Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 66: Bệnh nhân nhỏ

"Mặc kệ có phải ảo cảnh hay không, Bối Noãn, nhà cô cũng thật thoải mái." Đỗ Nhược thoải mái ngã vào sô pha lớn trong phòng khách.

Chưa tới một giây, anh đã bị Lục Hành Trì xách lên.

Lục Hành Trì nói: "Chúng ta nên đi hỏi người phân phòng, xem họ có biết hay không vì sao căn hộ này đặc thù như vậy, vì sao trong một thành phố hoang phế lại có một nơi sạch sẽ mới mẻ như thế này."

Bối Noãn lại không nghĩ đi.

Bối Noãn không sợ chút nào.

Đây là một loại bản năng, cũng là một loại trực giác, Bối Noãn có thể tinh tường cảm giác được nơi này chính là nhà cô, mà không phải cảm giác kỳ quái có người làm lên một nơi giống như nhà.

Điều cô thật sự lo lắng là, một khi mở cửa ra ngoài thì sẽ không trở về được, Bối Noãn còn chưa hưởng thụ đủ.

Nhưng mà Lục Hành Trì lại không yên tâm.

Tại một nơi kỳ quái như thế này, Lục Hành Trì hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mình đi ra ngoài, để Bối Noãn ở lại.

Giang Phỉ hỗ trợ giải quyết vấn đề, "Tôi đi ra ngoài hỏi thăm một chút."

Không bao lâu anh đã trở lại.

"Người phân phòng nói, trong thành xác thật còn có những chỗ như vậy, trong phòng còn đầy đủ đồ dùng cũng không có gì kỳ quái, có lẽ khi thây ma bùng nổ, chủ nhà đã đi ngay."

Bọn họ cảm thấy chuyện này thật bình thường, cũng không quan tâm.

Bối Noãn cầu xin nhìn Lục Hành Trì.

Trong lòng cô biết rõ ràng, chuyện này quá kỳ quái, Lục Hành Trì tám chín phần mười sẽ kiến nghị đổi một căn hộ khác, căn bản sẽ không muốn ở nơi này.

Lục Hành Trì không lên tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ ra vẻ vô cùng đáng thương, anh quay đầu hỏi mấy người kia, "Chúng ta ở tại nơi này?"

"Ở đi ở đi." Đỗ Nhược tương đối vừa lòng.

Giang Phỉ cười, "Chỉ cần Bối Noãn thích là được, tôi không có ý kiến," sau đó kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lục đại Boss, "Không phải anh sợ hãi chứ?"

Lục Hành Trì nhàn nhạt liếc Giang Phỉ, không trả lời để biểu lộ vẻ khinh thường.

Đường Đường hoàn toàn không có bất luận ý kiến gì, "Em sao cũng được, tất cả đều nghe mọi người, các anh chị nói ở đâu thì ở đó."

Cứ như vậy quyết định.

Mọi người đều nghĩ là, mặc kệ nó nháo ra yêu quái gì, tới đâu hay tới đó.

Đã qua giữa trưa, nếu Bối Noãn căn bản không muốn đi ra ngoài, mọi người đều không đi đến nhà ăn dùng cơm.

"Tôi tới nấu cơm đi." Bối Noãn cuốn tay áo lên.

Từ khi Giang Phỉ tiếp nhận công tác nấu ăn, Bối Noãn đã lâu không động thủ nấu cơm.

Nhưng mà lần này không giống nhau.

Đây là nhà cô, là phòng bếp quen thuộc, Bối Noãn cảm thấy mình là chủ nhân, theo lý nên xuống bếp.

Tiểu đội trời xui đất khiến thế nào mà toàn bộ đều đến làm khách trong nhà cô, giống như toàn bộ xuyên qua thời không.

Vòi nước còn có nước.

Trong sách có nói, nơi này rất gần sông Diêm Hà, toàn bộ căn cứ dùng nước sông đã được lọc qua, không thiếu nước.

Bối Noãn lấy máy phát điện ra, máy này dùng xăng, tạp âm thấp, có thanh âm nhưng không quá ồn ào.

Tủ lạnh rỗng tuếch, vô cùng sạch sẽ, Bối Noãn lấy nguyên liệu nấu ăn ra từ trong không gian.

Bối Noãn chuẩn bị làm thịt muối, bắp xào hoa, lại nấu nồi canh nấm Khẩu Bắc.

Vội vội vàng vàng trong phòng bếp, người khác đều giống như khách, ngồi bên ngoài chờ ăn cơm, chỉ có Lục Hành Trì đi theo vào.

Anh đi theo sau đuôi, "Anh có thể giúp được gì?"

Bối Noãn đưa ra hai trái dưa chuột, phân nhiệm vụ, "Anh đi rửa sạch rồi cắt thành khúc."

Lấy tạp dề trên cửa xuống, vươn tay, vòng qua eo, giúp anh cài lại cho tốt.

"Đây là của ba em hay mặc trước kia." Bối Noãn thắt chặt dây phía sau lưng, "Mặc vào, đừng làm dơ quần áo."

Lục Hành Trì cúi đầu mỉm cười với Bối Noãn, giống như vô cùng vui vẻ, ngoan ngoãn cầm dưa chuột đi sang bên cạnh.

Rửa sạch sẽ, sau đó cầm thớt cầm dao đi mân mê, cả nửa ngày Bối Noãn cũng không nghe thấy tiếng xắt dưa, cô liền thò lại gần nhìn xem.

Sau đó bị anh làm cho hoảng.

Lục Hành Trì làm ra hai con rồng dưa chuột.

Dùng dao cắt từng mảnh mỏng, lại không cắt đứt, sắp nghiêng nghiêng, cuối cùng trái dưa được kéo thành một con rồng duỗi dài.

Chưa nói đến tạo hình này như thế nào, ít nhất thể hiện kỹ thuật xắt rau xuất thần nhập hóa của Lục đại Boss.

Nói túm lại, nhìn lợi hại hơn nhiều so với kiến nghị của Bối Noãn xắt dưa thành từng đoạn nhỏ.

Bọn họ trong phòng bếp nấu cơm, Đỗ Nhược đi dạo loạn khắp các phòng, nhìn đông nhìn tây.

Một chốc chỉ lên tường: "Bối Noãn, đây là tranh cô vẽ lúc còn nhỏ sao? Là con chó nhỏ à?"

Bối Noãn đi ra, nhìn thoáng qua, hơi vô ngữ, "Đây là voi!"

Đỗ Nhược suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Vẽ không tồi, đủ trừu tượng, chỉ là cái mũi hơi ngắn." Chỉ chỉ bên cạnh, "Đây là con voi khiêng một cây đuốc? Có ý tưởng, có sáng ý."

Bối Noãn thống khổ, "Cái gì cây đuốc, rõ ràng đó là một thân cây."

Đỗ Nhược giãy giụa, "Cây vì sao lại đỏ?"

Bối Noãn cảm thấy hai người không nói cùng ngôn ngữ, "Cây phong mùa thu thì đương nhiên là đỏ, chẳng lẽ là màu xanh hay sao?"

Đỗ Nhược yên lặng nói Bối Noãn, "Voi và mùa thu lá phong", chuyển mắt sang bên cạnh.

Bên cạnh treo một cái chuông gió nhỏ, lục lạc rũ xuống có thẻ bài nho nhỏ, bên trên viết bốn chữ, "Như ý cát tường".

Bên cạnh dòng chữ này còn một hàng chữ viết tay nho nhỏ, chữ viết nắn nót.

"Noãn Noãn..." Đỗ Nhược gắng đọc ra từng chữ một, "...... Giải phẫu bình an?"

Bối Noãn chựng lại.

Đỗ Nhược quay đầu, "Bối Noãn, cô đã làm giải phẫu à? Giải phẫu gì?"

Lục Hành Trì đang dọn chén đĩa ra bàn, nghe thế, nhìn sang.

Bối Noãn do dự một lát, Đỗ Nhược là bác sĩ, Lục Hành Trì thông minh như vậy, trong giây lát muốn bịa chuyện cũng không xong.

Bối Noãn quyết định ăn ngay nói thật.

"Lúc nhỏ có giải phẫu tim. Bệnh tim bẩm sinh."

Tất cả mọi người đều nhìn cô, trong phòng bỗng nhiên an tĩnh.

Bối Noãn thoải mái nói: "Các người xem tôi làm gì? Ba tuổi là đã làm, đó là trước đây thật lâu, hiện tại đã tốt rồi. Thế nào, nhìn không ra phải không?"

Đỗ Nhược nghiêm túc đánh giá Bối Noãn từ trên xuống dưới, thành khẩn: "Khôi phục rất tốt, không nhìn ra được chút nào."

Bối Noãn nghĩ thầm, vô nghĩa, thân thể đều thay đổi, đương nhiên là nhìn không ra, có thể nhìn ra mới là kỳ quái.

Chuyện này cứ như vậy đi qua.

Cả buổi chiều mọi người chơi chơi đùa đùa, không ai nhắc tới đề tài này nữa.

Nếu cơm trưa là Bối Noãn làm, cơm chiều đổi thành mấy người đàn ông làm, khác thường là, đầu bếp hôm nay là Đỗ Nhược.

Bối Noãn đang thắc mắc hôm nay họ không muốn bao nhiêu nguyên liệu làm đồ ăn, đã thấy được mấy món ăn họ làm.

Nháy mắt muốn khóc.

Toàn xanh.

Khoai tây xào, bông cải xào, cà rốt xào, cà tím xào.

Một loại thịt duy nhất, là ức gà trộn gỏi.

Phía trên rắc ít ớt đỏ và mè đen, nhìn khá đẹp, nhưng đáng tiếc bên trong không có tới bóng dáng một mảnh sa tế.

Ít dầu ít muối, protein là thịt gà, lòng trắng trứng, không có một chút gia vị kí.ch thích nào.

Cơm loại này, Bối Noãn ăn từ nhỏ đến lớn.

Không nghĩ tới ở một thế giới xa xôi này, trải qua một thời gian dài ăn uống thả cửa, lại lần nữa gặp được.

Đỗ Nhược nhìn vẻ mặt thống khổ của Bối Noãn, nói lời thấm thía: "Bối Noãn, tôi bây giờ mới biết được cô bị bệnh này, ngày thường như cô ăn uống không chú ý như vậy là không đúng."

Bối Noãn nhỏ giọng giãy giụa, "Nhưng mà hiện tại, tôi thật sự đã hoàn toàn khỏe nha......"

Nhưng mà vô dụng.

Đỗ Nhược dũng cảm vỗ vai Bối Noãn, "Khỏe mạnh quan trọng nhất. Không có việc gì, vô luận cô ăn gì, chúng tôi mấy người đều ăn chung, mọi người cùng nhau giảm béo."

Cho nên từ nay về sau, phải nói lời tạm biệt với lẩu uyên ương yêu dấu hay sao?

Bối Noãn rưng rưng ăn cho xong bữa cơm dinh dưỡng, trời đã tối. Bốn người đàn ông, vừa vặn ngủ phòng ngủ chính hai người, phòng khách hai cái sô pha, Bối Noãn ngủ trong phòng ngủ nhỏ của mình.

Đêm quá tối quá yên lặng, không thể tiếp tục dùng máy phát điện, mọi người châm nến được căn cứ phát.

Bối Noãn trở về phòng, Lục Hành Trì đi vào theo, đặt nến lên bàn, tùy tay đóng cửa lại.

Bối Noãn như con chó hít hít mũi, tức khắc cảm thấy vô cùng thống khổ.

Anh ấy lấy nến vào, thế nhưng! Là! Vị! thịt!

Ai đui mù như vậy mà làm ra loại nến mùi này?

Lại nồng lại thơm, giống như có người chiên thịt xông khối, lại giống như quay một cái giò heo thật lớn, làm Bối Noãn buổi chiều chỉ ăn ức gà luộc, hận không thể trực tiếp cắn một miếng cây nến!

Bối Noãn đang ôm ngọn nến chảy nước miếng, Lục Hành Trì đã tiến đến, ngồi xuống mép giường.

"Giải phẫu là chuyện thế nào? Khi em nói chuyện lại tránh đi."

Bối Noãn nghĩ thầm, bởi vì giải phẫu ở một thân thể khác nên có chút chột dạ, kết quả bị Lục đại Boss nhìn ra.

Quả nhiên vẫn không thể gạt được cặp mắt kia.

"Không né tránh, chỉ là không quá muốn cho mọi người biết mà thôi."

Bối Noãn cũng ngồi xuống, nhìn vào mắt anh, cố tỏ ra đang ăn ngay nói thật.

Bối Noãn trời sinh đã có bệnh tim, rất nhỏ đã khám ra được tâm thất có khoảng cách, bác sĩ nói cần thiết phải làm phẫu thuật, không thì không sống lâu được.

Lúc ba tuổi, ba mẹ đập nồi bán sắt, mượn nợ không ít, làm giải phẫu cho cô.

Lúc làm phẫu thuật, bởi vì quá nhỏ, kỳ thật Bối Noãn đã không nhớ nhiều, chỉ nhớ có một đoạn thời gian rất đau, uống rất nhiều thuốc.

"Hiện tại còn không thoải mái hay không?" Lục Hành Trì hỏi.

"Còn tạm." Bối Noãn đáp.

Kỳ thật cũng không tốt.

Không ít người khi còn nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh, sau giải phẫu khôi phục rất tốt, không khác gì mấy với người bình thường.

Nhưng mà Bối Noãn không phải.

Cơ thể cô vẫn rất yếu. Từ nhỏ đến lớn đều dễ bị mệt, hở một chút là sinh bệnh, thể chất kém người khác rất nhiều.

Đặc biệt là lúc vận động kịch liệt, quả thực giống như muốn chết.

Có thể sống đến lớn như vậy, sống thêm mỗi ngày đều như một kỳ tích.

Mỗi người đều cảm thấy hiện tại Bối Noãn này tay nhỏ chân nhỏ, yếu đuối mong manh, nhưng Bối Noãn tự mình biết, so với thân thể gốc của cô là đã mạnh hơn rất nhiều.

Ít nhất đây là một thân thể khỏe mạnh, có thể một hơi đi lên lầu sáu. Lục Hành Trì nhìn cô không nói lời nào.

"Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn xấu, ba em có nói chuyện với trường, cho nên học thể dục cũng không cần chạy hơn 800 mét, cũng không cần tham gia đại hội thể thao, những nữ sinh khác đều hâm mộ em còn không kịp."

Bối Noãn còn rất đắc ý.

"Em cảm thấy tiếc nuối duy nhất là, có vài thứ đồ ăn ngon lại không thể ăn."

Những năm còn ở với ba, ba vô cùng nghiêm khắc, hạn chế đặc biệt chuyện ẩm thực của Bối Noãn, dầu chiên cay mặn đều không cho chạm vào, làm cho Bối Noãn ngược lại càng thèm, lén lút mà ăn.

Sau khi ba qua đời, rốt cuộc không ai quản nữa, Bối Noãn ngược lại tự nghiêm khắc kềm chế bản thân, cho đến khi xuyên vào thế giới này.

Có thân thể khỏe mạnh này, muốn ăn cái gì thì ăn, vui sướиɠ tựa thần tiên.

Bối Noãn nhanh nhanh bổ sung, "Nhưng hiện tại em đã hoàn toàn khỏe mạnh, ăn gì cũng được! Thật —— —— không —— cần —— hỏi ——!"

E sợ cho Lục Hành Trì sẽ hạn chế cô ăn uống.

Lục Hành Trì nhịn không được mỉm cười, duỗi tay ra nắm lấy tay cô. Bối Noãn nỗ lực tranh thủ quyền lợi, "Thật sự không có việc gì, ngay cả bạn thân em cũng nói, ngày thường không thấy ra được em bị bệnh này, nếu không phải có một ngày cô ấy thấy vết sẹo trên ngực em..."

Bối Noãn nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại. Trong lòng vô cùng hối hận.

"Vết sẹo lớn?"

Lục Hành Trì nhìn chằm chằm.

Đã nói thuận miệng, Bối Noãn đành phải căng da đầu tiếp tục, "Trước đây em có làm phẫu thuật tim, trước ngực có một vết sẹo dài."

Vết sẹo rất dài, thật xấu, ngay giữa ngực.

Mấy cm bên dưới xương quai xanh kéo dài tới chỗ bụng, giống như một đao chém người thành hai nửa.

Bởi vì vết sẹo này, không cần phải nói tới váy trễ ngực, ngày thường đến cổ áo thấp một chút Bối Noãn cũng không thể mặc.

Nhưng mà thân thể hiện tại đương nhiên không có vết sẹo này.

Lần trước Lục Hành Trì đã từng kéo áo cô ra, hôn lên chỗ vai, không biết anh ấy có chú ý đến bên trong cổ áo hay không.

Anh ấy chắc là... không có tới nỗi dê x.ồm như vậy chứ?

Lục Hành Trì yên lặng nhìn Bối Noãn, ánh mắt sâu không lường được, không biết suy nghĩ gì.

Bối Noãn nỗ lực lấp liếʍ.

"Sau đó em có làm một giải phẫu khác chữa vết sẹo, hiện tại nhìn không thấy nữa."

"Làm ở đâu?"

Lục Hành Trì thuận miệng hỏi.

"Nước ngoài."

Bối Noãn đáp xong, thật muốn cắn rớt đầu lưỡi. Bởi vì trước kia có nghe người nói qua, nước láng giềng có kỹ thuật chữa trị vết sẹo rất tốt, cô đã từng mộng tưởng sau này có tiền sẽ làm giải phẫu này.

Lục Hành Trì nhàn nhàn hỏi: "Vết sẹo lớn như vậy, nếu muốn chữa trị, hẳn là thật mắc?"

Là thật mắc, vô cùng mắc. Bối Noãn chỉ phải đáp: "Rất mắc."

"Tiền từ đâu ra? Ba để lại cho em?" Chuyện này không hợp lý, lần trước Bối Noãn còn nói quá chuyện thiếu tiền sau khi ba qua đời. Bối Noãn cũng không mắc mưu, bình tĩnh đáp: "Em phân phòng trong nhà cho thuê, tích cóp được một ít tiền."

Bối Noãn khẩn trương chờ đợi Lục Hành Trì hỏi tiếp vấn đề kỳ quái gì khác, anh lại không hỏi.

Anh chỉ vươn người ra, kéo Bối Noãn nhẹ nhàng vào trong lòng.

"Không sao."

Anh ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai.

Bàn tay anh rất lớn, giọng nói ôn nhu, giống như đang an ủi trẻ con.

Bối Noãn ghé vào khuôn ngực rộng lớn ấm áp, tay siết chặt áo Lục Hành Trì, mũi hơi lên men.

Lại sợ nếu thật sự khóc, làm ướt quần áo, sẽ bị anh phát hiện.

Thật lâu sau, khi Bối Noãn bình tĩnh lại, Lục Hành Trì buông cô ra.

"Quá muộn, em ngủ đi." Anh nói.

Lục Hành Trì không hỏi chuyện nữa, cảnh báo giải trừ.

Anh không hỏi Bối Noãn, ngược lại chủ động nói ra một đống chuyện lúc anh còn nhỏ. Giọng nói ấm áp, Bối Noãn ngồi an tĩnh nghe, cả người từ từ thả lỏng.

Trong phòng chỉ có ánh nến leo lét, ngồi trên cái giường quen thuộc, Bối Noãn bắt đầu mệt rã rời.

Đi qua thiên sơn vạn thủy, giống như rốt cuộc lại được về nhà. Buồn ngủ dần dần không cản lại được, mí mắt nặng nề, Bối Noãn nỗ lực chống đỡ.

"Em ngủ đi,"

Lục Hành Trì nhận ra cô cố chống không ngủ, sờ sờ tóc Bối Noãn, cười, "Anh ngồi một lát sẽ đi, sẽ không đυ.ng tới em." Bối Noãn cũng không lo lắng cái này, hai người đã không phải lần đầu tiên chung phòng vào buổi tối.

"Không phải."

Bối Noãn hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng, "Em biết nghe ra thì không được bình thường, nhưng mà em không nhịn được mà tưởng tượng, nói không chừng ở chỗ này ba em còn sống, có một lúc nào đó bỗng nhiên mở cửa đi vào..."

Lục Hành Trì cũng không cảm thấy chuyện này là khác thường.

Anh trịnh trọng, "Em yên tâm ngủ đi, anh chờ giúp em, nếu ba em trở lại anh sẽ gọi."

Bối Noãn còn do dự. Lục Hành Trì hứa hẹn: "Ba em hẳn là có chìa khóa, sẽ tự mình mở cửa, nhưng mà anh vẫn luôn tỉnh, nếu nghe gõ cửa, anh sẽ mở."

Bối Noãn lúc này mới yên tâm nhắm mắt lại.

Một lát sau đã ngủ thật say.

Lục Hành Trì giúp cô đắp chăn, anh đứng dựa vào giường, nương theo ánh nến, lẳng lặng nhìn Bối Noãn đang ngủ. Đỗ Nhược nói đúng, rất "an tường".

Cô ấy nằm kiên định trên giường, mắt nhắm lại, giống như đứa trẻ bướng bỉnh vất vả lắm mới trở về tới nhà.

Lục Hành Trì nhìn quanh phòng.

Nơi nơi đều là dấu vết sinh hoạt của cô gái nhỏ, rất giống tính cách cô, hoạt bát, đáng yêu, hơi loạn một chút.

Trên kệ sách chồng một tầng sách, có sách giải trí, có sách giáo khoa, bài tập, tất cả để lẫn lộn.

Nhịn không được, Lục Hành Trì duỗi tay để lại từng cuốn lên kệ sách.

Chỉ lát sau đã bị hấp dẫn bởi một bộ sách thiết kế xinh đẹp, "Lịch sử thế giới văn minh".

Lục Hành Trì tùy tiện mở ra một quyển. Trang đầu tiên viết "Chúc Noãn Noãn sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh trưởng thành".

Ký tên bên dưới "ba ba". Xem ra là sinh nhật Bối Noãn, ba cô tặng quà cho cô.

Lục Hành Trì mở ra.

Nơi nơi đều có chữ nhỏ viết bằng bút chì, chữ viết ngắn gọn, nho nhỏ, thỉnh thoảng còn thêm một bông hoa nhỏ, một gương mặt tươi cười.

+ Quyển sách này cô đọc rất nghiêm túc. Lục Hành Trì dở từng trang. Một bức họa từ từ triển khai trước mặt anh, trong sách ghi lại một thế giới khác, tương đồng với thế giới này, mà lại không hoàn toàn tương đồng.