Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 17: Thế giới đồ Tham ăn

Người cầm súng là một người đàn ông trung niên nhìn thật nghiêm túc.

"Các người có mấy người, buông vũ khí xuống!" Anh ta ra lệnh.

Bối Noãn để xà beng xuống, khóe mắt nhìn thấy Lục Hành Trì cũng buông nỏ xuống.

Người trung niên nghiêng nghiêng đầu với mấy người bên cạnh, hai người tiến lên thu vũ khí, thuận tiện thu luôn ba lô.

Bọn họ mở ba lộ ra nhìn, có điểm nghi hoặc.

"Các người chỉ có bao nhiêu đây đồ?"

Trong ba lô Lục Hành Trì là mấy hộp đinh dài, trong túi Bối Noãn chỉ còn nửa bao mề gà hương cay chưa ăn xong. Hai người Đỗ Nhược tay không, ba lô cũng không có.

Đã có thói quen thu thập mọi thứ không để cái gì ở bên ngoài, Bối Noãn vô tội chớp chớp mắt.

Lục Hành Trì thản nhiên đáp: "Chỉ bao nhiêu đó thôi, chúng tôi không có đồ ăn cho nên mới định tiến vào tìm."

Bốn người giữa trưa ăn cơm gà Hải Nam nhìn thế nào cũng không giống như bị thiếu đồ ăn.

Người đàn ông tuy rằng vẫn không quá tin, tiếp tục hỏi: "Các người từ đâu tiến vào?"

Lục Hành Trì đáp: "Từ cửa sau."

Mấy người kia nhìn nhau, rõ ràng là không tin.

Một người nói thầm: "Sao có thể? Bên kia không phải có một đoàn thây ma sao?"

Người trung niên hướng ánh mắt tới một người, người nọ lập tức chạy ra cửa sau.

Không một lát đã quay trở lại, hưng phấn đến giọng nói cũng thay đổi.

"Những thây ma đó đều đã chết! Trêи trán mỗi con đều có một cái lỗ!"

Tất cả mọi người cao hứng lên, "Không có thây ma! Vậy chúng ta có thể tiến kho hàng lấy đồ ăn?"

Chỉ có người trung niên bình tĩnh nhìn thoáng qua Lục Hành Trì, lại nhìn thoáng qua cái nỏ họ vừa thu, nghiêng đầu.

"Mấy người đi theo tôi."

Hóa ra trong siêu thị không có thây ma, tụ tập gần trăm người, nam nữ già trẻ, tất cả đều ở lầu hai siêu thị.

Lầu hai có một mặt là tường thủy tinh, tuy rằng không có điện nhưng vẫn sáng. Mọi người ngồi nghỉ ngơi ở một khoảng trống giữa các kệ hàng.

Mấy người bị đưa tới trước mặt một người đàn ông.

Người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, mang mắt kính, ăn mặc mộc mạc, khuôn mặt ôn hòa.

Người trung niên kêu ông là "giáo sư Tiết", nói lại cho ông nghe toàn bộ chuyện đã xảy ra.

"Giáo sư Tiết" cũng kϊƈɦ động lên, "Kho hàng có thể vào? Anh ta gϊếŧ hết tất cả thây ma? Lợi hại như vậy?"

Người cầm súng cũng nói: "Chúng ta đang cần người như vậy."

Tuy vậy họ cũng thật cẩn thận, chuyện thứ nhất là kêu người kiểm tra xem trêи người họ có miệng vết thương khả nghi hay không.

Trêи đầu Giang Phỉ rõ ràng bị thương.

Giáo sư Tiết gọi một người bác sĩ trẻ tuổi họ Tô tới, nhờ anh ta kiểm tra.

Bác sĩ Tô rất trẻ nhưng nhìn thật đáng tin cậy, anh kiểm tra xong, cười hỏi: "Đây là bị đυ.ng phải không? Các người bị tai nạn xe cộ?"

Sau đó một lần nữa thật chuyên nghiệp băng bó lại giúp Giang Phỉ.

Băng thật chặt chẽ hơn Đỗ Nhược rất nhiều, làm Đỗ bác sĩ thật khó chịu.

Bối Noãn thật mau nhận ra được siêu thị này có ba đầu sỏ.

Phụ trách ngoại trừ giáo sư Tiết và bác sĩ Tô còn có người trung niên mang súng kia.

Mọi người kêu anh ta là "Hình đội", là một cảnh sát, mấy thây ma ban đầu ở siêu thị đều là bị anh ta gϊếŧ chết.

Nhưng ở kho hàng bên kia tụ tập một đám công nhân bị cảm nhiễm ngay từ đầu, anh ta một mình không đối phó nổi, đạn cũng không đủ, biết rõ bên kia có một kho vật tư mà lại lấy không được.

Hiện tại kho hàng bỗng nhiên được sạch sẽ, mọi người đều vui mừng khôn xiết.

Giáo sư Tiết phái vài người đi qua kiểm kê vật tư một lần.

Người trở về báo cáo, những đồ vật khác rất nhiều, chỉ tiếc gạo lại không có bao nhiêu.

Gạo dễ dự trữ, ở mạt thế thật quý giá, giáo sư Tiết nghe vậy thì hơi thở dài.

Bối Noãn nghĩ thầm —— đống gạo đang chỉnh chỉnh tề tề nằm trong không gian của cô đây.

Nếu là quyên góp...

Bối Noãn đang nghĩ tới đây, bỗng nhiên chạm vào ánh mắt Lục Hành Trì.

Anh giống như hoàn toàn hiểu được cô đang suy nghĩ gì, hơi hơi lắc đầu với cô.

Ba đầu sỏ thương lượng một chút, họ ghi chú lại toàn bộ đồ vật trong kho hàng, mỗi ngày ấn định một lượng nhất định phân phát cho mọi người.

Nơi này quy củ là phân phối theo đầu người, lão nhược bệnh tàn được ưu tiên.

Tuy rằng mới đến, mấy người Bối Noãn cũng lập tức được tính là thành viên.

Giang Phỉ là người bệnh, được phát một giường một chăn, không cần nằm trực tiếp lên mặt đất.

Bối Noãn lưu ý một chút, chỉ có người già cùng trẻ em được thoải mái nằm đệm và chăn, ba người cầm đầu giống như mọi người, không có đãi ngộ đặc thù gì.

Mỗi người được phân một miếng bánh mì nhỏ và một chai nước, nói là uống xong có thể lấy thêm, nước tạm thời còn chưa bị dừng.

Bối Noãn nghĩ thầm, hai ngày này ăn uống thả cửa, hiện tại cuối cùng lần đầu tiên chân chính thể nghiệm sinh hoạt mạt thế là như thế nào.

Bối Noãn cầm miếng bánh mì nhỏ, hoàn toàn không đói bụng chút nào.

Bên cạnh Bối Noãn là một người cha mang theo cậu bé hai ba tuổi, đôi mắt cậu bé vẫn luôn chăm chú nhìn vào mẩu bánh mì của cô.

Bối Noãn dứt khoát nhét mẩu bánh vào tay cậu bé.

Giá trị thánh mẫu tăng một chút, tăng đến nỗi Bối Noãn thật chột dạ.

Cô làm bộ vói tay vào túi, từ trong không gian lấy ra một cây kẹo ʍút̼ đưa cho cậu bé ——

Lén lút là vì quy củ nơi này là quân bình cho tất cả mọi người, nghiêm khắc ăn uống lén lút.

Cha cậu bé cảm tạ Bối Noãn, bỗng nhiên nói: "Kỳ thật cách đây không xa có một chợ bán sỉ thực phẩm, bên trong đồ ăn rất nhiều, nếu có thể lấy được, chúng ta sẽ không cần lo lắng."

Bác sĩ Tô vừa lúc đi tới, liếc thấy trong miệng cậu bé một cây kẹo que, anh lại làm bộ không nhìn thấy.

Bác sĩ Tô tiếp lời, "Bên ngoài bây giờ nơi nơi đều là thây ma, không đi qua được."

"Phía trêи không qua được, có thể đi ngầm," Ba cậu bé hùng tâm bừng bừng, "Không xa lắm, nếu chúng ta đi đường hầm thì không cần đi lên trêи mặt đất."

Bác sĩ Tô cười nói: "Từ đâu ra đường hầm?"

"Không nói gạt cậu, tôi là kỹ sư đường hầm ngầm, tàu điện ngầm Giang Thành là do chúng tôi thi công." Ba cậu bé giải thích.

"Gần đây có xây dựng tuyến tàu điện ngầm mới, dưới siêu thị chính là một trạm, bởi vì đang có đình công nên bên trong sẽ không có ai, chúng ta chỉ cần tìm đúng địa phương đả thông nhau là có thể đi vào đường hầm có sẵn, có thể thật an toàn mà đi tới rất nhiều nơi."

"Thật sự? Ở đâu?" Bác sĩ Tô cảm thấy hứng thú, ngồi xuống ngay.

Bối Noãn cùng Lục Hành Trì không khỏi đồng thời ngẩng đầu nhìn họ một cái.

Bối Noãn nhớ rõ, trong sách nói, căn cứ đầu tiên ở Giang Thành là phát triển dưới mặt đất, nếu nhớ không lầm, người phụ trách căn cứ là họ Tô.

Chẳng lẽ siêu thị này chính là nơi khởi đầu?

Lục Hành Trì cũng suy tư một chút, nhìn ba cậu bé cùng bác sĩ Tô vài giây, sau đó đứng lên tìm giáo sư Tiết.

Bối Noãn nghe loáng thoánh anh hỏi giáo sư Tiết còn bao nhiêu đồ ăn.

Mỗi người một cái bánh mì nhỏ thật sự quá ít.

Giáo sư Tiết giải thích, ban đầu chỉ có đồ trêи kệ để hàng, nhiều người như vậy thì duy trì không được bao lâu, nhưng hiện tại kho hàng đã mở ra, vấn đề đồ ăn sẽ được giảm thiểu rất nhiều.

Lục Hành Trì nghĩ nghĩ, hỏi: "Kho lạnh siêu thị ở đâu?"

Kho lạnh hẳn là có không ít thịt và hàng tươi sống.

Hình đội tiếp lời: "Ngay ở phía sau, nhưng cửa sắt khóa kín, chúng tôi thử đã lâu cũng mở không ra."

"Mang tôi đi nhìn xem." Lục Hành Trì nói.

Bọn họ đi một lát đã quay trở lại.

Hình đội là một người trung niên trầm ổn trấn định, lúc này vành mắt lại kϊƈɦ động đến phiếm hồng.

Anh báo với giáo sư Tiết, "Có đồ ăn. Anh ta chỉ cần một chút là mở ra được kho lạnh, bên trong có rất nhiều thịt, còn có các loại thực phẩm đông lạnh, đủ để mọi người ăn thật lâu."

Giáo sư Tiết nói: "Đáng tiếc chúng ta không có điện, cũng không có lửa, chỉ có thể ăn sống."

Bối Noãn giơ lên tay.

Mọi người đều chuyển về hướng cô.

Bối Noãn nghiêm túc nói: "Tôi thấy bên ngoài có bảng quảng cáo, trong tòa nhà này ngoài siêu thị còn có các cửa hàng khác, có bán gà rán, sủi cảo và bún mì các loại..."

Bối Noãn đếm đếm trêи đầu ngón tay.

Lục Hành Trì vẻ mặt vô ngữ.

Trọng điểm không phải cái này, Bối Noãn tổng kết, "Cho nên trong những tiệm đó hẳn là còn khí gas."

Đồ tham ăn chú ý điểm cũng giống nhau như đúc, Đỗ Nhược bổ sung nói: "Cô còn chưa nói hết, còn có bán sushi cùng que xuyên rán. Tôi cũng thấy quảng cáo, ở lầu ba."

Lục Hành Trì hơi hơi gật đầu, "Nếu gas còn chưa đóng lại, có thể bật lửa nấu cơm."

Giáo sư Tiết có điểm ưu sầu: "Chúng tôi cũng muốn đi lên, vấn đề là lầu 3 có thây ma."

Thây ma đối Lục Hành Trì hoàn toàn không là vấn đề, Lục Hành Trì nói: "Đưa nỏ cho tôi, tôi đi lên thật nhanh."

Hình đội đã thật bội phục người thanh niên này tự đáy lòng, anh vội vàng hỏi: "Tôi đi với cậu, cậu còn cần bao nhiêu người giúp?"

"Không cần," Lục Hành Trì quét một vòng, ánh mắt dừng lại chỗ Bối Noãn, "Tôi chỉ cần cô ấy hỗ trợ là được."

Bối Noãn:?

Mạch não đại Boss cô không hiểu, nhưng Bối Noãn vẫn đứng lên ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Bối Noãn và Lục Hành Trì cùng nhau đi ra ngoài, cũng không biết ở trong một góc âm u rất xa có một đôi mắt cừu hận nhìn họ chằm chằm.

Tên côn đồ Chu Thương đời trước trêи đường cướp bóc họ, bị Lục Hành Trì không chút do dự ném vào trong đám thây ma. Đời này, Chu Thương cũng mang theo dị năng, trọng sinh.

Chu Thương trọng sinh một lần, không dám lại cướp bóc loạn lên mà đi theo đám đông vào siêu thị này.

Siêu thị vật tư cũng không nhiều, từ sáng sớm đến giờ chỉ phát hai cái bánh mì nhỏ.

Chu Thương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào súng ở trong tay Hình đội.

Loại thời điểm này, trong tay có súng là có tất cả.

Ai ngờ lại gặp được bọn người Lục Hành Trì. Người này thật không dễ chọc, để cho an toàn, Chu Thương và mấy người anh em ngồi co đầu rút cổ ở xa xa sau kệ để hàng.

Hắn nhìn chằm chằm Lục Hành Trì, trong đầu toàn là hình ảnh đời trước bị một đám thây ma xem như một bữa tiệc lớn mà gặm gặm.

Trong lòng thầm hạ quyết tâm, loại tư vị này nhất định cũng sẽ làm Lục Hành Trì nếm thử.

Lục Hành Trì và Bối Noãn mở ra cửa cuốn ngăn cách với siêu thị ở lầu 2, đi lên lầu 3.

Bế mạch thật lâu Tiểu Tam đột nhiên lên tiếng.

"Bối Noãn, bởi vì thời gian cô và nam chủ đơn độc ở chung đã đạt tiêu chuẩn nên kϊƈɦ phát ra nhiệm vụ che giấu mới, cô muốn làm không?"

Bối Noãn hỏi: "Là nhiệm vụ gì?"

"Phải quyết định có tiếp hay không mới nói cho cô biết được. Nhưng trước có thể cho cô biết, đây là một nhiệm vụ đánh cuộc thời hạn 12 giờ."

"Đánh cuộc 12 giờ? Là sao?" Bối Noãn không rõ.

"Tức là trong thời gian hạn định mà cô hoàn thành được nhiệm vụ, giá trị thánh mẫu sẽ được tăng gấp đôi, nếu không hoàn thành, toàn bộ giá trị thánh mẫu cô đang có sẽ trở thành zero. Cô có tiếp hay không tiếp nhiệm vụ?"

Đánh cuộc thật lớn.

Bối Noãn cố vấn: "Khó không?"

Tiểu Tam nghĩ nghĩ, "Tôi cảm thấy không khó chút nào, còn có thể nói là tương đối dễ dàng."

Bối Noãn nhìn thanh giá trị thánh mẫu màu xanh lục.

Đánh bạc một phút, khỏi làm việc mười năm. Bối Noãn vén tay áo, "Được, tôi tiếp!"

Giao diện nhiệm vụ chậm rãi hiện ra một nhiệm vụ mới.

"Thánh —— mẫu —— chi —— hôn??"

Bối Noãn nhìn cái tên quái đản này, lập tức có loại dự cảm bất tường.

Phía dưới là một hàng chữ nhỏ thuyết minh: trong vòng 12 giờ hôn một người bị thương, nói lên câu kịch: Thật khổ sở, tôi tình nguyện người bị thương chính là tôi.

Đây là cái câu kịch ngôn tình cẩu huyết thời cổ đại nào đây?

Bối Noãn muốn điên, "Tiểu Tam, cậu có phải có thù oán với tôi hay không?"