Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

56. Ai hữu dụng hơn

Bối Noãn không hề ý thức được phía sau mình đứng một người cao lớn, cường tráng, giơ một tay lên là có thể thu phục các loại yêu ma quỷ quái, là người ở chung càng tốt hơn.

Toàn bộ chú ý của cô đều ở trên con khỉ mà ngoại trừ bộ lông mềm mại không còn có ưu điểm gì khác.

Con khỉ nhỏ cũng thật nghe lời, xuyên qua khe hàng rào l*иg sắt vươn ra móng vuốt nhỏ, nhẹ nhàng để lên tay Bối Noãn, ngay cả cào nhẹ cũng không.

Một đôi mắt đen láy nhấp nháy nhấp nháy, muốn vô tội bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

“Không được.”

Lục Hành Trì duỗi tay kéo Bối Noãn lên.

“Con khỉ này lai lịch không rõ, ai biết có vấn đề gì hay không. Thêm nữa, cách xa động vật hoang dại một chút thì tốt hơn, không chừng chưa cảm nhiễm virus thây ma đã cảm nhiễm cái khác, hiện tại không có bệnh viện nào để có thể cứu người.”

“Nhưng mà chính anh cũng nói nó là do người nuôi!”

Bối Noãn hừ hừ, nhưng vẫn bị Lục Hành Trì không chút do dự kéo đi.

Lúc kéo cô đi còn thò tay về hướng con khỉ nhỏ.

“Hầu hầu ——”

Con khỉ nhỏ cũng trông mong nhìn theo Bối Noãn, bất lực giơ móng vuốt nhỏ lên.

“Ngao ngao ——”

Mấy đầu ngón tay duỗi hướng về nhau, lại không chạm vào nhau được.

Thê thê thảm thảm, giống như Bạch nương tử bị nhẫn tâm kéo ra khỏi Hứa Tiên.

Hai người cùng nhau lên lầu, Lục - Pháp Hải - Hành Trì đưa cô về phòng, đứng trước cửa, hỏi: “Em… thật sự sợ?”

Đôi mắt Bối Noãn sáng rỡ, “Cho nên có thể đem Đại Thánh lên sao?”

“Đại Thánh?”

“Là con khỉ nhỏ kia đó, vừa rồi em bỗng nhiên nghĩ ra được một cái tên hay cho nó, kêu Đại Thánh. Tề Thiên Đại Thánh. Em và Đại Thánh có thể ngủ cùng với nhau sao?”

“Không thể.”

Bối Noãn lập tức héo, “à” một tiếng, buồn bã ỉu xìu đi vào phòng, đóng cửa lại.

Lục Hành Trì đứng ở ngoài cửa, đối diện với cánh cửa đóng chặt, dở khóc dở cười.

Bên ngoài mưa ào ào suốt đêm, sáng ngày hôm sau vẫn tiếp tục, giống như ông trời tích cóp được nguồn nước vô tận đều muốn trút xuống cả, mãi không dứt.

Lục Hành Trì rời giường chuẩn bị xuống lầu, còn ở hành lang đã nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.

Chuyển qua chỗ rẽ, thấy mấy người Bối Noãn đã dậy, ngồi ở sô pha dưới lầu.

Mấu chốt là, cửa l*иg sắt mở ra.

Con khỉ nhỏ lông xù xù đang được Bối Noãn ôm, được mấy người chơi cùng với nó.

Giang Phỉ thấy anh đi xuống, giải thích: “Đại Thánh thực ngoan, chúng tôi vừa rồi mở cửa l*иg ra thử, nó lần này thật sự không chạy nữa, có lẽ đã được Bối Noãn cho ăn no kềnh.”

Đại Thánh nho nhỏ, không lớn hơn con mèo là mấy, giống như tìm được gia đình, thoải mái nằm trên người Bối Noãn, ôm lấy bả vai cô, đôi mắt đen liên tục chớp chớp nhìn Lục Hành Trì.

Lục Hành Trì hơi hơi nhăn nhăn mày.

Đại Thánh thấy được sắc mặt anh, lập tức vèo một cái, trốn vào trong lòng ngực Bối Noãn, ngẩng đầu lên kêu ô ô, giống như đang cáo trạng với Bối Noãn.

Bối Noãn quay đầu lại, thấy biểu tình của Lục Hành Trì, lập tức ôm chặt Đại Thánh.

“Lục Hành Trì, anh làm gì hù dọa Đại Thánh? Người lớn như vậy còn khi dễ nhóc con, anh xem, nó sợ tới run rẩy.”

Lục Hành Trì bất động thanh sắc mà nghiến răng.

Cứ tưởng rằng Giang Phỉ là cứng rắn, không nghĩ tới một con khỉ nhỏ mà thôi, công lực thế nhưng lại mạnh hơn.

Đại Thánh cả ngày ăn vạ trên người Bối Noãn, giống như đột nhiên tự mình sẽ không đi được, giống như tối hôm qua chạy trốn còn nhanh hơn mũi tên không phải là nó.

Bối Noãn cũng không chút do dự đổi nghề làm mẹ khỉ.

Lục Hành Trì nhịn không được, “Em tận chức tận trách như vậy, có muốn giúp nó bắt rận luôn hay không?”

“Đừng nói bừa, nó hoàn toàn không có rận.”

Bối Noãn đã sớm nhìn qua, Đại Thánh giống như thật là người dưỡng, toàn thân đều thực sạch sẽ, một thân lông mềm mại, xúc cảm thật tốt.

Cả ngày, mưa bên ngoài không những không có vẻ muốn ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn, tới buổi tối lại thêm sấm sét ầm ầm.

Ăn xong cơm chiều, mọi người ngồi chơi một lát, ai đọc sách thì đọc sách, ai nói chuyện phiếm thì nói chuyện.

Bối Noãn ôm Đại Thánh ngồi ở bàn ăn, trên bàn để một đống hạt dưa, chỉ nó cắn hạt dưa chơi.

Đại Thánh thật sự sẽ cắn, hơn nữa không ngốc chút nào, còn biết tự mình phun rớt vỏ hạt.

Nó ăn được một hồi, bỗng nhiên đưa một hạt dưa đã cắn bỏ vỏ, đưa đến trước mặt Bối Noãn.

Tuy rằng Bối Noãn không ăn, nhưng vẫn cảm động đến muốn mệnh, “Mọi người có nhìn thấy không? Đại Thánh cắn hạt dưa đưa cho tôi!”

Mọi người: “……”

Đường Đường có điểm kinh hách, “Chị Noãn sẽ không định ăn thật đó chứ?”

Lục Hành Trì bỗng nhiên gấp sách trong tay lại, để lên bàn trà, đứng lên.

Anh không lộ ra biểu tình gì mà đi đến bên cạnh bàn ăn, cầm lấy một hạt dưa, lưu loát lột vỏ, không nói một lời, đưa nhân hạt dưa đến bên miệng Bối Noãn.

Bối Noãn không thể hiểu được mà hé miệng ăn luôn, không thể hiểu được mà nhìn Lục Hành Trì.

Đỗ Nhược ở bên cạnh cười đến run rẩy.

Bên ngoài bỗng nhiên nổ ra một tiếng sấm kinh thiên động địa, chấn đến kính cửa sổ run ầm ầm.

Đèn trong phòng tắt ngúm, mọi thứ tối đen, duỗi tay ra cũng không thấy ngón tay.

Cùng lúc đó, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng động kỳ quái.

Ngay cả giữa tiếng mưa lớn vẫn có thể nghe được, có người đang dùng sức phá cửa.

Đập đến nỗi cửa vang lên loảng xoảng loảng xoảng.

Bối Noãn sợ tới mức run rẩy.

Đại Thánh trong lòng ngực Bối Noãn nghe được thanh âm, vèo một cái, nhảy khỏi người Bối Noãn, không biết chạy trốn tới đâu.

Trong bóng đêm, có người trước tiên vươn tay ra ôm lấy Bối Noãn.

Ngực Lục Hành Trì ấm áp, cánh tay cứng cáp, thanh âm vững vàng truyền đến từ phía trên đầu Bối Noãn.

“Không có việc gì. Đứt cầu dao mà thôi.”

Giọng anh ôn hòa, làm nhân tâm yên ổn.

Anh không hề có ý rời khỏi Bối Noãn, chỉ hơi giật giật cánh tay một chút, cũng không biết anh làm như thế nào, công tắc nguồn điện liền tự động nhảy trở lại.

Toàn phòng một lần nữa tràn ngập ánh sáng.

Lục Hành Trì còn ôm Bối Noãn không bỏ.

Anh cúi đầu nghiêm túc hỏi: “Anh có phải so với con khỉ tốt hơn hay không? Hữu dụng hơn con khỉ có phải không?”

Bối Noãn có điểm xấu hổ: đề này nên trả lời như thế nào? Chẳng lẽ nói, anh hữu dụng hơn con khỉ?

Lục đại Boss anh vì cái gì muốn so sánh với con khỉ?

Cửa sổ bên kia lại truyền đến thanh âm.

Không biết là người nào, mở cửa lớn không được lại muốn đi cạy cửa sổ.

Bên ngoài biệt thự có một tường rào sắt, phòng được thây ma nhưng không phòng được người, chỉ cần nghĩ cách vẫn có thể tiến vào.

Có thể trèo tường tiến vào, lại tiến không đến bên trong biệt thự.

Biệt thự lại có thêm một tầng kim loại dày phòng trộm, hiện tại đã bị phong kín, trừ phi dùng thuốc nổ bạo phá, thần tiên cũng không vào được.

Đây đều là Lục Hành Trì kiệt tác, người thường căn bản mở không được.

Lục Hành Trì lần này buông Bối Noãn ra, “Mọi người ở đây, tôi đi xem, mưa bên ngoài lớn quá, nếu không có vấn đề gì thì cho họ vào tránh mưa.”

Lục Hành Trì đi xem một chút, không quá hai phút, lại quay về.

“Bọn họ đã đi rồi.”

Bên ngoài không có thây ma, mà là tới mười mấy người, có nam có nữ.

Kỳ quái chính là, nhóm người này tất cả đều mặc giống nhau, quần áo trắng, có mang theo đao, không rõ là loại gì.

Bọn họ mở cửa không ra, có lẽ đi sang biệt thự bên cạnh.

Đèn sáng, Bối Noãn tìm một vòng cũng không tìm được Đại Thánh, nó vừa rồi đã bị sợ hãi, không biết lại trốn đi đâu.

Trước khi ngủ, Lục Hành Trì uyển chuyển hỏi Bối Noãn, biết cô đã không có chuyện gì, quyết định sáng sớm hôm sau cho dù trời có mưa hay không đều sẽ rời khỏi nơi này.

Bối Noãn trở lại phòng, nằm trên giường, cân nhắc đến chuyện đội người kia, bỗng nhiên nhớ ra bọn họ là người nào.

Trong sách có nói qua, địa phương này ở quốc gia N có một bộ lạc cổ xưa, đã kéo dài hơn một ngàn năm.

Bộ lạc này nguyên bản ngăn cách với thế nhân, có đặc thù tín ngưỡng cùng tập tục.

Mấy thập niên gần đây, địa phương này dần dần phát triển, dân cư cũng trở nên hỗn tạp. Bộ lạc cũng giống như những nơi khác, bắt đầu dần dần tiếp nhận thứ mới, thu vào không ít người mới.

Da thay đổi, nhân lại không sửa.

Khá nhiều tập tục cổ xưa vẫn kéo dài tiếp, biến thành giống như nến bằng điện, apps giải đoán sâm, các loại thần kỳ mới cũ hỗn hợp với nhau.

Lần này thây ma bùng nổ, bức bộ lạc từ nơi cư trú đi ra ngoài, xây dựng một doanh địa mới ở một chỗ nào đó.

Nguyên thư chỉ đề qua vài câu, hoàn toàn không viết rõ hơn.

Trong sách, người trong bộ lạc này ra tới làm quần chúng đi ngang qua một hồi, tiểu đội Lục Hành Trì cũng không trực tiếp có liên hệ gì với bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, Bối Noãn được đánh thức bởi tiếng chim kêu ríu rít bên ngoài.

Trời rốt cuộc chịu trong xanh trở lại.

Không trung được mưa to tẩy sáng rỡ, nhưng trên cỏ vẫn ướt, đường lát đá còn vài vũng nước mưa.

Ăn sáng xong, mọi người chuẩn bị xuất phát.

Bối Noãn dạo khắp nhà một lần cuối cùng, vẫn không tìm được Đại Thánh, chỉ đành để trên bàn trà cho nó một đống sắn, sau đó cô mới cùng mọi người xuất phát.

“Đừng đóng cửa lớn, đóng lại Đại Thánh có thể không ra được.” Bối Noãn dặn dò.

Giang Phỉ đi ra cuối cùng, cười cười, “Biết.”

Anh khép cửa lại, để chừa một khoảng.

Để không đánh động tới đám quái nhân cách vách kia, bọn họ định đi bộ ra một khoảng rồi mới lên xe.

Ai ngờ mới ra đến cửa sắt đã gặp người.

Hai người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ trắng đứng phía sau đám cây ngoài cửa canh giữ, thấy bọn họ ra tới, tiến lên ngăn lại.

Bối Noãn nghĩ thầm, bọn họ ngày hôm qua vào không được, có lẽ đoán được bên trong có người, thế mà thật sự nhàn tới nỗi núp ở đây ôm cây đợi thỏ.

Xem thể trạng này, Lục Hành Trì căn bản không dùng được cương nỏ, chỉ một cái tát là có thể đánh bay hai vị này.

Bối Noãn căn bản không để trong lòng.

Biểu tình hai người kia lại vô cùng khẩn trương.

Eo đeo đao, trong tay lại cầm một vũ khí kỳ quái, giống như cây trúc làm thành một cái ống, giống như súng bắn nước tự chế của trẻ con, hiện đang chỉ vào bọn người Lục Hành Trì, không biết đó là cái gì.

Bọn họ thét to một câu, có lẽ là thổ ngữ quốc gia N, nghe không hiểu.

Phát hiện bọn Bối Noãn không hiểu, một người thay đổi ngôn ngữ, “Các người vui lòng đừng cử động, mũi tên có tẩm độc, cẩn thận coi chừng bị thương.”

Nguyên lai ống trúc này là vũ khí tự chế, bên trong có độc tiễn.

Bọn họ dùng độc tiễn chỉ vào người, thái độ lại rất bình thản khách khí.

Lục Hành Trì nhướng mày, có lẽ vì thái độ nói chuyện vô cùng khách khí của họ mà thật sự không nhúc nhích.

Hai người kia cẩn thận đánh giá bọn Lục Hành Trì, nói chính xác là nhìn kỹ mấy người đàn ông, không để ý gì tới Bối Noãn.

“Giống như không phải bọn họ đi?” Một người nói với người kia.

Lần này Bối Noãn vẫn hiểu được, nói ra thật tự nhiên lưu loát, chắc là ngôn ngữ dùng hàng ngày.

Người kia cũng không quá xác định, lại nhìn kỹ một lần, không có gì chắc chắn.

Anh ta từ trong lòng ngực móc ra một tờ giấy nhàu nát.

Trang giấy có hình chụp một người đàn ông.

Tờ giấy này không biết lai lịch là gì, giống như đã qua tay rất nhiều người, nhăn dúm dó.

Bọn họ giơ trang giấy lên bên cạnh mặt Lục Hành Trì, nghiêm túc quan sát.

Trên giấy là mặt một người đàn ông, giấy đã bị xoa tới xoa lui chỉ còn mơ hồ không còn rõ ràng, người đàn ông làn da thật trắng, đôi mắt và tóc đen nhánh, nhìn thật không tồi chút nào.

Đỗ Nhược liếc mắt nhìn trang giấy một cái, đôi mắt trong nháy mắt lớn một vòng.

Không cần tới khả năng quan sát của Lục Hành Trì, lần này ngay cả Bối Noãn cũng hiểu được Đỗ Nhược nhận ra người trên ảnh.

Anh không nói chuyện, nhưng đôi mắt đảo loạn giống như khiêu vũ.

Lục Hành Trì cũng chú ý tới Đỗ Nhược dị thường, nhìn về phía Đỗ Nhược.

Hai người kia đang nghiêm túc so trang giấy với Giang Phỉ, hoàn toàn không lưu ý đến bên này.

Một người nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tờ giấy này quá tệ, nhăn thành như vậy, làm sao nhìn ra được gì?”

Người kia lập tức khách khí chỉ ra: “Giác Nữu, cậu đây là oán giận hay sao? Không tốt lắm đâu.”

Tay cầm tờ giấy “Giác Nữu” bỗng nhiên ngẩng ra, đôi tay giao lại trước ngực, đối với người vừa chỉ ra sai lầm của mình mà cong người xuống đa tạ.

Anh ta trịnh trọng nói: “Tôi sai rồi, vừa rồi không có tâm bình khí hòa, làm oán khí khống chế tâm hồn, cảm ơn cậu nhắc nhở.”

“Không cần khách khí.”

Hai người lại dùng động tác giống nhau, đôi tay vỗ ngực, cung cung kính kính mà cúi xuống chào nhau một lần.

Đám người Bối Noãn: “……”

Giống như hát tuồng, đây là từ đoàn kịch nào ra?

Bọn họ chào nhau xong, Giác Nữu kiến nghị: “Thôi đều mang họ về đi, hỏi Á Văn Thánh Nữ xem mấy người này có phải hay không, như vậy là được đi?”

Người kia hoàn toàn đồng ý, “Được, mang toàn bộ về.”

Hai người họ đạt được nhất trí, sau đó thân thiện cùng nhau giơ lên món đồ chơi súng bắn tên có độc, ý bảo đám người Lục Hành Trì đi về phía trước.

Bởi vì Đỗ Nhược phản ứng khác thường, Lục Hành Trì cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nghe theo bọn họ chỉ huy, xuyên qua đám cỏ trước mặt biệt thự.

Bọn họ dẫn đám Lục Hành Trì một đường đi đến cổng lớn biệt thự cách vách.

Xem ra Lục Hành Trì nói không sai, những người này tối hôm qua quả nhiên ở nơi này.

Thừa dịp bọn họ đi mở cửa, cách đến một khoảng xa, Lục Hành Trì tận dụng thời gian thấp giọng hỏi Đỗ Nhược, “Người trên ảnh chụp cậu biết hay sao?”

Đỗ Nhược áp lực không được hưng phấn, “Chính là người ở đại học Thủy Thành chích cho tôi một mũi.”

Xem ra nhóm người này cũng nơi nơi tìm kẻ thần bí kia.

Mấy người nhìn thoáng qua nhau, ý nghĩ trong lòng là giống nhau.

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.

Khó được vận khí tốt, trùng hợp đυ.ng vào một manh mối, khẳng định muốn đi nhìn xem là chuyện như thế nào.

Hai người kia mở cửa ra, dẫn mấy người Bối Noãn đi vào.

Biệt thự bên này không lớn như chỗ Bối Noãn ở, cũng không đẹp như thế.

Có người đứng thủ ở cửa biệt thự, cũng mặc quần áo trắng, thấy hai người kia tới thì giống nhau, tay vỗ ngực, khom lưng chào thật sâu rồi mới mở cửa.

Người bộ lạc này thoạt nhìn thật hiểu văn minh, vô cùng lễ phép.

Trong phòng khách ngồi không ít người, lại vô cùng an tĩnh, cơ hồ không có thanh âm nào.

Sô pha TV tất cả đều bị dọn đi, mọi người cùng nhau ngồi trên mặt đất.

Người tên Giác Nữu nhẹ giọng hỏi người đứng bên cạnh, “Á Văn Thánh Nữ còn nghỉ ngơi trên lầu?”

Được câu trả lời khẳng định, dẫn theo bọn họ lặng lẽ lên lầu.

Trên lầu khác dưới nhà, cơ hồ không có người nào, chỉ có hai người cùng mặc đồ trắng, chính quy quy củ đứng đó, giống như thần giữ cửa, canh giữ trước một căn phòng.

Người bộ lạc này đều rất thích mặc đồ trắng, hẳn là có tiếng nói chung với Lục đại Boss.

Giác Nữu lại theo thường lệ hành lễ với người thủ vệ, sau đó nhẹ nhàng đi qua, hỏi: “Thánh nữ Á Văn đã rời giường chưa?”

“Tôi nghe bên trong đang nói chuyện, có lẽ đã dậy.” Người thủ vệ trả lời.

Khẩu khí bọn họ đều thật cẩn thận, giống như vô cùng tôn kính Thánh nữ kia.

Vì thế Giác Nữu tiến lên gõ gõ cửa.

Anh ta gõ rất nhẹ hai cái, nhẹ tới nỗi Bối Noãn cảm thấy người bên trong hẳn là không nghe được, sau đó Giác Nữu thật kiên nhận đứng trước cửa chờ.

Qua một hồi lâu, tới khi Bối Noãn cho rằng cửa vĩnh viễn sẽ không mở, cửa mở.

Từ trong đi ra một người phụ nữ.

Cô ta cũng mặc đồ trắng, nhưng không phải áo trắng quần trắng như những người khác, mà là một loại váy dài giống như phụ nữ quốc gia N hay mặc.

Tóc thật dài, hơi uốn cong, cơ hồ dài tới eo.

Không giống bình thường chính là, trên mặt che một khối lụa trắng thật dài, chỉ lộ ra đôi mắt được vẽ thật đậm.

Trong tay cô ta cầm một thứ mà Bối Noãn vô cùng quen thuộc, nó đen như mực, thò ra một cây anten ——

Điện thoại vệ tinh.

Nhìn tới kiểu dáng kích cỡ, thật giống như đúc cái Hoắc Nhận dùng ở trại giam số chín.