Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

61. Lại gặp mặt

Sáng sớm hôm sau, Bối Noãn được Đan Tuệ nhẹ nhàng đánh thức.

“Gia Đức Thánh Nữ? Gia Đức Thánh Nữ?”

Giọng cô ấy không lớn, lại bám riết không tha mà kêu không ngừng, Bối Noãn đành phải mở mắt ra.

Nghĩ thầm: làm Thánh nữ cũng không dễ dàng, lúc này mới mấy giờ, trời mới vừa tờ mờ sáng, chim cũng chưa thức dậy mà đã phải thức dậy làm việc?

Đan Tuệ thấy Bối Noãn tỉnh, đi nhanh ra ngoài gọi người đem nước vào.

Lục Hành Trì nhìn dáng vẻ đã sớm dậy, đang đứng ở cửa sổ, nhìn nơi xa ánh rạng đông phía chân trời.

Anh đi trở về, mỉm cười: “ ‘Thánh Nữ Gia Đức’, đây là Già Hàn đặt tên giúp em sao, ‘Thánh nữ giả’, nghe không kỳ quái sao? Còn không bằng kêu ‘Thánh nữ thật’?”

“Anh nói Thánh Nữ Trinh Đức?” Bối Noãn hỏi.

Lục Hành Trì nghĩ nghĩ, “Thánh Nữ Trinh Đức? Tên này cũng không tệ lắm, anh cảm thấy dễ nghe hơn nhiều.”

Liền Lục Hành Trì cũng không biết, xem ra ở thế giới này thật sự không có Thánh Nữ Trinh Đức.

Bối Noãn giống như nhớ lại, bản đồ trong quyển sách này khá thô ráp, chỗ vốn là châu Âu có không biết bao nhiêu nước nhỏ ở đây là một quốc gia rất lớn, có lẽ tác giả lười tưởng tượng lười viết.

Anh Pháp đều bị ăn, vậy Trinh Đức cũng theo đó không có.

Bối Noãn bỏ dậy, nâng tay, duỗi eo ra.

Lục Hành Trì nhanh chóng lui ra phía sau một bước, giống như e sợ cô duỗi tay ra đυ.ng tới mình.

Bối Noãn cũng đột nhiên nhớ tới ngón tay gây họa kia của mình.

Còn may không đυ.ng tới anh ấy, nếu không Lục đại Boss lại đột nhiên nói lên lời thiệt tình, như vậy thật vô pháp cứu chữa.

Đan Tuệ dẫn người mang nước vào, Bối Noãn nhảy xuống giường, thoáng nhìn đệm chăn phô dưới đất, phát hiện ra không có dấu vết động qua.

Bối Noãn có điểm buồn bực, không biết anh ấy tối hôm qua ngủ như thế nào.

Bất quá cũng có lẽ anh ấy có thói quen sửa sang giường nệm sau khi ngủ, Lục Hành Trì từ trước đến nay đều rất có trật tự.

Bối Noãn rửa mặt, Đan Tuệ giống như thư ký tổng tài đứng bên cạnh, hội báo hành trình ngày hôm nay cho Bối Noãn.

“Thánh Nữ, chốc nữa ngài sẽ đi ra ngoài, cùng mọi người bái thủy thần, sau đó trở về ăn sáng, sau khi ăn sáng sẽ cùng tù trưởng Già Hàn bói toán cát hung ngày hôm nay, quyết định toàn bộ bộ lạc hôm nay có thể làm gì hay không thể làm gì.”

Làm Thánh Nữ, việc thật ra còn rất nhiều!

Sáng sớm không cho người ta ngủ, một hai phải kêu người dậy bái thuỷ thần, giống như cưỡng chế rèn luyện chạy bộ buổi sáng.

“Chút nữa sẽ bái thuỷ thần như thế nào?” Bối Noãn đương nhiên sẽ không biết.

Đan Tuệ cười, “Thánh Nữ không cần lo lắng, làm theo Già Hàn tù trưởng là được.”

Đan Tuệ lấy một bộ quần áo mới cho Bối Noãn.

Lần này không phải là quần riêng áo riêng, mà là váy dài như Á Văn.

Vải dệt mềm mại, thủ công tinh tế, so với bộ đồ ngày hôm qua đẹp hơn quá nhiều.

Lục Hành Trì thấy Bối Noãn muốn thay quần áo, tự động tự giác đi ra ngoài, làm Đan Tuệ vô cùng kinh ngạc: Hai người kia buổi tối ngủ chung, đổi quần áo vậy mà cũng tị hiềm.

Đan Tuệ giúp Bối Noãn thay quần áo xong, lại lấy tới một cái khăn che mặt.

Khăn che mặt khá dày, nặng trĩu, rất có phân lượng.

“Một hai phải mang cái này sao?” Bối Noãn có điểm thống khổ.

Cái đồ chơi này giống như khẩu trang, sẽ gây trở ngại hô hấp chứ?

“Đây là tiên đoán nói, nhất định phải mang.” Đan Tuệ giải thích, “Nói Thánh Nữ mang khăn che mặt, có thể giúp Thánh Nữ gặp dữ hóa lành.”

Đan Tuệ lại chuyển đến một hộp trang điểm nhỏ, lấy ra một đống bút chì kẻ, nhìn là biết để vẽ lông mi lông mày linh tinh gì đó. Đan Tuệ hướng tới mắt Bối Noãn, muốn bắt đầu.

Bối Noãn vô ngữ: “Đây cũng là tiên đoán nói?”

Đan Tuệ bình tĩnh đáp: “Nói là Thánh Nữ nhất định phải trang điểm dày nặng, mới có thể gặp nạn thành lành.”

Bối Noãn: “……”

Trách không được Á Văn trang điểm kỳ quái đến như vậy.

Lông mi Bối Noãn vốn dĩ đã dài còn nhiều, Đan Tuệ lại xuống tay tàn nhẫn, vẽ thêm một tầng lại một tầng.

Lông mi đồ hai tầng, mí mắt thành hai cây quạt đen, nặng tới muốn mở mắt không lên.

Đan Tuệ còn không hài lòng, lại vẽ thêm cho thật dày, lại đắp lên một tầng phấn mắt.

Cuối cùng lại giúp Bối Noãn búi tóc, một phần thả rũ xuống, một phần cuốn thành hình dạng phức tạp.

Bối Noãn chờ Đan Tuệ bận rộn trên đầu mình, cô vô cùng nhàm chán, bèn lấy một miếng băng cá nhân từ trong không gian ra.

Lặng lẽ bao lại ngón trỏ, lặng lẽ chọc chọc eo Đan Tuệ.

Đan Tuệ cười ra tiếng: “Thánh Nữ, ngài làm gì?”

Cô gái cười xong, tiếp tục nghiêm túc vật lộn với đầu tóc Bối Noãn, không có ý muốn nói gì khác.

Có thể thấy được băng keo cá nhân có công hiệu.

Bối Noãn trang điểm xong, mặc váy dài, đeo khăn che mặt, hốc mắt như gấu trúc, nhấp nháy hai tầng lông mi dày, Lục Hành Trì thấy được thì “phốc” một tiếng.

Bối Noãn uy hϊếp mà híp mắt hỏi: “Khó coi sao?”

Lục Hành Trì khóe miệng cong lên, cúi người hành lễ, “Thánh Nữ dung nhan trời cho, tuyệt sắc vô song.”

Ngữ khí vô cùng thành khẩn, vừa nghe biết ngay là lời nói dối.

Lục Hành Trì hành lễ xong, chú ý tới Bối Noãn dùng băng keo cá nhân bao ngón tay, hỏi: “Ngón tay em bị thương?”

Bối Noãn dự đoán được anh nhất định sẽ hỏi cái này, trịnh trọng gật gật đầu, “Tuy rằng không có miệng vết thương, nhưng không hiểu sau lại có cảm giác đau đau, em thấy bao lại thì thoải mái hơn.”

Bối Noãn e sợ cho Lục Hành Trì muốn cô mở băng ra để nhìn vết thương thế nào, càng sợ anh mà cao hứng lên lại tự thân sờ đến.

Kết quả Lục Hành Trì hoàn toàn không có ý muốn xem, còn giống như tránh không kịp mà đứng xa xa, gật gật đầu, “Vậy bao đi, bao cho kỹ.”

Bối Noãn nắm chặt ngón tay đã bao kỹ, nghĩ thầm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong chốc lát thẩm xong Á Văn là có thể đi.

Nhưng mà Á Văn không ở đó.

Chủ trì nghi thức bái thuỷ thần, chỉ có Già Hàn và Bối Noãn hai người.

Trong sân ngày hôm qua nhốt Bối Noãn có một dàn tế, sau dàn tế là một phòng diện tích không nhỏ, hiện tại cửa mở ra, có thể nhìn thấy bên trong thờ phụng thuỷ thần.

Mọi người trong bộ lạc đều tập trung ở khoảng đất trống.

Mọi người thấy Bối Noãn xuất hiện đi theo sau Già Hàn, cũng không ai giật mình, tin tức Thánh Nữ thật hiện thân, trong một đêm đã sớm truyền khắp toàn bộ bộ lạc.

Dưới ánh lửa, thánh hầu ngồi chỉnh tề trên đầu Bối Noãn, rất nhiều người đều nhìn thấy, tuyệt đối không giả được.

Cho nên sáng nay Bối Noãn vừa xuất hiện, tất cả mọi người động tác nhất trí hành lễ với Bối Noãn, so với bái Á Văn lúc trước còn muốn thành kính hơn.

Thánh Nữ thật hiện thân, cũng đồng nghĩa Á Văn là giả, mọi người đều đang phỏng đoán Á Văn sau này đi đâu.

Nghi thức sáng nay không có Á Văn, giống như là một tín hiệu càng chứng thực đồn đãi.

Già Hàn thấy Bối Noãn tới, hơi nở nụ cười, hành lễ, cùng Bối Noãn chủ trì nghi thức bái thần.

Không khó chút nào.

Già Hàn mỗi một bước đều chậm rãi chờ Bối Noãn đuổi kịp, giống như có vô tận kiên nhẫn.

Nghi thức thong thả mà nghiêm trang, trong mắt mọi người ở bộ lạc có ý nghĩa thật đặc thù.

Sau khi nghi thức chấm dứt, rất nhiều người không rời đi.

Bọn họ đứng ven đường đi, hy vọng có thể được tân Thánh Nữ chúc phúc.

Đan Tuệ thấp giọng nói cho Bối Noãn, “Vốn là thời điểm tân sinh và tử vong mới yêu cầu Thánh Nữ chúc phúc, nhưng bởi vì hiện tại họ đều cảm thấy ngài là Thánh nữ chân chính, cho nên trước kia Á Văn chúc phúc không tính nữa, vì vậy cầu ngài tới chân chính chúc phúc cho họ.”

Bối Noãn không hiểu, “Chúc như thế nào?”

Đi đằng trước Già Hàn nghe được, quay đầu lại chỉ điểm Bối Noãn, “Cô chỉ cần dùng ngón trỏ tay phải điểm một chút vào trán họ là được.”

Tay phải, còn ngón trỏ?

Bối Noãn nghĩ thầm, dùng ngón tay bao băng keo cá nhân chúc phúc cho người ta, cảm giác không quá trang trọng.

Nhưng mà băng keo cá nhân không thể lột ra.

Gỡ băng keo cá nhân xuống, dùng ngón tay này điểm một đường, cái bộ lạc hiện tại quy củ lễ phép lại cấm dục này phỏng chừng nổ tung.

Bối Noãn vươn tay trái, “Tay phải bị thương, tay trái cũng được chứ?”

Già Hàn ngẩn ra một chút, thỏa hiệp, “Đương nhiên được, Thánh Nữ muốn dùng ngón tay nào thì dùng.”

Nam phụ lão ấu đang thành kính đứng chờ ở ven đường.

Dưới một đống lớn ánh mắt chờ mong, Bối Noãn từ từ đi qua, người được cô điểm ngón tay đều thi lễ thật sâu.

Trong đám người, một cậu bé sau khi được Bối Noãn điểm lên trán, bỗng nhiên mở miệng.

“Thánh Nữ, ngài thật sự sẽ cứu mọi người chúng ta sao?” Cậu bé chờ đợi, nhìn Bối Noãn.

Bối Noãn do dự một lát.

Cô thật muốn nói, không ai có thể cứu em, chỉ có tự mình có thể cứu chính mình.

Đáng tiếc đây không phải là lời Thánh Nữ nói được.

Vô số ánh mắt dừng trên người Bối Noãn chứa đầy chờ mong, hiện giờ ở thời điểm tuyệt vọng gian khổ này, họ đành đem toàn bộ hy vọng ký thác ở tín ngưỡng hư vô mờ mịt.

Bối Noãn rốt cuộc nở nụ cười ôn hòa với cậu bé, trả lời: “Phải, tôi nhất định sẽ cứu các người.”

Lục Hành Trì nhìn Bối Noãn thật chăm chú.

Bối Noãn thật chăm chú nhìn thanh giá trị thánh mẫu.

Thánh mẫu giá trị lại tăng.

Bối Noãn nói dối trước mặt nhiều người như vậy, theo bản năng nắm chặt tay lại, trong lòng thầm may mắn tự mình miễn dịch với “thành tâm thành ý chân thật”, không cần phải nói thật, nếu không hình tượng Thánh nữ sẽ sụp đổ trước mặt mọi người.

Nghe Bối Noãn nói, ven đường mọi người đều hướng Bối Noãn hành lễ thật cung kính.

Bối Noãn điểm trán mọi người, trong lòng lại suy nghĩ, Á Văn rốt cuộc đã đi đâu?

Chẳng lẽ đi ra ngoài tìm kẻ thần bí?

Tối hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, còn nghĩ muốn đi tìm kẻ thần bí, tâm thái cũng thật mạnh mẽ.

Đi đến cuối đường, đột nhiên xông tới một người.

Là một phụ nữ trung niên, đầu tóc đã lâu không chải thật rối bời, trên người tuy rằng cũng mặc đồ trắng nhưng đã loạn đến dơ hầy.

“Thánh Nữ!” Bà vọt tới trước mặt Bối Noãn, đột nhiên quỳ xuống.

Bối Noãn bị bà ta làm hoảng sợ.

“Thánh Nữ, tôi vẫn luôn không tin Á Văn kia, tôi biết, ngài mới là Thánh nữ chân chính có thể cứu chúng tôi!”

Bên cạnh có người nhìn thấy bà dọa Bối Noãn, vội vàng kéo bà ta ra, lại giải thích với Bối Noãn.

“Thánh Nữ đừng sợ, đây là chị Chi Mẫn, chồng và hai đứa con chị ấy đều bị thây ma cắn, chính mình cũng bị điên điên khùng khùng, tù trưởng Già Hàn thấy chị ấy một người ở ngoài thật đáng thương mới thu tới trong bộ lạc chúng ta.”

Chị Chi Mẫn mặc cho người lôi kéo vẫn quỳ không chịu đứng lên, ngửa đầu, tràn đầy mong đợi nhìn Bối Noãn.

“Thánh Nữ, ngài nhất định sẽ cứu mọi người, đúng không? Ngài sẽ cứu con tôi, đúng không?”

Nhưng mà con bà ấy không phải đã biến thành thây ma sao?

Ánh mắt bà đầy nóng bỏng, lại tràn đầy tin cậy, mong chờ Bối Noãn trả lời.

Bối Noãn trong lòng mềm một chút, trả lời: “Nếu tôi có thể, tôi nhất định sẽ cứu bọn họ.”

Chị Chi Mẫn nghe được, rốt cuộc đã yên tâm, quỳ rạp trên mặt đất, khóc rống lên.

Lục Hành Trì từ phía sau tiến lên, bảo vệ Bối Noãn, giống như bảo tiêu bảo hộ minh tinh, tách cô ra khỏi đám người, “Thánh Nữ còn có việc khác.”

Anh che chở cô đi ra ngoài vòng vây, sau đó thấp giọng: “Bối Noãn, không cần nhập diễn quá sâu, em lại không thật là Thánh Nữ, không cần đáp ứng họ.”

Anh ấy nói rất đúng.

Coi như hai ngày này làm nửa Thánh Nữ, không cần nghĩ nhiều như vậy.

Trong chớp mắt Bối Noãn đã vứt chuyện này ra sau đầu, bắt đầu nghĩ đến cơm sáng.

Cơm sáng quả nhiên ngon siêu cấp, một chút bóng dáng cây sắn cũng không thấy, còn có cà ri gà làm thật ngon.

Bối Noãn cho mọi người lui ra hết, chỉ còn lại mình và Lục Hành Trì ngồi ăn, trong lòng suy nghĩ, nếu còn ở lại mấy ngày, nhất định phải đem Đỗ Nhược lại đây làm người hầu.

Đồ ăn ngon nhất định phải tranh đoạt với Đỗ Nhược mới càng ngon hơn.

Ăn sáng xong là thời gian bói toán.

Bói toán được cử hành ở chỗ Già Hàn, Bối Noãn được Đan Tuệ dẫn đi, còn chưa đến, đã gặp được Á Văn.

Ngay cả cô ta mang khăn che mặt, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, Bối Noãn cũng có thể nhìn ra vẻ mặt cô ta đắc ý dào dạt.

Cô ta cũng thấy Bối Noãn, trên dưới đánh giá một lần trang điểm mởi mẻ của Bối Noãn, lùi lại hai bước, cư nhiên hành lễ với Bối Noãn.

Phía sau Đan Tuệ lập tức tức giận lên.

Cô nhỏ giọng nói cho Bối Noãn: “Cô ta hành lễ như vậy, ý là “cô là vãn bối của tôi, về sau phải nghe lời tôi dạy bảo’.”

Hiểu. Mượn hành lễ mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Tuy rằng đến bây giờ Bối Noãn cũng chưa hiểu được lễ nghĩa phức tạp của họ, nhưng cũng không sao.

Bối Noãn nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, y dạng trả lại một lễ, chẳng qua ngón tay lại bày ra một thủ thế kỳ quái.

Á Văn ở bộ lạc này nhiều năm như vậy, đã vô cùng quen thuộc mọi loại tư thế hành lễ, thế mà lần đầu tiên thấy thủ thế này của Bối Noãn.

Á Văn nhíu nhíu mi, “Cô thủ thế kiểu gì? Muốn làm Thánh nữ mà hành lễ còn không…”

Bối Noãn thản nhiên đáp: “Tư thế hành lễ này là tôi tự nghĩ ra, ý là, ngươi là vãn bối của ta, nhưng mà ta cũng không muốn dạy bảo ngươi, bởi vì ngươi thật sự quá chán ghét.”

Á Văn bị hỏa tà thần thiêu đốt mãnh liệt, thở cũng không thở nổi.

“Cô chờ đó đi,” cô ta hạ giọng, gằn từng chữ một mà nói, “Tôi sẽ gọi người tới thu thập cô.”

Bối Noãn nghĩ thầm, xem ra cô ta gọi cứu binh đến.

Trách không được sáng sớm đã đi ra ngoài.

Cũng không biết cứu tinh cô ta là thần tiên xứ nào, có thể làm cô ta dũng khí đến như vậy.

Đã đến chỗ Già Hàn, anh và một đám thủ lĩnh quản sự đang đứng ở đó, chờ hai người đến bói toán, Á Văn đè lửa giận xuống, đi nhanh đoạt trước vị trí của Bối Noãn.

Bối Noãn cũng không sốt ruột, cũng không tranh, cười tủm tỉm mà đi theo sau.

Già Hàn mang theo mọi người đón chào, thi lễ.

Mọi người cũng đều vội vàng đi theo hành lễ.

Bối Noãn đã thấy được, bên cạnh phòng ở của Già Hàn có một chỗ nho nhỏ thờ phượng thủy thần, trước đó có bàn gỗ, trên có một ống trúc, bên trong cắm đầy thẻ tre.

Á Văn ngông nghênh đi ngang qua Già Hàn và mọi người, đi vào bên trong.

Thời cơ vừa vặn, Bối Noãn đi theo phía sau gỡ băng dán ra, duỗi tay chạm vào sau lưng cô ta một chút.

“Á Văn Thánh Nữ, cô không đợi tù trưởng sao?” Bối Noãn thấp giọng, thành tâm thành ý hỏi.

Đây là một vấn đề vô cùng bình thường, không có gì sai trái.

Á Văn quay đầu lại, thanh âm lại to lại tự nhiên, đáp đến phi thường trôi chảy: “Già Hàn? Chờ anh ta làm gì? Anh ta thật lãnh đạm, nhiều năm như vậy, tôi phí công như vậy cũng không ngủ được với anh ta, hiện tại đã không muốn lãng phí thời gian với anh ta nữa.”

Tất cả mọi người nghe được.

Mỗi người cằm đều rớt xuống.

Đây là nghe được cái gì???

Hai người đi theo Á Văn kinh hoàng nhìn Á Văn, cùng nhau kêu: “Thánh Nữ?”

Chính Á Văn cũng che miệng lại, đôi mắt trừng đến muốn rớt ra ngoài.

Nhưng mà ba phút còn chưa hết, ngay cả không hỏi, miệng cô ta cũng sẽ tự động thao thao bất tuyệt.

“Mấy người hầu kia cũng tạm được, nhưng mà cũng chán rồi, mấy ngày nay tôi muốn đổi người mới.”

Cô ta nói từng chữ rõ ràng, giọng rất lớn, giống như e sợ người khác nghe không được.

Toàn trường một mảnh yên tĩnh.

Ngay cả Thánh nữ này của cô ta đã hữu danh vô thật nhưng có thể không thể làm xấu thanh danh của bộ lạc, Già Hàn tiến lên, chỉ huy hai người đi theo Á Văn.

“Á Văn bị bệnh, các người đưa cô ấy về nghỉ ngơi.”

Lần đầu tiên anh gọi Á Văn trước mặt mọi người, hơn nữa còn không có hai chữ “Thánh nữ”, giống như cảm thấy hợp hai chữ “Thánh nữ” và “Á Văn” là sỉ nhục của bộ lạc.

Hai người kia lập tức tiến lên kéo tay Á Văn đi ra ngoài, tự Á Văn cũng kinh hoảng thất thố, biết cần thiết phải đi.

Chân cô ta đi theo, miệng lại không chịu khống chế.

“Già Hàn, anh chờ đó, anh bất công tân Thánh Nữ kia, tôi đã tìm người lại đây, hai người chờ bị xui xẻo đi.”

Nói như vậy, cũng đồng nghĩa xé rách mặt với tù trưởng Già Hàn.

Nhưng Già Hàn không tức giận, sắc mặt bình tĩnh, chỉ là giữa mày có điểm lo lắng.

Chờ Á Văn mấy người đi xa, Già Hàn mới nhàn nhạt nói với Bối Noãn, “Mời Thánh Nữ bói toán cát hung hôm nay.”

Bối Noãn nhìn anh cười vui vẻ, tiến lên lạy thủy thần, rút ra một thẻ tre từ ống trúc.

Có người tiến lên lấy đi tra cứu, trở về vui rạo rực, tuyên bố: “Hôm nay đại cát, mọi sự đều thông.”

Toàn bộ bộ lạc đều đắm chìm ở không khí vui vẻ mọi sự đều thông, xây nhà dọn dẹp sửa chữa, tất cả đều an bài đâu ra đó.

Bối Noãn vận may thật tốt rút ra được lá thăm đại cát, xem như công việc hôm nay của Thánh nữ đã thuận lợi hoàn thành. Cô đi theo Đan Tuệ trở về nghỉ ngơi.

Nhưng mà còn chưa tới giữa trưa, Già Hàn phái người lại kêu Bối Noãn, nói là có khách từ xa tới.

Bối Noãn tò mò, “Là khách gì từ xa?”

Người tới gãi gãi đầu, “Là người từ bên ngoài, trước kia cũng đã tới chỗ bộ lạc chúng ta, mỗi lần đều mang đồ đến nói là viện trợ gì đó, rất quen thuộc với Thánh nữ Á Văn.”

Loại chuyện gặp người ngoài như thế này, Lục Hành Trì không thể đi theo, Bối Noãn chỉ mang theo Đan Tuệ đi tới chỗ Già Hàn.

Mới đến ngoài cửa, Bối Noãn đã nghe được bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc.

Là một giọng nam.

Ngữ điệu phóng đãng không kềm chế được, lười biếng, giống như mỗi từ nói ra đều là ban ân cho người khác, mỗi một câu đều mang theo trào phúng rõ ràng.

Giống như không bỏ vào mắt người trên cả thế gian.

Hắn đang nói: “Tân Thánh Nữ? Cái dạng gì? Tôi thật muốn nhìn thấy.”

Tim Bối Noãn như muốn ngừng lại.

Hoắc Nhận.

Phản ứng đầu tiên của Bối Noãn là, xoay người chạy trốn.

Người này hỉ nộ vô thường, hành động hoàn toàn không theo lẽ thường, coi mạng người như cỏ rác, Bối Noãn không muốn ở bên người anh ta dù chỉ một phút.

Nhưng mà Đan Tuệ kế bên và thủ vệ ở cửa đã hành lễ với nhau, cô gái nói thanh thúy: “Gia Đức Thánh Nữ tới.”

Bối Noãn nhanh chóng phán đoán một chút.

Kiểu tóc và quần áo trên người tất cả đều không giống nhau, mặt có khăn che mặt thật dày che, chỉ lộ ra một đôi mắt, đôi mắt lại vẽ thật đậm, hẳn là nhận không ra.

Hoắc Nhận đối với Bối Noãn cũng không quen thuộc.

Từ lúc gặp nhau ở bờ sông, Hoắc Nhận một phát bắn chết người lái thuyền, hai người từng nói chuyện một câu, sau đó là cùng ngồi thuyền sang bờ bên kia, anh ta ngồi rất xa, chỉ liếc Bối Noãn một cái.

Sau đó tới trại giam số 9, hắn ta kêu Bối Noãn đến thưởng thức trò “câu thây ma”, thời gian hai người thật sự ở gần nhau cũng chỉ cỡ nửa giờ.

Có thể đánh cuộc một keo.

Bối Noãn căng da đầu, đi vào.

Quả nhiên, Hoắc Nhận thoải mái dựa đầu vào ghế bành, cặp chân dài duỗi ra, bộ dáng như cũ bất cần đời, khóe môi mỏng khinh miệt mím lại.

Thấy Bối Noãn tiến vào, nhìn lướt qua trang điểm trên mặt, cũng không có phản ứng gì đặc thù.

May mắn có khăn che mặt cùng đôi mắt tô dày.

Tiên đoán nói đúng, trò này thật sự có thể làm Thánh Nữ gặp dữ hóa lành.

Bối Noãn rũ mắt xuống, cố ý dùng lông mi che đôi mắt lại.

Vừa vào cửa, Bối Noãn liền thấy được, nơi này ngoại trừ Hoắc Nhận, còn có một người quen khác.

Chân Trăn cũng tới.