Một chiếc xe việt dã đen êm đẹp mà đậu trước mặt ba người.
Biểu tình Đỗ Nhược trong nháy mắt đọng lại.
Qua một hồi mới hoãn thần lại, anh thở dốc ra kinh ngạc, hỏi: "Bối Noãn, đây kêu là cái gì? Đại biến thành... xe?"
Anh đi quanh xe việt dã một vòng, vừa nhìn vừa thuận tay mở cốp xe.
Bên trong chất đầy đồ, tất cả đều là vật tư vừa rồi không thể mang đi.
"Đây là chiếc xe kia của chúng ta. Người máy nhỏ, cô làm thế nào để biến ra?"
Bối Noãn bất động thanh sắc, "Đã sớm nói với các người, tôi có năng lực đặc thù, các người mang theo tôi tuyệt đối sẽ có lợi."
Vừa rồi lui trở lại thừa dịp những người khác không chú ý, Bối Noãn điểm điểm hai chiếc xe, thu chúng vào trong không gian.
Không gian tùy thân lớn như vậy cơ hồ còn trống rỗng, đừng nói để hai chiếc xe, cả bãi đậu xe cũng không có vấn đề gì.
Lục Hành Trì lại thật ra không quá ngạc nhiên, nhìn chiếc xe việt dã của mình, hỏi Bối Noãn một vấn đề.
"Chiếc xe kia của cô đâu?"
Bối Noãn không hé răng.
Chính mình lái xe, thật sự là đáng sợ.
Biết cô chỉ đưa ra xe việt dã, ý tứ rõ ràng là ngồi chung xe, Lục Hành Trì bất động thanh sắc hỏi: "Cô tính toán đi đâu? Ninh Thành?"
"Kỳ thật nhà tôi ở thành phố S," Bối Noãn nhỏ giọng nói, "Nơi khác cũng không có thân thích, tôi hiện tại căn bản không có chỗ đi."
Đôi tay cô dấu sau lưng, nửa cúi đầu, đôi mắt lại trộm nhìn về hướng Lục Hành Trì.
Kiếng bảo hộ của mũ bảo hiểm kéo lên, lộ ra lông mi dài nhấp nháy bên trong, che một nửa đôi mắt lóng lánh, thoạt nhìn thật đáng thương vô cùng, giống như một con thú nhỏ không nhà để về.
Một khuôn mặt thuần tịnh vô tội như vậy, hiệu quả đâu chỉ một ít.
Không mềm lòng đều là ý chí sắt đá.
Đỗ Nhược tuyệt đối không phải ý chí sắt đá, lập tức tỏ thái độ: "Cô không có chỗ đi, vậy không bằng đi cùng với chúng tôi?"
Lục Hành Trì tuyệt đối là ý chí sắt đá, nhìn thoáng qua Đỗ Nhược, bỗng nhiên duỗi tay giữ chặt cánh tay Bối Noãn, kéo cô rời xa Đỗ Nhược một chút mới buông tay ra.
Lục Hành Trì cúi người tới gần Bối Noãn, nhỏ giọng xuống, "Bối Noãn, cô đừng bày ra bộ dáng này với tôi, tôi biết cô giả vờ."
Bối Noãn kiên quyết không đổi thái độ, dùng biểu tình càng vô tội chớp chớp đôi mắt nhìn anh.
Anh ta đao thương bất nhập, thật không dễ đối phó.
Muốn khóc một chút thử xem sao? Muốn sao?
Rớt hai viên nước mắt to bằng hạt đậu hiệu quả hơn hay là khóc lớn tiếng hiệu quả hơn?
Bối Noãn có điểm lưỡng lự.
Lục Hành Trì lại đột nhiên nói: "Bất quá cô giúp tôi chuyện này, tôi có thể tạm thời mang cô đi một đoạn, đến khi tìm được một nơi an toàn, tôi sẽ để cô xuống xe."
Thật sự?
Lục Hành Trì dừng một chút, "Chủ yếu là nơi này vùng hoang vu dã ngoại, không dễ dàng cho cô tìm xe đi nhờ, hơn nữa Đỗ Nhược ăn cái bộ dáng kia của cô, nếu để cô lại đây cậu ta sẽ luôn lải nhải bên tai không để tôi yên."
Lục Hành Trì tiếp tục, "Nhưng mà, tôi có điều kiện."
Có thể nói điều kiện đã là tốt, Bối Noãn lập tức quên đi giả vờ đáng thương, vui mừng khôn xiết, "Điều kiện gì?"
Lục Hành Trì nhìn cô chằm chằm, không buông tha bất kỳ biểu tình nào trêи mặt cô.
"Trước khi tìm được chỗ để cô xuống, ước định ba điều. Thứ nhất, nghe tôi chỉ huy, bất luận là chuyện gì đều không được chính mình loạn quyết định, thứ hai, năng lực đặc thù của cô, giấu cho kỹ, không cần tùy tiện cho người khác biết."
Bối Noãn hỏi: "Thứ ba thì sao?"
"Tạm thời để đó, chờ khi tôi nghĩ ra rồi sẽ nói cho cô biết." Lục Hành Trì nói, "Trái với bất kỳ điều nào, trực tiếp xuống xe."
Bối Noãn đáp ứng xong rồi, Lục Hành Trì xoay người hướng về xe việt dã.
"Lục Hành Trì." Bối Noãn gọi anh lại.
Lục Hành Trì quay đầu lại, chờ xem cô còn nói gì.
Bối Noãn trịnh trọng nói: "Mang theo tôi anh nhất định sẽ không hối hận."
Lục Hành Trì hơi hơi cong khóe miệng: "Vậy tôi sẽ... rửa mắt mong chờ!"
Đàm phán kết thúc, hai người trở lại xe việt dã, Bối Noãn lặng lẽ giơ tay "yeah!" một cái với Đỗ Nhược, Đỗ Nhược mỉm cười trở về một ngón tay cái 👍.
Bối Noãn quen thuộc ngồi lên ghế sau. Đặc biệt thoải mái nha.
Vội đến bây giờ mọi người còn chưa ăn gì.
Lục Hành Trì xách từ cốp xe ra mấy bình nước khoáng, lại lấy ra một túi bánh khô, trở lại trêи xe, phân cho Bối Noãn cùng Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược hình như là đói lả, hỏa tốc xử lý vài miếng bánh quy, còn chưa đã thèm.
Lục Hành Trì cũng ăn thật mau.
Bánh nén khô là bảo bối ở mạt thế, năng lượng cao lại nhỏ gọn dễ mang theo, nhưng Bối Noãn lại có điểm nuốt không nổi.
Thứ này vừa cứng vừa ngọt, giống như một cục gạch ngọt lại tẩm quá nhiều dầu.
Bối Noãn gặm hai miếng nhỏ liền buông xuống, vói tay vào trong ba lô làm bộ sờ sờ, từ trong không gian lấy ra một túi lạp xưởng nướng.
Bối Noãn nhấp nhấp môi.
Ngồi rảnh rang trêи xe việt dã, người liền có điểm hưng phấn, có chút điểm muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ đại Boss.
"Lục Hành Trì à." Bối Noãn gõ gõ lưng ghế phía trước.
"Chuyện gì?"
"Tôi có thể ăn một bịch lạp xưởng nướng hay không? Anh vừa mới nói, "bất-cứ-chuyện-gì cũng đều không được chính mình quyết định"."
"Bất cứ chuyện gì" được nhấn thật mạnh.
Lục Hành Trì vô ngữ quay đầu, ánh mắt nheo lại, dùng ánh mắt "cô lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ xem" nhìn chằm chằm Bối Noãn.
Bối Noãn vô tội mà nhìn lại, quăng một cây lạp xưởng nhỏ vào miệng.
Hương vị thật tốt, không ngán chút nào.
Sau đó đưa một cái đến bên miệng Lục Hành Trì, dùng ngữ khí càng thêm vô tội hỏi, "Muốn ăn một cái hay không?"
"Tôi không cần." Lục Hành Trì quả nhiên cự tuyệt.
Bối Noãn còn kiên trì hơn, vẫn kiên định giơ lên.
Hai người giằng co giống như phân cao thấp.
Lục Hành Trì không lay chuyển được cô, rốt cuộc vẫn phải thỏa hiệp, cố tình ăn cả đầu tay của cô.
Bối Noãn cong cong khóe miệng, đem túi đưa cho Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược ăn một cái, nghiêng người lại, thanh âm hàm hồ hỏi Bối Noãn, "Bối Noãn, cho nên năng lực đặc thù của cô là gì? Cách không di chuyển sao?"
Đỗ Nhược quay đầu lại nhìn xem thôn cách đó không xa, đánh giá một chút, "Có thể di rất xa? 500 mét? Một km?"
Anh hoàn toàn nghĩ sai phương hướng.
"Đây là bí mật." Bối Noãn không chịu nói, đưa thêm túi lạp xưởng.
"Lấy oán trả ơn." Đỗ Nhược không tiếp, sau đó bỗng nhiên vươn tay, mở ra năm ngón tay, nhìn chằm chằm cây lạp xưởng.
"Anh làm gì?" Bối Noãn không thể hiểu được.
"Luyện công." Đỗ Nhược đáp, "Đang ở mạt thế, tôi nỗ lực luyện tập, nói không chừng cũng có thể toát ra dị năng cách không di chuyển."
Ăn xong cây lạp xưởng, Bối Noãn lại lấy ra một túi khô cá, đưa cho Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược ngạc nhiên nhìn cái ba lô bẹp bẹp của Bối Noãn, "Cái này là bảo bối gì? Toàn chứa đồ ăn ngon?"
Đây chưa tính là gì, Bối Noãn kỳ thật càng muốn đào ra một hộp kem thật to.
Bối Noãn lấy ra một miệng khô cá, giơ lên bên miệng Lục Hành Trì.
Đỗ Nhược không chịu, miệng nhai đồ ăn hàm hồ kháng nghị, "Sao cô lại không ngừng đút cho cậu ta? Cậu ta người máu lạnh như vậy cô còn đưa tặng đồ ăn? Vì sao cô không đút cho tôi?"
"Anh xem, anh ấy vừa lái xe vừa cầm nỏ, không có tay."
Bối Noãn giải thích, vẫn như cũ giơ cá khô lên.
Lục Hành Trì lần này cư nhiên không cự tuyệt, không lên tiếng mà trực tiếp nghiêng đầu, sạch sẽ lưu loát ngậm miếng cá từ trong tay Bối Noãn.
Ăn uống no đủ, Bối Noãn ngồi không không có việc gì làm, ở trong đầu cố vấn cùng Tiểu Tam.
"Tiểu Tam, tôi cho đến bây giờ cũng chưa hiểu rốt cuộc làm gì mới có thể tăng giá trị thánh mẫu, tiêu chuẩn của cậu được định ra như thế nào?"
"Tiêu chuẩn không phải tôi định ra, tôi chỉ là một đoạn trình tự mà thôi." Tiểu Tam nghiêm túc giải thích. "Tôi đều từ trêи mạng của nhân loại mà lựa chọn lấy ra thông tin về thánh mẫu."
"Lựa chọn? Lựa chọn như thế nào?" Bối Noãn tò mò.
"Chính là, nếu phát sinh một sự kiện nào, ở phía dưới có người bình luận "thánh mẫu đi", "thật là thánh mẫu nha!" hay tương tự như vậy, tôi sẽ ghi nó vào cơ sở dữ liệu, nếu lặp đi lặp lại vượt qua một số lần nhất định sẽ được dán nhãn "thánh mẫu"."
Bối Noãn có điểm vô ngữ.
Nghe ra chẳng đáng tin cậy chút nào.
"Cho nên cậu căn bản không hiểu thánh mẫu kiểu trinh nữ và thánh mẫu kiểu kỹ nữ khác nhau chỗ nào?" Bối Noãn hỏi.
Tiểu Tam trầm mặc.
Bối Noãn tiếp tục đả kϊƈɦ nó, "Thánh mẫu loại này, ý tưởng mỗi người đều khác biệt thật lớn, cậu có biết chuyện Phật Tổ cắt thịt nuôi ưng không?"
Bối Noãn bổ túc thông tin cho Tiểu Tam.
"Có người cắt thịt của mình để nuôi chim gọi là thánh mẫu, có người cắt thịt người khác nuôi chim cũng gọi là thánh mẫu, có người để chim bắt con mình đi, nó chuẩn bị bắt đứa con thứ hai mà vẫn tiếp tục nuôi chim ăn cũng gọi là thánh mẫu."
"Còn có người tự thân mình là biếи ŧɦái mỗi ngày chọc phá chim, lại gọi những người mình không vừa mắt là thánh mẫu. Tất cả những loại này cậu đều không phân biệt mà đưa vào cơ sở dữ liệu thánh mẫu?"
Tiểu Tam có điểm hoang mang, "Phức tạp như vậy sao? Tôi nên yêu cầu xem xét lại tiêu chuẩn một chút sao?"
"Không cần không cần! Như bây giờ đã khá tốt!" Bối Noãn nhanh nhanh nói.
Định nghĩa "thánh mẫu" của Tiểu Tam chính là một nồi lẩu thập cẩm.
Vô luận là thánh mẫu thật thánh mẫu giả, thánh mẫu nghĩa tốt thánh mẫu nghĩa xấu, tất cả đều trộn chung vào một nồi lẩu sôi sùng sục.
Xem xét lại cái gì? Đồ ngốc mới làm nó xem xét lại.
Cứ để một nồi thập cẩm như vậy đi.
Định nghĩa phạm vi càng lớn, cơ hội có thể tăng giá trị thánh mẫu càng nhiều, chuyện này Bối Noãn hiểu rất rõ ràng.
Trong lúc Bối Noãn và Tiểu Tam nói chuyện phiếm, Lục Hành Trì xuống xe đi về phía cốp xe sau, mở ra làm bộ đi tìm đồ vật.
Thừa dịp hai người phía trước không chú ý, anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng đảo qua thôn nhỏ cách đó không xa.
Trong nháy mắt ở thôn bên kia, mấy chục cây đinh dài bay lên trời.
Giống nhu duyệt binh, cả đám đinh dài hội tụ bên nhau, bắn thẳng đến chỗ xe việt dã, tốc độ như tia chớp làm người cơ hồ không nhìn rõ được.
Ngón tay thon dài của Lục Hành Trì nhẹ nhàng loát một cái, băng đạn trong tay mở ra.
Mấy chục cây đinh dài giống như có mắt, bay đến trêи đầu xe việt dã thì cùng nhất trí dừng lại, vòng một đường từng cái từng cái chui vào trong băng đạn.
Đây là đám đinh dài vừa được dùng để gϊếŧ thây ma.
Lục Hành Trì thu xong đinh, đóng nắp hộp lại.
Năng lực đặc thù, anh cũng có.