo cô nói, tin Á Văn đột nhiên xảy ra chuyện đã truyền khắp bộ lạc, mọi người đều thảo luận nguyên nhân cái chết của cô ta.

Người mục kích ở hiện trường quá nhiều.

Hiện tại mỗi người đều biết Á Văn là bị cái người “Hoắc tiên sinh” kia bắn chết, hơn nữa mọi người cũng đều đã biết, người kia là tình nhân của Á Văn.

Bọn họ đồn đãi ồn ào huyên náo, nhưng mặt ngoài, Bối Noãn lại nhìn không ra một chút.

Mỗi người đều vẫn duy trì thái độ giống như dĩ vãng.

Vẫn bình tĩnh ôn hòa, vẫn cung kính có lễ, giống như chẳng có hứng thú chút nào với tin tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.

Bình tĩnh bên ngoài, lại sóng ngầm kích động.

Chạng vạng, trời sắp tối, đám người Hoắc Nhận trên mấy xe việt dã chạy vào cổng bộ lạc.

Bối Noãn nghe được tiếng động cơ, bỏ đồ vật trên tay xuống, chạy ra bên ngoài.

Lục Hành Trì đuổi kịp, “Đi ra ngoài làm gì?”

“Em xem bọn họ bắt được kẻ thần bí kia chưa.” Bối Noãn kéo váy, chạy đến nơi có thể nhìn thấy cửa vào bộ lạc.

Chỉ thấy bọn họ lục tục từ trên xe nhảy xuống đi kiểm nghiệm vết thương, nhìn qua tất cả đều mỏi mệt, không giống như đã tìm được kẻ thần bí.

Hoắc Nhận lười biếng từ trên xe xuống, một bộ như muốn đình công.

Không ai dám tra hắn có bị thương hay không, hắn bực bội mà cởi bỏ nút cổ áo, định đi thẳng tới chỗ nhà gỗ họ đang ở.

Trong đám người đột nhiên lao ra một người, ngăn ở trước mặt Hoắc Nhận.

Lục Hành Trì thấp giọng nói: “Là Giác Nữu.”

Xác thật là Giác Nữu.

Giác Nữu hôm nay thoạt nhìn rất khác so với trước, bộ dáng ngày thường quy quy củ củ rất lễ phép không thấy đâu, chỉ thấy tóc loạn, nút áo cũng mở ra.

Giống như đã khóc, đôi mắt hồng hồng, biểu tình có điểm dọa người.

“Mày đứng lại!”

Giác Nữu chặn đường Hoắc Nhận, rống lên.

Thủ hạ Hoắc Nhận thấy bên này xảy ra chuyện, không rảnh lo nghiệm thương, tất cả đều chạy nhanh tới.

Hoắc Nhận tùy ý vẫy vẫy tay, ra hiệu cho họ lui ra phía sau.

Bối Noãn thấy rõ, Giác Nữu nắm trong tay một khẩu súng.

Ở trong bộ lạc này, lại cư nhiên có súng, loại đồ vật rõ ràng thuộc về phạm trù hỏa cố kỵ.

Ý nghĩ Hoắc Nhận cũng giống vậy, đối mặt với họng súng chỉ vào mình, hắn giống như không sợ hãi chút nào, ngược lại rất có hứng thú hỏi Giác Nữu: “Súng từ đâu ra?”

“Là Á Văn Thánh Nữ cất giấu dùng để phòng thân, không cần mày quản.” Giác Nữu như không muốn cùng hắn dây dưa về chuyện này, “Là mày gϊếŧ Á Văn Thánh Nữ của chúng tao?”

Hoắc Nhận nhếch miệng, “Phải. Là tôi gϊếŧ.”

E sợ cho nói chưa minh bạch, hắn còn làm tư thế nổ súng, cường điệu, “Tôi đích thân nổ súng, một phát ở giữa đầu.”

Loại ngữ khí mèo đùa giỡn chuột này làm Giác Nữu muốn điên lên.

“Mày vì sao muốn gϊếŧ Á Văn Thánh Nữ? Vì cái gì??”

Giác Nữu ghìm súng, cả người đều phát run, “Bọn họ đều nói cô ấy sắp biến thành thây ma, tất cả đều là nói hươu nói vượn! Hai ngày này tôi vẫn luôn đi theo cô ấy, tới gặp thây ma cô ấy cũng chưa từng thấy!”

Hoắc Nhận cũng không để ý, thẳng thắn thành khẩn mà kiên nhẫn trả lời: “Bởi vì tính tình cô ta quá xấu, miệng quá nhanh, người lại xuẩn, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, đối với tôi đã không có tác dụng gì.”

Giác Nữu không nghĩ tới Hoắc Nhận sẽ trả lời trực tiếp đến như vậy, trừng mắt nói không ra lời.

Sau một lúc, Giác Nữu rốt cuộc hoàn hồn, cắn răng phun ra mấy chữ.

“Mày gϊếŧ cô ấy, vậy mày cũng đi tìm chết đi.”

Hướng súng vào đầu Hoắc Nhận, bóp cò.

Giống như khi Giác Nữu nổ súng, Hoắc Nhận mới chậm rì rì móc súng ra, nhắm ngay Giác Nữu.

Phản ứng đầu tiên của Bối Noãn là quay đầu lại nhìn Lục Hành Trì.

Lục Hành Trì chăm chú nhìn hướng kia, vẫn không nhúc nhích.

Chỉ có một tiếng súng vang.

Giác Nữu còn đứng đó.

Nhưng mà Hoắc Nhận cũng đứng vững.

Hai người không ai té ngã.

Hoắc Nhận giống như có điểm buồn bực, cúi đầu, lăn qua lộn lại cây súng trong tay, “Mắc kẹt? Không thể nào?”

Giác Nữu nã một phát súng, khoảng cách gần như vậy lại không bắn trúng Hoắc Nhận, anh cũng không cam tâm, rút cây đao bên hông ra, bổ nhào về phía Hoắc Nhận.

Hoắc Nhận đang nghiên cứu cây súng bị mắt kẹt, không có tới một tia để ý cây đao đang chém đến.

Giác Nữu xem ra gϊếŧ thây ma không ít, thủ pháp thuần thục, lưỡi đao chém nghiêng vào cổ Hoắc Nhận.

Lần này ngay cả Bối Noãn cũng nhìn đến, hàn quang lấp lánh chém tới Hoắc Nhận.

Nhưng mà cái gì cũng không phát sinh.

Hoắc Nhận vẫn cứ đứng ở đó.

Giống như không tồn tại chuyện đao chém qua thân thể hắn.

Hắn rốt cuộc không nhìn súng nữa, ngẩng đầu, vui sướиɠ nhìn Giác Nữu, “Vũ khí nóng không được, liền dùng vũ khí lạnh sao?”

Giác Nữu nhìn chằm chằm Hoắc Nhận, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, giống như thấy được quái vật.

Hoắc Nhận duỗi tay ra phía sau, lập tức có thủ hạ tiến lên, đưa súng của mình cho Hoắc Nhận.

Súng Hoắc Nhận bị mắc kẹt, hắn tính toán đổi một cái khác để gϊếŧ Giác Nữu.

Tuy rằng biết Lục Hành Trì khẳng định sẽ nhúng tay, Bối Noãn vẫn có chút khẩn trương.

Nhưng Hoắc Nhận còn chưa giơ súng lên, Già Hàn mang theo một đám người tiến tới, lại đây chuyện thứ nhất là kêu người trói Giác Nữu đem đi.

Nhìn là bắt người, kỳ thật là bảo hộ.

Già Hàn nói: “Hoắc tiên sinh, Á Văn Thánh Nữ ở bộ lạc chúng tôi làm Thánh nữ mười năm, chuyện ngày hôm qua có người không hiểu cũng thật bình thường. Ngài nếu tiếp tục ở lại bộ lạc chúng tôi chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, nếu thật xảy ra chuyện gì, tôi gánh không nổi trách nhiệm này.”

Bối Noãn nghĩ thầm, Già Hàn rốt cuộc chịu không nổi xã giao với tên biếи ŧɦái Hoắc Nhận, muốn đuổi hắn đi.

Hoắc Nhận híp mắt đánh giá Già Hàn.

Già Hàn không chút hàm hồ đối diện với hắn.

Ngay lúc Bối Noãn cho rằng Hoắc Nhận cũng sẽ nã một phát súng bắn Già Hàn, Hoắc Nhận thế nhưng lại cười.

“Tù trưởng, muốn đuổi khách? Được. Tôi vừa lúc cũng nhận được tin phải lập tức đi ngay đến một chỗ, chúng tôi thu thập chút đồ xong thì sẽ đi.”

Nói xong, lại một lần nữa leo lên xe, cả đoàn lái về nhà gỗ nơi Già Hàn an bài chỗ ở cho họ.

Lục Hành Trì trầm tư nhìn theo bóng dáng Hoắc Nhận.

“Là anh làm súng Hoắc Nhận mắc kẹt, nhưng viên đạn của Giác Nữu anh cũng khống chế, anh khống chế nó xuyên qua đầu Hoắc Nhận.”

Lục Hành Trì nói khẽ với Bối Noãn.

Xem ra cho dù trên người Hoắc Nhận có manh mối, Lục Hành Trì cũng không nghĩ lại lưu trữ cái tên sát nhân cuồng.

Nhưng mà sát nhân cuồng lại gϊếŧ không chết.

Lục Hành Trì nói: “Viên đạn xuyên qua đầu hắn, hắn lại còn sống, ngay cả miệng vết thương cũng không có. Giác Nữu vừa rồi chém xuống một đao, anh cũng thay đổi hình dạng lưỡi đao, hẳn là vô cùng sắc bén, có thể chém hắn làm hai đoạn, nhưng mà cái gì cũng không có tác dụng.”

Lục Hành Trì kết luận, “Viên đạn và đao đều xuyên qua người hắn, giống như hắn chỉ là một cái bóng, một làn khói.”

Trong lòng Bối Noãn thở phào nhẹ nhõm.

Không cần cô lại rối rắm, Lục Hành Trì chính mình phát hiện ra bí mật của Hoắc Nhận.

Xem ra Hoắc Nhận không chỉ miễn dịch với dị năng công kích, đao và súng cũng không thể thương tổn, hắn tựa hồ cũng miễn dịch với công kích vật lý.

Trách không được lại kiêu ngạo như vậy.

Đáng tiếc vẫn không có biện pháp nói cho anh ấy biết Hoắc Nhận có thể là người xuyên việt, nhưng cũng không sao, về sau lại nói.

“Anh không có cách nào gϊếŧ hắn.”

Lục Hành Trì tiếp tục nói.

Bối Noãn quay đầu, thấy anh đầy sầu lo.

“Nếu hắn giống như một bóng dáng có thể xuyên qua vật thể, vậy anh không có biện pháp nào gϊếŧ hắn.”

Bối Noãn cân nhắc một chút, “Nhưng mà ngày thường hắn đều thật bình thường, cũng không giống như bóng dáng, cũng không có từ trên mặt đất ngã xuống, cũng có thể đυ.ng tới đồ vật, như sáng hôm nay, hắn tới hôn tay em cũng cảm thấy thật bình thường……”

“Hắn cái gì? Hôn tay em?” Lục Hành Trì ngắt lời nói.

Đại Boss ngữ điệu âm trầm, Bối Noãn cảm thấy Hoắc Nhận gần cái chết thêm một chút.

Bối Noãn dời đi lực chú ý, “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Hoắc Nhận ngày thường cũng không xuyên thấu vật thể, cho nên em hoài nghi, đại khái là một thứ yêu cầu khởi động dị năng.”

Lục Hành Trì bổ sung, “Hoặc là khi gặp được nguy hiểm thì tự động phát động dị năng.”

“Đúng vậy,” Bối Noãn cân nhắc, “Cho nên nói không chừng, chúng ta có thể chờ thời cơ, lúc hắn không kịp khởi động kỹ năng thì đánh lén.”

Lục Hành Trì gật đầu, “Cũng có thể đổi biện pháp thử xem.”

Bối Noãn tán đồng, “Không sai, lửa đốt nha, nổ mạnh nha, điện giật nha, tất cả đều có thể tìm cơ hội dùng trên người hắn.”

Hai người cùng nhau yên lặng mà suy nghĩ làm thế nào để gài bẫy Hoắc Nhận.

Bối Noãn vẫn rất lạc quan, “Nghĩ đến hướng tốt thì, loại dị năng này của hắn nhìn giống như rất lợi hại, kỳ thật là loại phòng ngự, tính tiến công rất kém.”

Cho nên hắn cũng chỉ có thể mỗi ngày cầm súng khoa tay múa chân.

Nếu hắn giống như Lục Hành Trì có dị năng công kích, còn không cuồng tới trời đi.

Hoắc Nhận giống như muốn đi thật vội, không bao lâu, Bối Noãn nghe được tiếng động cơ xe, Hoắc Nhận mang thủ hạ ra tới.

Bối Noãn phỏng chừng, có thể hắn thu được tin tình báo mới về kẻ thần bí, bị ông chủ buộc lên đường.

Bối Noãn thấy, khi xe Hoắc Nhận tới trước cổng lớn, hắn dò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thoáng qua doanh địa bộ lạc.

Biểu tình nhẹ nhàng, vẻ mặt đùa dai không có hảo ý, làm trong lòng Bối Noãn đánh lên hồi chuông cảnh báo.

Lúc trước ở trại giam số 9, trước khi chơi trò câu thây ma làm nổ cửa lớn, ký ức Bối Noãn vẫn còn nguyên đây.

Lúc ấy vẻ mặt của hắn cùng hiện tại giống nhau như đúc.

Bối Noãn cảnh giác nhìn, nhưng mãi cho đến đoàn xe toàn bộ rời khỏi bộ lạc, cũng không có bất luận chuyện không bình thường gì phát sinh.

Bối Noãn vẫn không yên tâm, chạy đến cửa, bò lên trên trạm gác toà nhà hình tháp.

Toà nhà hình tháp xây trên sườn núi, địa thế rất cao, có thể nhìn rất xa.

Trời đã tối đen tới, chỉ nhìn thấy đèn xe đoàn xe Hoắc Nhận chạy càng di càng xa, cho đến hoàn toàn biến mất không còn thấy nữa.

Bọn họ thế nhưng thật sự đi rồi.

Chuyện này vô cùng kỳ quái, quả thực không giống tác phong Hoắc Nhận.

Bối Noãn xuống khỏi toà nhà hình tháp, cất bước chạy.

“Em muốn đi đâu?” Lục Hành Trì bất đắc dĩ mà đi theo nàng.

“Đi tìm Già Hàn, kêu anh ta tìm xem đám Hoắc Nhận có động tay động chân gì hay không, tỷ như giấu thây ma ở đâu đó, tỷ như trên tường để lại một cái động, nếu Hoắc Nhận ngoan ngoãn để người đuổi đi như vậy, em sẽ không phải tên Bối Noãn!”

Trong lòng Lục Hành Trì yên lặng phun tào: Em không gọi Bối Noãn, không phải em đã sửa tên kêu Gia Đức hay sao?

Trời đã tối, bộ lạc an tĩnh lại, mọi người đều giống như gà, đã sớm lên giường ngủ.

Già Hàn rất nghe lời Bối Noãn nói, lập tức kêu người châm đuốc, cẩn thận kiểm tra tường vây quanh doanh địa.

Một vòng tường vây đều tốt, ngay cả cái lỗ chuột cũng không có.

Nơi ở trong doanh địa khá nhỏ, muốn giấu một con thây ma không quá dễ dàng, hơn nữa không ai thấy bọn Hoắc Nhận mang thây ma vào.

Bất quá Già Hàn vẫn sai người đem mấy chỗ quanh co khúc khuỷu mà điều tra một lần.

Không bao lâu, có người đi điều tra tới tìm Già Hàn.

Bọn họ mặt mũi trắng bệch.

“Tù trưởng, chúng ta phát hiện trong một gian lều chất rất nhiều thuốc nổ.”

Già Hàn đứng lên đi, Bối Noãn và Lục Hành Trì lập tức đuổi kịp.

Bởi vì phòng ở còn chưa xây dựng xong hẳn, mọi người còn ở trong lều, không ít đồ vật cũng được chất trong lều, xem như kho hàng tạm.

Trong đó có một lều để thần tượng, dàn tế cùng màn che các loại.

Kiện lớn kiện nhỏ, bởi vì lều không lớn, đồ vật chất chồng lên nhau.

Hiện tại bên trong lòi ra không ít ngòi nổ cùng thuốc nổ.

Người gài thuốc nổ dụng tâm hiểm ác, chất nổ được buột chặt với tạp vật để tứ tung, phía trên lại đè ép không ít đồ, trong chốc lát khẳng định không dọn kịp.

Đương nhiên là đám Hoắc Nhận làm.

Biết ngay bọn họ sẽ không thiện bãi cam hưu.

Bối Noãn buồn bực, “Không biết Hoắc Nhận từ nơi nào tìm được nhiều thuốc nổ như vậy.”

Đoàn xe của hắn không có khả năng cứ luôn mang theo thứ đồ này như vậy.

Già Hàn biết là chuyện như thế nào, “Gần đây có một kho vũ khí, bọn họ có lẽ lấy từ đó.”

Đám người Già Hàn chán ghét hỏa, đương nhiên sẽ không đi động tới đồ trong kho vũ khí, bị bọn Hoắc Nhận chiếm tiện nghi.

Bối Noãn cân nhắc, “Nhiều thuốc nổ như vậy, muốn vận chuyển vào, còn lại cột thật chắc, động tác bọn họ sao sẽ nhanh như thế?”

“Khẳng định không phải làm lúc vừa rồi khi họ rời đi.” Già Hàn nói, “Tôi vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm, bọn họ không có khả năng có thời gian làm nhiều chuyện như vậy.”

Lục Hành Trì nói: “Là đã sớm chuẩn bị tốt, nói không chừng là ban ngày hôm nay.”

Bối Noãn không rét mà run.

Ngay cả không có chuyện vừa rồi Giác Nữu nổ súng, Già Hàn không trở mặt với Hoắc Nhận, Hoắc Nhận cũng không tính toán rời đi mà để bộ lạc này được tồn tại.

Già Hàn rất bình tĩnh, kêu người đi lấy kéo và kìm, muốn hủy đi thuốc nổ và ngòi nổ.

Lại bị Lục Hành Trì ngăn cản, “Không cần lộn xộn.”

“Em tận mắt nhìn thấy bọn họ đi rồi,” Bối Noãn nói, “Hẳn là không phải kíp nổ điều khiển từ xa, cho nên nếu không phải kích phát vậy là tính giờ, phải cẩn thận.”

Lục Hành Trì đã tìm được, “Xem bên trong, đang đếm ngược.”

Nằm trên mặt đất có thể nhìn đến ở một chỗ sâu nhất, dưới tầng tầng đồ vật, có một màn hình có chút ánh sáng, mặt trên đang đếm ngược.

Còn hơn một phút.

Chỗ này lều trại dựng rậm rạp, toàn bộ lạc đều ngủ ở các lều xung quanh.

Già Hàn đã phân phó người, “Lập tức kêu mọi người lên, toàn bộ dời ra ngoài doanh địa.”

Giọng anh còn thật trấn định, nhưng Bối Noãn biết, một phút thời gian, muốn thông báo nhiều người rời giường đi như vậy, khẳng định không còn kịp.

“Có thể phong kín lại hay không?” Bối Noãn hỏi Lục Hành Trì.

“Không có khả năng. Kim loại trong doanh địa không đủ, thêm một tầng kim loại phong bên ngoài sẽ làm vụ nổ nguy hại hơn.”

Lục Hành Trì suy nghĩ một chút, “Anh thử thời vận, làm tan mạch điện trong đồng hồ thử xem,” anh bình tĩnh nói với Bối Noãn, “Em lập tức đi ra ngoài chờ anh phía ngoài doanh địa.”

Một khi nổ mạnh, những người ở gần nhất đều sẽ tan xác.

Bối Noãn không nhúc nhích.

Đếm ngược còn nhảy điên cuồng, một giây một giây đồng hồ tới gần.

“Để em đến đi.”

Cô tiến lên hai bước, đưa tay ấn lên trên thuốc nổ.

Trước khi đồng hồ đếm ngược về số 0, nguyên đám đồ vật trong kho hàng, tính luôn đám thuốc nổ và ngòi nổ, cùng nhau biến mất.