Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

49. Thỏ mẹ không được vui

Bối Noãn yên lặng mà nhìn hắn với vẻ mặt không tin.

Người trung niên thở dài một hơi, “Tôi cũng có một đứa con gái, bằng tuổi cô và trông rất giống cô. Tôi sao lại có thể lừa gạt cô được chứ?”

Bối Noãn cong cong khóe miệng một chút, “Ông có một đứa con gái giống như tôi nhưng ngược lại tôi lại không có một người cha như ông.”

Người đàn ông trung niên sửng sốt.

Người chủ trì lúc này đem bài đưa qua và chia làm hai cho mỗi người.

Anh ta tuyên bố: “Thời gian trò chuyện là ba phút, bắt đầu.”

Người trung niên vẫn còn thuyết phục Bối Noãn tin tưởng ông ta: “Cô gái nhỏ, hãy tin tưởng tôi, ta nhất định đưa ……”

Bối Noãn mỉm cười với ông ta, “Tôi tin tưởng ông. Vì vậy kế hoạch của tôi là ra bài sói.”

Người đàn ông trung niên nhân sững sờ, tưởng rằng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, “Cô gái, cô nói cô định làm gì?”

Ngay cả người chủ trì bên cạnh cũng có chút choáng váng, cũng tưởng rằng mình nghe lầm.

Qua nhiều trận đấu, dù là người dối trá hay là người thành thật, ai cũng tuyên bố rằng mình sẽ ra bài người, hơn nữa bọn họ còn nỗ lực dùng nhiều cách khác nhau để thuyết phục đối phương tin tưởng, chính mình nhất định sẽ ra bài người.

Bối Noãn là người đầu tiên quang minh chính đại mà tuyên bố rằng cô sẽ chơi bài sói.

“Tôi tính toán ra bài sói.” Bối Noãn bình tĩnh mà đáp, “Tôi chơi bài sói, ông chơi bài người, ông đưa tôi hai viên đạn, tôi sẽ cho ông lại một viên.”

Bối Noãn quay đầu và hỏi người chủ trì: “Nếu tôi nhận được hai viên đạn thì có thể cho ông ta một viên, phải không?”

“Đương nhiên là có thể.” Người chủ trì vội vàng nói.

Bối Noãn nhìn người đàn ông trung niên cười, biểu tình như đang nói “Xem đi, đều giải quyết!”

Người đàn ông ngây ngốc trong chốc lát, sau đó hoàn toàn phát điên lên.

Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt của ông ta không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn một cách khủng khϊếp: “Con điên này, mi là một kẻ lừa đảo phải không? Mi muốn lừa đi một viên đạn của tao sao?”

“Tôi không phải.” Bối Noãn nghiêm nghị nhìn vào mắt ông ta nói với giọng điệu kiên định: “Tôi sẽ chơi bài sói, tôi sẽ lấy được hai viên đạn, tôi sẽ đem một viên chia cho ông, thế là cả hai người chúng ta đều có thể sống.”

Chiến thuật của Bối Noãn nằm ngoài dự kiến của người đàn ông trung niên.

Trước khi đi lên đài, ông ta nhìn lên chỉ thấy một cô gái ngây thơ trong sáng không hiểu sự đời đứng đó, ông ta nhẹ nhàng thở ra rồi hạ quyết tâm, hôm nay ông ta nhất định phải bắt được cả hai viên.

Có hai viên đạn đối phó với thây ma thì an toàn hơn nhiều so với một viên.

Người đàn ông có chút áy náy trong lòng vì lừa gạt một cô gái nhỏ để lấy đạn.

Nhưng mạng sống của mình vẫn quang trọng nhất, mạng của người khác chẳng là gì hết.

Người đàn ông trung niên đợi ở phía sau sân khấu nên không thấy Bối Noãn gϊếŧ thây ma, ông ta nghĩ thầm dù cho cô viên đạn cũng chưa chắc cô sẽ bắn được thây ma, cho nên nếu có chỉ có thể lãng phí một viên đạn mà thôi. Lại nói, chính bản thân cô ta muốn đánh cuộc cho nên phải sẵn sàng chấp nhận thất bại.

Vì vậy áy náy lương tâm liền dễ dàng vượt qua.

Do đó chỉ cần thuyết phục cô ấy ra bài người, còn chính mình thì ra bài sói, vậy là thành công.

Nhưng mà chính miệng cô ta đã nói rằng cô sẽ ra bài sói.

Ánh mắt cô kiên định, giọng điệu kiên quyết, ra vẻ chính mình sẽ đánh ra bài sói, hoàn toàn không theo lẽ thường mà làm.

Người đàn ông trung niên mồ hôi lạnh đầy người.

Nếu cô ta chắc chắn chơi bài sói, mà chính mình cũng ra bài sói thì toàn bộ viên đạn sẽ bị tịch thu, một viên cũng đừng hòng lấy lại được.

Tay không đối mặt thây ma chính là tìm đường chết.

Nếu cô chơi bài sói mà chính mình chơi bài người như đã nói, hai viên đạn đều sẽ được giao cho cô ta, tùy thuộc vào lương tâm thì cô ta sẽ cho ông ta viên đạn hay không cho cũng được.

Nhưng mà tình hình trên đài lại khác với những gì mà ông ta dự đoán trước.

Đối mặt với một cô gái nhỏ như vậy thế mà tình cảnh của ông ta lại trong trạng thái bị động.

Đại não người đàn ông trung niên ong ong, tay đều run lên, không tự chủ bứt lấy tóc mình, xoay người đi tới đi tới đi lui như một con thú dữ bị nhốt ở trong lòng, sau đó xoay người hung hăng đá vào cái l*иg một cái.

Một tiếng loảng xoảng vang lên, sắc mặt Bối Noãn vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Ông không cần sợ hãi, cũng không cần lo lắng, chờ tôi lấy được hai viên đạn, tôi nhất định sẽ chia cho ông một viên.”

Thanh âm của cô ngọt ngào thanh khiết như một dòng suối mát, gột rửa những ô uế trong lòng người, xoa dịu những bất an trong lòng của họ…

Người đàn ông trung niên quay người lại, thấy Bối Noãn vẫn cứ đứng ở đó, khuôn mặt thánh thiện, ánh mắt sạch sẽ, cô nhìn về phía ông ta với ánh mắt tràn đầy thương hại.

Mồ hôi lạnh từ trên trán của ông ta từng giọt từng giọt rớt xuống đất.

Bối Noãn biết, nội tâm ông ta đang đấu tranh dữ dội.

Tất cả khán giả có mặt ở đó đều chết lặng.

Đấu l*иg như vậy, vẫn là lần đầu tiên họ được xem.

Trong lòng mọi người biết rằng trong tình huống Bối Noãn ra bài sói, vì mạng sống, người đàn ông không còn lựa chọn nào khác thì phải ra bài người.

Chỉ có đánh bài người mới có hy vọng cô ấy sẽ phân cho ông ta một viên đạn, nếu không chỉ có đường chết.

Khán giả bên dưới không nhịn được bàn tán xôn xao.

“Không biết khi cô gái nhỏ lấy được viên đạn sẽ phân cho người kia sao?”

“Chắc chắn là có đi? Cô ấy chỉ cần một phát súng là có thể diệt được thây ma, ra bài sói là vì không muốn ông ta gian lận thôi.”

“Cô gái này chắc chắn sẽ phân ông ta một viên đạn, nhìn bộ dáng cô ấy như vậy là biết.”

Hai bả vai người đàn ông trung niên sụp xuống, nụ cười giả tạo treo trên khuôn mặt lúc đi lên đài đã không còn, cơn thịnh nộ khi nghe Bối Noãn muốn ra bài sói cũng biến mất tăm, ánh mắt của ông ta từ nghi ngờ chuyển sang giãy giũa rồi cuối cùng biến sang hèn mọn.

“Ba phút đã đến giờ. Mỗi người hãy đặt bài của mình trên bàn.” Người chủ trì tuyên bố.

Bối Noãn sắc mặt bình tĩnh lấy một tờ, úp ngược nó trên bàn.

Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, tay run đến không nắm được lá bài, cuối cùng cũng rút ra được một tờ, đặt ở trước mặt.

“Lật bài.” Người chủ trì nói.

Cả hai lá bài được lật cùng lúc.

Thế mà lại là hai lá bài người.

Bối Noãn thế nhưng cũng ra bài người.

Cả hai người đều ra bài người, như vậy mỗi người đều có một viên đạn.

Trong nháy mắt khi thấy Bối Noãn mở ra bài người thì người đàn ông cả người đều ngây dại.

Sau đó ông ta lấy hai tay che mặt lại, một người hơn bốn mươi tuổi, cứ như vậy đứng trên đài, khóc nức nở.

Lấy ý nghĩ cùng nhân phẩm của ông ta, trăm triệu cũng không nghĩ tới, cô gái cuối cùng thế nhưng cũng ra bài người.

Khán giả dưới đài cũng im lặng, sau đó mọi người vỡ òa, tiếng huýt sáo và tiếng hoan hô cùng vang lên.

Khi người đàn ông trung niên bước lên đài, mọi người ở dưới đài đều lo lắng Bối Noãn sẽ bị ông ta lừa hết đạn.

Mọi người lại không nghĩ tới cô lại dùng lối chơi hung hãn nhất, khắc nghiệt nhất, mạnh mẽ bức ông ta ra bài người, thế nhưng cuối cùng lại cho ông ta một kết quả công bằng nhất.

Cô gái thẻ bài F, ba lần liên tiếp, ra bài ba lần, bằng công bằng và hợp tác lại liên tiếp ba lần vững vàng mà bắt được viên đạn thuộc về mình.

Lần đầu tiên, thuyết phục người chơi chưa quyết định gì, ra bài người.

Lần thứ hai, cùng người chơi chính trực hợp tác, cùng với anh ta ra bài người.

Lần thứ ba, dùng phương pháp mạnh mẽ nhất buộc tên chuột nhắt vô lương tâm luôn chơi bài sói phải đánh ra bài người.

Người tốt không chỉ có được viên đạn, mà còn lấy được thật xinh đẹp.

Người xem hoàn toàn điên rồi.

Quy tắc tham gia l*иg đấu là chỉ báo cáo thẻ bài và số lần gϊếŧ chết thây mà không cần phải báo tên, chính vì vậy, mọi người không biết tên Bối Noãn, chỉ biết cô là người đeo thẻ bài F nên vẫn luôn ở kêu cô rằng “người F kia”.

Phía dưới tiếng hoan hô và tiếng thét chói tai dần dần biến thành có tiếng hò hét theo cùng tiết tấu —— “F!” “F!” “F!” “F!”

Bối Noãn đứng trên đài, hơi có chút điểm xấu hổ.

Sao cô lại có cảm giác hơi sai sai khi bọn họ gọi “F” thế nhỉ?

Bối Noãn xa xa mà nhìn Lục Hành Trì.

Lục Hành Trì cũng đang nhìn Bối Noãn mỉm cười, trong mắt mang theo tán thưởng, còn có tràn đầy tự hào.

Bối Noãn nghĩ thầm, cái vẻ mặt tự hào của anh giống như phụ huynh có một đứa con đi thi được giải nhất.

Bối Noãn liếc mắt nhìn thanh giá trị thánh mẫu.

Quả nhiên có Lục Hành Trì ở đây, lại dùng lá bài người cuối cùng làm cảm động người xem, giá trị thánh mẫu tăng lên như bão táp.

Trước khi Bối Noãn ra bài cô đã cẩn thận cân nhắc qua.

Nếu cô ra bài người mà đối phương ra bài sói như đã nói thì Bối Noãn không có một viên đạn nào hết, còn nếu đối phương ra bài người thì Bối Noãn bắt được một viên đạn.

Nếu mà cô ra bài sói, đối phương ra bài sói nữa thì Bối Noãn không có viên đạn nào hết, nhưng nếu đối phương ra bài người thì chính xác Bối Noãn sẽ bắt được hai viên.

Bối Noãn chỉ cần một viên đạn là đủ, hai viên đạn đối với cô mà nói là không có ý nghĩa gì, cho nên vô luận là ra bài sói hay ra bài người thì đối với Bối Noãn mà nói, tiền lời nhận được là như nhau.

Nhưng mà nếu cô ra bài người thì có thể nhận thêm giá trị thánh mẫu, đây rõ ràng chỗ tốt càng nhiều hơn.

Cảnh tượng nhộn nhịp giống như Bối Noãn đã chiến thắng l*иg đấu.

Người chủ trì đợi trong chốc lát, chờ người xem cảm xúc kích động hơi hạ xuống một chút mới đứng ra, lần lượt đưa Bối Noãn và người đàn ông trung niên vào trong l*иg.

Mọi người lúc này mới nhận ra rằng hai người còn phải chiến đấu với thây ma, cho nên lại lần nữa khẩn trương lên.

Có Lục Hành Trì ở đây, Bối Noãn không sợ gì cả.

Lần này con thây ma đặc biệt cao to và mạnh mẽ, vừa thấy là biết đã đặc biệt bị chọn lựa.

Không cần hỏi, Bối Noãn liền biết là ai động tay chân.

Bối Noãn nhặt lấy khẩu súng quen thuộc lên, trong lòng nhẹ nhàng hừ một tiếng.

Thây ma dù hung tợn đến đâu bất quá cũng chỉ là thây ma mà thôi.

L*иg sắt mở ra, con thây ma bá vương được đặc biệt lựa chọn kia vừa bước hai bước đã bị một phát súng bắn vào đầu.

Lúc này Bối Noãn mới có thời gian nhìn xem người đàn ông trung niên cách vách, lại phát hiện, người đàn ông trung niên bên kia đã xảy ra chuyện.

Hồi nãy Bối Noãn cũng nghe ông ta nổ súng, xem ra là không bắn trúng.

Viên đạn bắn trật, bắn vào cổ của thây ma.

Thây ma nghiêng đầu, kiên trì đuổi theo người đàn ông đang chạy.

Thây ma không bắt được người, cho nên cuộc đấu là chưa kết thúc, toàn trường đều yên lặng nhìn người đàn ông kinh hoàng thất thố chạy tán loạn trong l*иg sắt.

L*иg đấu không lớn, người đàn ông trung niên bị quây trong l*иg, bắt đầu trò chơi trốn tìm với con thây ma.

Đang chạy, người đàn ông bỗng nhiên phát hiện không biết khi nào, cây gậy thọc mở l*иg thây ma đã lăn đến bên cạnh l*иg.

Người trung niên chạy nhanh nhào tới, nắm lấy thanh thép, kéo vào trong l*иg đấu.

Thanh thép có đầu nhọn, không hề nghi ngờ là một vũ khí sắc bén.

Đối diện với thây ma, người trung niên dùng hết sức lực, giống như bắn ra viên đạn mà đâm thanh thép thật mạnh vào đầu thây ma.

Ở giữa mục tiêu.

Nhưng không biết có phải người đàn ông dùng quá sức hay không mà mũi thép sau khi đâm vào đầu thây ma vẫn không ngừng lại.

Nó thoát khỏi tay của người trung niên, xuyên qua đầu thây ma, qua luôn hàng rào l*иg sắt, tiến thẳng đến hướng người xem.

Trước mặt mọi người, thanh thép vẽ ra một đường cong xinh đẹp trong không trung, sau đó giống như một mũi tên thép dài, thẳng tắp mà bắn nhanh đến chỗ ngồi của Khâu Chính Huân.

Sự việc phát sinh quá nhanh, tốc độ của mũi thép quá nhanh, ngay cả những người có thân thủ thật tốt đứng phía sau Khâu Chính Huân cũng không phản ứng kịp.

Trầm ổn, chính xác, tàn nhẫn, mũi thép chọc vào giữa mày Khâu Chính Huân, cắm thẳng tắp.

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, Khâu Chính Huân cảm giác được giữa mày một trận lạnh lẽo, tầm mắt cuối cùng là Bối Noãn đứng trong l*иg sắt.

Khâu Chính Huân thấy, Bối Noãn cũng đang nhìn hắn.

Không giống như những người khác, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, như thể một thanh thép đang bay về phía hắn một cách kỳ lạ như vậy, là điều hoàn toàn bình thường.

Đây là hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy trong đời ——

Cô gái tựa như thiên sứ kia, khóe miệng cong lên, cho hắn một nụ cười vô cùng thuần khiết và tốt đẹp.

Sự việc xảy ra đột ngột, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Mọi người đều biết đến Khâu gia ngồi ở chỗ kia, biết hắn là ông chủ lớn nhất trên đảo, trơ mắt mà thấy hắn bị thanh thép xuyên qua đầu.

Thuộc hạ Khâu Chính Huân hốt hoảng chạy đến, giống như muốn cứu người.

Khán giả xem l*иg đấu nhanh chóng đẩy nhau chạy ra ngoài, chỉ sợ sự việc không bình thường này sẽ dính dáng đến mình.

Trong lúc bối rối, Khâu Tễ nhẹ nhàng mà nhảy lên bàn.

Anh bắn ra một phát súng, hét lên: “Tất cả mọi người không được nhúc nhích.”

Tiếng súng cùng mệnh lệnh anh vang vọng khắp hang động, sòng bạc đang hỗn loạn lập tức an tĩnh lại.

Mặc dù cổ áo vẫn cứ mở rộng nhưng biểu hiện bất cần đời trên mặt anh đã biến mất.

Khâu Tễ bình tĩnh cho người đi tìm bác sĩ, sau đó ra lệnh trói lại người trung niên đã vô tình gϊếŧ Khâu Chính Huân bằng thanh thép, lại kêu thủ hạ duy trì trật tự sòng bạc, tiếp tục buôn bán.

Người chủ trì thấy sòng bạc vẫn hoạt động như cũ, như thường lệ anh ta lập tức làm thủ tục, đem hai vạn một ngàn tiền thưởng của ba trận thắng liên tục giao cho Bối Noãn.

Bối Noãn theo thường lệ giao túi tiền giao cho anh ta, nhờ cất giúp mình, sau đó nhảy xuống đài, đi tìm Khâu Tễ.

Cô mới đứng ở phía sau, Khâu Tễ đã ý thức được cô tới, quay đầu lại.

Bối Noãn hỏi: “Tôi đã thắng ba trận, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

Vào thời điểm đặc biệt như vậy, Khâu Tễ thế nhưng còn nhìn cô cười một chút, “Cô đi đi.”

Anh trai đột nhiên chết đi, anh ta liền trở thành người lãnh đạo duy nhất trên đảo.

Trong sách đã từng nói qua, tuy rằng trên đảo cầm quyền là Khâu Chính Huân nhưng vẫn có một nhóm người trên đảo duy trì Khâu Tễ, hai đám người này vẫn luôn tranh đấu gay gắt.

Hiện tại chỉ còn lại Khâu Tễ, tất nhiên có cả đống chuyện phải làm, cho nên không rảnh lo đến chuyện nhỏ như chuyện Bối Noãn.

Bối Noãn rốt cuộc tự do, nhảy nhót mà chạy về phía Lục Hành Trì.

Lục Hành Trì còn ở tại chỗ chờ, thấy cô chạy lại đây, không đợi cô nói chuyện, anh đã vươn tay kéo cô vào lòng.

“Anh đang làm gì vậy?” Bối Noãn ở trong lòng ngực anh giãy giụa.

Xung quanh có rất nhiều người, bọn họ đều thấy hai người ôm nhau.

“Để anh ôm em trong chốc lát.”

Lục Hành Trì ôm cô, cúi đầu chôn mặt vào mái tóc Bối Noãn, trầm giọng nói.

Hôm nay lúc kêu cô đồng ý tham gia l*иg đấu là bởi vì trong lòng Lục Hành Trì biết rõ ràng, với khả năng khống chế kim loại càng ngày càng tốt của mình, chỉ cần trong tầm mắt anh thì Bối Noãn không hề gặp nguy hiểm.

Nếu l*иg đấu dùng súng thì càng dễ hơn nữa, giờ đây anh đã có thể nhẹ nhàng khống chế tốc độ và đường đi của đạn.

Bất kể Bối Noãn có nổ súng lung tung như thế nào đi nữa, những viên đạn đều sẽ được nhắm chuẩn mà bắn về phía thây ma.

Nhưng vừa rồi khi vừa nhìn thấy cô vào l*иg, tim của Lục Hành Trì gần như đã ngừng đập.

Tuy rằng biết rõ có mình ở đó thì bất luận thế nào Bối Noãn cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua khi chỉ có một mình cô lại đấu như vậy, quả thực là làm người khác nghĩ tới mà sợ hãi.

Tối hôm qua khi nghe Bối Noãn nói xong, Lục Hành Trì đã muốn gϊếŧ Khâu Chính Huân.

Hắn là thủ lĩnh của đám cướp trên đảo, bên người luôn được bảo vệ cẩn thận, sẽ hơi phiền phức nếu tiếp cận hắn, nhưng chắc chắn hắn ta sẽ ở lại để xem trận l*иg đấu của Bối Noãn, đây chính là cơ hội tốt để ra tay gϊếŧ hắn.

Kế hoạch ban đầu của Lục Hành Trì vốn là lợi dụng trận đấu, không chế một viên đạn bắn xuyên qua đầu của Khâu Chính Huân.

Gậy ông đập lưng ông.

Sau khi xem Bối Noãn đấu, thì Lục Hành Trì đột nhiên cảm thấy viên đạn nhanh như vậy, hắn tới thời gian phản ứng lại cũng không có, cứ như vậy không hiểu vì sao mà bị chết thì thật quá hời cho hắn.

Khi mũi thép đâm vào đầu Khâu Chính Huân, Lục Hành Trì đã cố ý làm cho nó chậm lại một chút để hắn có thể nhìn rõ.

“Người khác đều đang nhìn chúng ta kìa.”

Bối Noãn nhỏ giọng nói, xoắn người qua lại.

“Thế thì cứ để bọn họ nhìn đi.”

Lục Hành Trì ôm chặt cô, không để bụng chút nào.

Bối Noãn yên lặng nằm trên ngực anh một lát, sau đó lại dùng ngón tay chọc eo của anh.

“Có người đang tìm em.”

Lục Hành Trì ngẩng đầu, thấy đại ca hoa hồng đen đứng xa xa, bên người còn đứng một thành viên hoa hồng đen nhỏ nhất.

Đại ca hoa hồng đen thấy Lục Hành Trì nhìn qua, ngượng ngùng nói: “Không có việc gì không có việc gì, các người tiếp tục đi, tôi chờ một lát.”

Bối Noãn càng ngượng ngùng, từ Lục Hành Trì trong lòng ngực chui ra, hỏi, “Vừa rồi ở trên đài anh nói có việc, là chuyện gì thế?”

Đại ca hoa hồng đen nhìn những người đang đi đến gần, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi ra ngoài rồi nói.”

Ở ngoài hang động, trời đã sáng.

Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời loá mắt, ở trong hang động quá lâu, khi vừa bước ra ngoài, Bối Noãn quả thực không thể thích ứng với ánh sáng mặt trời.

Gió thổi qua mặt hồ mang theo hơi nước nhè nhẹ, hơi nước thơm mát dễ ngửi, Bối Noãn hít thật sâu mấy cái, thần sắc thoải mái.

Họ cùng nhau rời khỏi hang động, đi đến chỗ không người.

Đại ca hoa hồng đen trước đánh giá một lần Lục Hành Trì.

“Tôi vốn dĩ cho rằng cô gái này chỉ còn lại một mình cho nên mới đến l*иg đấu để kiếm chút tiền, không ngờ tới hai người còn ở bên nhau. Tôi không biết cậu nghĩ gì mà lại để cho cô ấy đi l*иg đấu?”

Bối Noãn hoảng sợ, giải thích thật nhanh: “Chuyện này không có liên quan đến anh ấy, tôi buộc phải đi l*иg đấu là do có người ép, anh ấy mới vừa tìm được tôi thôi.”

Đại ca hoa hồng đen gật gật đầu, “Trách không được.”

Anh ta chuyển hướng nhìn Bối Noãn, “Tôi định hỏi cô, hai người chúng tôi không muốn ở lại đảo này mà định rời đi, cô có muốn đi theo chúng tôi không? Hiện tại hai người cùng ở đây, vậy hai người có muốn đi cùng không?”

Hóa ra Đại ca hoa hồng đen và những người khác cũng đang hướng về phía tây, đi tìm kiếm khu vục an toàn trong lời đồn.

Trên đường gặp phải Diêm Hà, không qua được, giống như đám Bối Noãn, bọn họ xuất cảnh đi theo con đường này, cũng gặp đám người đang đi tìm lao công.

Sau khi lên đảo, biết rõ được tình hình ở đây, hai người bọn họ liền muốn rời đi, đáng tiếc công nhân tiến vào thì dễ dàng, trên đảo cũng có thể hoạt động tự do, nhưng muốn rời khỏi đảo thì không được.

Đại ca hoa hồng đen dựa vào thẻ B, có thể đăng kí ra khỏi đảo để tìm kiếm vật tư, tìm cơ hội trốn đi nhưng mà em trai anh ta lại là thẻ bài D, người ta không cần.

Chính vì thế hai người bọn họ quyết định chạy trốn.

Trên đảo có bán gỗ cho lao công để xây nhà, bọn họ mua gỗ bằng tiền làm công, làm thành một cái thang rồi giấu nó đi, dự định một ngày nào đó sẽ dùng nó trèo qua tường.

Vấn đề duy nhất bây giờ là, bên ngoài là hồ.

Bơi ra ngoài là một điều rất khó, muốn đi bến tàu trộm thuyền, nhưng mà bến tàu lại đối diện với cửa lớn, không quá dễ dàng, vì thế hai người bọn họ quyết định tự đóng thuyền.

Đóng thuyền khó hơn đóng thang, đầu gỗ thích hợp cũng có nhưng lại rất đắt, không biết tiết kiệm tiền đến năm nào mới đủ, cho nên đại ca hoa hồng đen nghĩ ra chủ ý kiếm tiền nhanh chóng —— tới l*иg đấu.

Hiện tại thắng được l*иg đấu, tiền kiếm cũng đã đủ, cho nên anh tới hỏi Bối Noãn, sau khi đóng thuyền xong có muốn cùng đi với bọn họ không.

Bối Noãn an tĩnh nghe họ nói xong, mới trả lời: “Chúng tôi ở trên đảo còn có chút việc, không cùng các người đi được, nhưng mà……”

Bối Noãn cong cong đôi mắt, “Đại ca, tôi muốn một thứ.”

Đại ca hoa hồng đen dũng cảm nói: “Nghĩ muốn cái gì, cứ việc nói.”

Bối Noãn hỏi: “Các người leo qua tường xong rồi thì có thể đem thang tặng lại cho tôi được không?”

Đại ca sảng khoái đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Bối Noãn tiếp theo nói: “Cũng không thể cứ như thế lấy thang của anh được, hay tôi dùng một con thuyền để đổi với anh.”

“Thuyền?” Đại ca hoa hồng đen và người em cùng chấn kinh, “Cô nói cô có thuyền??”

“Có.” Bối Noãn bình tĩnh mà nói, “Một con thuyền gỗ nhỏ, có mái chèo. Cho nên các người không cần đóng thuyền, muốn chạy thì hôm nay liền có thể đi.”

Bất ngờ đến quá nhanh, như một cơn lốc.

Đại ca hoa hồng đen cứng họng hơn nửa ngày, mới tìm về được thanh âm.

“…… Cô đưa thuyền cho chúng tôi, vậy lúc các người muốn chạy thì làm sao?”

Bối Noãn còn chưa trả lời, Lục Hành Trì ở bên cạnh đã nói: “Cô ấy vẫn còn. Cô ấy mở xưởng đóng tàu đó.”