Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

59. Thánh Nữ hiện thế

Đám người đồng loạt quỳ rạp trước l*иg sắt.

Mỗi người đều dùng tư thế thành kính nhất khi hiến tế mà bái.

Á Văn Thánh Nữ thấy không ai hưởng ứng, cắn chặt răng, dứt khoát tự mình đi đến trong đám người, khom lưng rút một cây đao ra từ bên hông một người.

Trên lưỡi dao sắt bén hiện ra ánh lửa hừng hực, Á Văn nắm chặt đao, sát khí đằng đằng đi về hướng l*иg sắt.

Bối Noãn nhìn cô ta, nghĩ thầm: không phải là cô hiểu ra mà bỗng nhiên muốn gϊếŧ tôi chứ?

Đây tuyệt đối là tự mình tìm chết, đừng trách người khác.

Bối Noãn nhìn chằm chằm cô ta, nâng lên một bàn tay, chuẩn bị sờ đỉnh đầu.

Vừa khi ngón tay sẽ chạm phải sợi tóc ở đỉnh đầu, phía sau đám người quỳ xuống kia, truyền đến một thanh âm rõ ràng kiên định.

“Á Văn, cô muốn làm gì?”

Tù trưởng Già Hàn mang theo một đám người vội vàng đi tới, anh đi quá nhanh, áo bào trên người bay phần phật.

Những người phía sau anh cũng thấy được dưới ánh lửa Bối Noãn ngồi đó với con khỉ trên đầu, toàn bộ cùng một động tác quỳ xuống.

Chỉ có Già Hàn không quỳ.

Anh nhìn Bối Noãn, lại không có phản ứng đặc biệt nào.

Giống như bụi cây đang cháy đôm đốp, bên trong l*иg sắt nhốt một cô gái, trên đầu cô gái còn có một con khỉ ngồi đó, đây là chuyện vô cùng bình thường, tất cả đều trong dự kiến của anh.

Già Hàn chuyển hướng Á Văn, giọng nói bình tĩnh, không mang theo chút cảm xúc.

“Cô không quỳ thì thôi, còn cầm đao là chuyện như thế nào?”

Á Văn nắm chặt đao, ngơ ngác mà nhìn Già Hàn, bỗng nhiên nấc một tiếng, cầm theo cây đao, xoay người chạy đi.

Già Hàn cũng không nhìn theo, đi tới trước l*иg nhốt Bối Noãn, đôi tay chắp lại trước ngực.

Bối Noãn lại một lần nữa thấy được anh dùng phương thức cung kính nhất thi lễ với mình, cúi người xuống thật sâu.

“Thánh Nữ giáng thế, chúc phúc ban tường.” Anh nói.

Bối Noãn: ?

Mười phút sau, Bối Noãn đã không còn trong l*иg sắt.

Cô ngồi thoải mái trong một căn phòng đã xây hoàn chỉnh dành cho Già Hàn, Đại Thánh ngồi xổm trên vai, Bối Noãn chậm rãi thưởng thức chén trà nóng trong tay.

Trà là Già Hàn thân thủ cầm đến.

Anh đưa chén trà, ngồi xuống ghế bên cạnh Bối Noãn, phân phó với người đứng sau: “Đem bức họa Thánh nữ tới đây.”

Có người cung cung kính kính đáp ứng, đi ra ngoài một chút rồi quay lại với một cái hộp to.

Hộp làm từ gỗ đỏ cũ kỹ, bên trên điêu khắc hoa văn tinh tế, khóa lại bằng một cái khóa đồng kiểu cũ.

Già Hàn lấy chìa khóa mở khóa ra, đưa đồ vật bên trong cho Bối Noãn xem.

Là một bức họa.

Họa không lớn lắm, chỉ khoảng hai mét vuông, được họa trên tấm vải bố, vải đã vàng ố, nhìn khá cũ.

Nhưng khi Bối Noãn thấy được hình trên bức họa thì ngẩn cả người.

Là hình một cô gái ngồi khoanh chân, trên người khoác một tấm khăn choàng hoa văn phức tạp, các góc có tua rũ.

Bên cạnh người cô gái có những ngọn lửa thật lớn, trước người là mấy đường dài thật hẹp lại thật mỏng.

Mấu chốt nhất là, có một con khỉ nhỏ ngồi bên trên, tay chân ôm chặt lấy đầu cô gái.

Đôi mắt cô gái tròn xoe, đôi mắt con khỉ cũng tròn xoe.

Đây chính là họa lại bộ dáng vừa rồi của Bối Noãn.

Bối Noãn: “……”

“Đây là đồ vật của bộ lạc chúng tôi truyền qua bao đời nay.”

Già Hàn giải thích.

“Bộ lạc chúng tôi có một tiên đoán, rằng có một ngày tà thần sẽ tiếp quản thế giới này, mang đến tai nạn diệt thế, vô số người sẽ bị chết đi.”

“Nhưng thần sẽ không từ bỏ thế nhân, sẽ có một vị Thánh nữ giáng thế, cứu vớt toàn bộ thế giới, bức họa này chính là họa vị Thánh nữ đó.”

“Mỗi lần cử hành hiến tế, chúng tôi đều sẽ đem bức họa này ra chưng cúng, cho nên mọi người vừa thấy hình ảnh vừa rồi của cô sẽ lập tức nhận ra ngay.”

Cho nên bức họa này chính là họa Thánh nữ của bộ lạc của họ.

Trên đầu Thánh nữ ôm một con khỉ, nhìn Thánh nữ này khôi hài thế nào ấy!

Nhưng mà không thể nghi ngờ, họa này vô cùng giống Bối Noãn, giống như chính mắt nhìn thấy hình ảnh vừa rồi.

Bối Noãn lấy lại tinh thần, có điểm nói lắp.

“Nhưng mà không phải trong bộ lạc các người đã có Thánh nữ hay sao?”

Chính là cái người bị tà thần công tâm, thiếu chút nữa gϊếŧ người, không gϊếŧ được thì cầm đao chạy đi, mà cũng không ai truy theo.

“Á Văn là mấy năm trước khi cha tôi còn sống đã tìm tới.”

Giọng Già Hàn ôn hòa khách quan, nói ra lai lịch của Á Văn.

Năm đó khi cha anh làm tù trưởng, đi ngang qua một thôn nhỏ xa xôi, ở thôn đó xem khỉ là thần minh để sùng bái, trong thôn khắp nơi đều là khỉ.

Trong đó có hộ dân trông coi thần miếu cung hầu, con gái nhỏ nhà họ mỗi ngày đều chơi đùa với khỉ.

Cô bé còn nhỏ lại rất xinh đẹp và lanh lợi.

Cha Già Hàn vừa nhìn thấy cô bé liền cảm thấy ngay cô ấy chính là Thánh nữ trong tiên đoán.

“Từ nhỏ Á Văn miệng đã rất ngọt ngào, làm người vui vẻ, cha tôi vô cùng cao hứng, cho nên bao năm nay Thánh nữ này cô ấy làm được thật ổn định.”

Già Hàn dừng một chút.

“Nhưng mà tôi từ khi chưa biết nói đã xem bức họa kia không biết bao nhiêu lần, trong lòng tôi, Thánh nữ hẳn là phải giống bức họa kia như đúc, nhưng không phải dáng vẻ của Á Văn.”

Già Hàn nhìn chăm chú Bối Noãn, “Cô ấy phải là người mà ánh mắt đầu tiên ta nhìn đến đã biết ngay cô ấy là con gái sủng ái của thần linh, thuần khiết, tốt đẹp, không giống như những người khác.”

Bối Noãn có điểm ngượng ngùng, nghĩ thầm, đây thật đúng là thế giới trông mặt mà bắt hình dong.

Già Hàn nói: “Đêm nay cô thật giống như đi thẳng từ bức họa mà ra.”

Bối Noãn nghĩ thầm: nếu tôi là Á Văn tôi sẽ khoác lên tấm khăn, đội con khỉ lên đầu giả làm bộ dáng Thánh nữ, không phải là được hay sao?

Già Hàn đang nói tới cái này.

“Á Văn đương nhiên biết Thánh nữ trông như thế nào, mỗi năm tế lễ mùa xuân, cầu nguyện cho một năm thu hoạch tốt đẹp, cô ấy đều sẽ trang điểm giống như trong bức họa, làm theo tư thế trong đó.”

“Cô ấy thì không thành vấn đề, vấn đề là tìm con khỉ không dễ dàng.”

“Chỗ cô ấy nuôi một đám khỉ, cô ấy vẫn luôn huấn luyện khỉ, muốn chúng nó khi hiến tế thì ngoan ngoãn ngồi im ôm đầu cô ấy.”

Giọng Già Hàn bình tĩnh, Bối Noãn lại nghe ra vẻ trào phúng.

“Đáng tiếc huấn luyện thật lâu, chỉ có một con khỉ rất già chịu an phận dựa lên đầu cô ấy khi hiến tế.”

“Bức họa vẽ con khỉ nhỏ, cho nên Á Văn không quá hài lòng, nhưng mà không có lựa chọn nào khác. Đáng tiếc mùa đông năm ngoái, con khỉ già kia đã chết, Á Văn còn chưa huấn luyện được con khỉ mới nào, thây ma đã bạo phát.”

“Còn có những đường dài hẹp trên bức họa,” Già Hàn nói, “Chúng tôi vẫn luôn không hiểu đó là gì, Á Văn đã từng kêu người lắp màn lụa mỏng, còn rũ thêm mấy nhành cây non…”

Già Hàn khó được mà cười một chút.

“… Hiện tại tôi mới hiểu được, thì ra đó là hàng rào l*иg sắt. Mấy ngọn lửa xung quanh, thì ra là cây bị cháy.”

“Trên người cô khoác chính là tấm khăn khi chúng tôi tế đàn, chúng tôi là dựa theo bức họa mà làm tấm khăn này.” Già Hàn nhìn Đại Thánh, “Là Thánh hầu mang tới cho cô sao?”

Bối Noãn: Thánh hầu?

Đại Thánh: Ngao?

Bối Noãn nghĩ thầm, phương thức bộ lạc này nhận ra Thánh nữ thật không đáng tin cậy chút nào.

Theo cách anh ta nói, chuyện Thánh nữ kia không phải là bí mật gì, rất nhiều người đã thấy được từ lễ hiến tế.

Người có ý có thể thiết lập một bố cục, tìm một cô gái, cố ý khoác cái khăn lên người, thêm con khỉ trên đầu, giống như Bối Noãn tối nay, làm như mọi việc là trùng hợp, diễn đủ bộ là có thể điều khiển cả bộ lạc dưới tay.

Nhưng lời này Bối Noãn không thể tự mình nói ra.

Già Hàn nhìn Bối Noãn chăm chú.

Anh bỗng nhiên thay đổi đề tài, “Tôi ban ngày đã chú ý tới cô. Hôm nay mấy trận lửa kia, tất cả đều do cô phóng? Ngay cả đám lửa trên cây tối nay cũng là do cô?”

Bối Noãn lập tức chột dạ.

Bộ lạc bọn họ sùng bái nước, chán ghét lửa, nếu biết lửa là do cô đốt, nói không chừng sẽ cảm thấy cô là yêu tà giả mạo gì đó, cuối cùng vẫn là ném vào sông Diêm Hà.

Nhưng Già Hàn nhìn vẫn vô cùng bình tĩnh.

Anh tiếp tục nói: “Bộ lạc chúng tôi kỳ thật còn một phương pháp phân biệt Thánh nữ, đây là một bí mật, chỉ có tương truyền qua tù trưởng từ đời này qua đời khác, người khác tuyệt nhiên không biết, ngay cả Á Văn cũng không biết. Cha tôi cảm thấy chuyện đó là vô căn cứ, nhưng tôi vẫn tin tưởng.”

Già Hàn nhìn về phía sau, mấy người lập tức cung cung kính kính lui ra.

Già Hàn lúc này mới tiếp tục.

“Tiên đoán nói, Thánh nữ được sủng ái, bị Hỏa tà thần ghen ghét nên bị hắn nguyền rủa, nếu không cẩn thận sẽ làm đồ vật chung quanh bốc cháy, khiến cho người có đức tin ngờ vực.”

“Cho nên một khi nhìn thấy bất thình lình lại có lửa cháy, vậy không cần hoài nghi đó chính là Thánh nữ thật sự hiện thân.”

Bối Noãn: ???

Vậy cũng có thể sao?

Nguyên tưởng rằng năng lực khống chế hỏa gây tai họa, cư nhiên lại là chứng minh cho thân phận Thánh nữ?

Có cần phải trùng hợp vậy không?

Già Hàn lại nói: “Hơn nữa chỉ có lên làm Thánh Nữ, nguyền rủa từ Hỏa tà thần mới có thể giải trừ.”

Bối Noãn sửng sốt, lập tức mở ra Thanh Nhiệm Vụ, phát hiện “Thần minh chúc phúc” đếm ngược quả nhiên đã ngừng.

Bối Noãn cực kỳ vui vẻ, nhanh nhanh sờ sờ đỉnh đầu, không có gì phát sinh.

Già Hàn vẫn luôn quan sát đến Bối Noãn, thấy cô lộ vẻ vui mừng, cũng cười, “Hiện tại Thánh nữ có phải không thể phát ra lửa nữa hay không?”

Anh đoán được thực chuẩn.

Đếm ngược vừa vặn chấm dứt, ăn khớp với tiên đoán cổ xưa.

Nhưng mà Bối Noãn không nói gì.

Già Hàn này vẫn luôn muốn phủi sạch quan hệ với Á Văn.

Chẳng lẽ anh ta không phải người trong điện thoại mà Á Văn làm nũng?

Nếu anh ta là người đó, tựa hồ đã có một chân quan hệ với Á Văn, vì sao không giúp Á Văn chút nào mà lại nhận ngay Bối Noãn làm Thánh nữ?

Chuyện này chưa chắc đơn giản như vậy.

“Nếu tôi là Thánh nữ, vậy Á Văn làm sao bây giờ?” Bối Noãn thử thăm dò.

Già Hàn trầm ngâm một lát.

“Tôi vẫn luôn không nhận Á Văn là Thánh nữ, sau khi cha tôi qua đời, vốn dĩ đã muốn xóa bỏ danh hiệu Thánh nữ của cô ấy, nhưng vừa lúc thây ma bùng nổ.”

Già Hàn nhíu mày, “Á Văn đã làm Thánh nữ mười năm trong bộ lạc, nếu ở thời điểm nhân tâm đầy hoảng sợ này lại làm biến động lớn như thế sẽ không thể trấn an mọi người.”

“Hiện tại Thánh Nữ thật hiện thế, hẳn là nên tiễn cô ấy đi, nhưng mà Á Văn người này……”

Mày Già Hàn nhíu lại càng sâu.

“… Sau khi cha tôi chết, cô ta lại tìm được một chỗ dựa mới, tôi tạm thời còn không động được cô ta.”

Bối Noãn tò mò, không biết chỗ dựa mới của Á Văn là ai, thế mà ngay cả Già Hàn cũng phải kiêng kị.

Già Hàn nghĩ nghĩ, “Cho nên tôi nghĩ, tạm thời cả hai người đều làm Thánh nữ hẳn là không sao.”

Bối Noãn cảm thấy hơi buồn cười.

Đây giống như chơi người sói, lần đầu nghe nói sẽ có hai yêu nữ, nếu thật nhảy ra hai lá bài yêu nữ, nếu không phải một thật một giả vậy hai cái đều là giả.

Tiên đoán Thánh nữ của bộ lạc này nghe giống như nói hươu nói vượn.

Nhưng mà tại sao có cổ họa giống Bối Noãn như vậy, cô cũng không nghĩ kỹ.

Già Hàn hỏi tiếp tên Bối Noãn, suy tư một lát.

“Tên của cô không giống tên người địa phương, không bằng như vậy, tôi giúp cô lấy một cái tên Thánh nữ mới.”

Bối Noãn không phản đối, an tĩnh chờ.

Qua hơn nửa ngày, anh mới nói, “Không bằng Trinh Đức?”

Trinh Đức? Thánh Nữ Trinh Đức?

Trong thế giới trong sách này không có vị Thánh nữ sinh mệnh ngắn ngủi, lại bốc cháy đến vô cùng lóa mắt Thánh nữ Trinh Đức.

Già Hàn đương nhiên không biết.

Không thể kêu tên này, là mạo phạm tiên hiền, còn nữa, cũng quá không may mắn.

“Chúng ta đổi tên khác đi?” Bối Noãn cùng hắn thương lượng, “Gia Đức thế nào? Thánh Nữ Gia Đức?”

Người ta là “Thật sự”, Bối Noãn là “Giả”.

Già Hàn vui vẻ đồng ý.

“Quá muộn rồi,” Già Hàn đứng lên, “Tôi đã cho người an bài chỗ ở cho Thánh nữ, mời Thánh nữ về nghỉ ngơi.”

Già Hàn gọi tới một cô gái tên Đan Tuệ.

Đây là một cô gái trẻ mặt tròn như trứng vịt, mắt thật to, nhìn cũng chừng cỡ tuổi Bối Noãn.

Đan Tuệ tiến vào chuyện thứ nhất chính là cúc cung thi lễ mức tối cao.

Bối Noãn theo lệ thường định đáp lễ, đã bị Già Hàn ngăn cản.

“Cô là Thánh Nữ, địa vị tôn quý hơn tất cả, không cần đáp lễ.”

Bối Noãn phát hiện được làm Thánh nữ có một chỗ tốt thật lớn —— không cần phải nhớ mấy cái quy củ hành lễ phức tạp kia nữa.

Chỉ có người khác khom lưng với cô, còn cô không cần phản ứng lại.

“Đan Tuệ, về sau cô đi theo Thánh Nữ Gia Đức.”

Đan Tuệ lại hành lễ với Già Hàn, tuy rằng không nói gì, ánh mắt lại rất hoạt bát, tò mò đánh giá cô và Đại Thánh đang an phận ngồi xổm trên vai Bối Noãn.

Già Hàn nói với Bối Noãn: “Đan Tuệ rất cần mẫn, lại lanh lợi, sau này sẽ chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của cô, nếu thiếu thứ gì cứ tìm cô ấy là được.”

Bối Noãn nghĩ thầm, tổng tài Bối đây là đột nhiên có một thư ký riêng.

Đêm đã rất khuya, Bối Noãn đứng lên, đi ra ngoài hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại.

“Làm Thánh Nữ có phải hay không có đặc quyền, có thể chọn một người đàn ông trong bộ lạc làm người hầu? Tôi thấy Á Văn làm như vậy.”

Khuôn mặt Già Hàn hơi xấu hổ, “Đúng vậy.”

Chọn người hầu hợp ý vốn là chuyện bình thường, nhưng mà Á Văn lại dùng quyền này mà chuyên môn chọn thanh niên đẹp trai đi đến chỗ cô ta, chuyện này đã truyền ra vô số lời đồn không dễ nghe, mấy năm nay Già Hàn đều không áp chế xuống được.

Không nghĩ chuyện thứ nhất khi Bối Noãn lên làm Thánh Nữ lại là yêu cầu cái này.

Bối Noãn lưu loát: “Vậy tôi muốn cả bốn người đi chung với tôi đều đến làm người hầu cho tôi.”

Già Hàn càng xấu hổ: Bốn người đàn ông? Bốn người??

Già Hàn cẩn thận chọn lựa tìm từ, “Thánh Nữ vừa mới lên làm Thánh Nữ ngày đầu tiên đã lập tức muốn nhiều người như vậy, truyền ra không được tốt lắm, có thể hay không…… Ách…… Tạm thời chỉ chọn một người?”

Một người sao?

Bối Noãn không chút do dự, “Vậy tôi chọn người soái nhất!”

Già Hàn: “……”

Bối Noãn nghĩ thầm, dị năng phóng hỏa đã không có, đương nhiên muốn nhanh nhanh kêu Lục đại Boss lại đây hộ giá.

Không thể hiểu được đột nhiên biến thành Thánh Nữ, đoạt lấy vị trí Á Văn ngồi bao nhiêu năm nay, không cần nghĩ cũng biết, cô ta tuyệt đối sẽ không để yên như vậy.

Thanh đao trong tay cô ta nhất định vô cùng cơ khát.