Vết bong gân ở bàn chân hơi đau nhưng may là không nặng, không bị thương đến xương cốt. Sau khi cô kiểm tra ở bệnh viện và chườm đá thì lúc về đến nhà cũng đã muộn.
Bác sĩ có dặn trong một tuần không được mang giày cao gót, Mạnh Cảnh Thư liếc nhìn đôi giày dưới chân cô rồi cúi người xuống, bế cô lên.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm thái dương của anh, hỏi: “Tôi nhẹ lắm đúng không?”
Mạnh Cảnh Thư nói: “Ừ. Như một con mèo vậy.”
Khương Nghênh hỏi tiếp: “Vậy sao anh lại đổ mồ hôi.”
Mạnh Cảnh Thư nghẹn họng, đáp: “Thật ra, tôi nói dối đấy. Em rất nặng.”
Khương Nghênh: “……”
Xỏ dép bông đi trong nhà vào, cuối cùng Khương Nghênh cũng được tự do đi lại, tuy hơi cà nhắc một chút nhưng không sao.
Trong lúc đợi cô xếp đồ vào tủ lạnh, Mạnh Cảnh Thư thản nhiên tham quan chỗ cô ở.
Đây là căn hộ đơn nên diện tích không lớn, từ cửa tiến vào, sẽ thấy bếp ở bên tay trái và phòng vệ sinh ở bên tay phải. Đi thêm chút nữa là phòng khách, phòng ngủ, ban công thông nhau. Ngoại trừ trên tường dán mấy bức poster, và vài chai dầu thơm để trên bàn thì căn phòng không có nhiều đồ trang trí mà các cô gái nhỏ hay dùng. Đồ vật có chút lộn xộn nhưng vẫn sạch sẽ. Nhìn chung có phần tối giản.
Thứ chiếm diện tích lớn nhất là cái giường và đó cũng là nơi lộn xộn nhất. Chăn vo thành một cục, gối thì vứt ở một góc, còn có mấy con gấu bông nằm lăn lóc, cuối giường còn bày vài món quần áo. Mạnh Cảnh Thư liếc qua một cái liền bật cười.
Khương Nghênh dọn dẹp xong thì chuẩn bị đi tẩy trang, lúc cô lấy đồ rửa mặt thì thấy anh đang chăm chú quan sát giường cô. Nhìn cái giường bừa bãi của mình, cô không những không chút ngượng ngùng mà còn hung tợn cảnh cáo anh: “Không được chê chỗ tôi bừa nếu anh không muốn bị đá ra ngoài.”
Mạnh Cảnh Thư: “Đây là tự em suy diễn đấy nhé, tôi còn chưa nói gì đâu.”
Khương Nghênh hừ một tiếng, chậm rãi lết vào phòng tắm.
Mạnh Cảnh Thư không nhịn được, lại bế cô vào.
Khương Nghênh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khỏe ghê á……”
Mạnh Cảnh Thư cong môi, khoanh tay đứng tựa cửa chờ cô.
Khương Nghênh ghé sát vào gương, cẩn thận tẩy trang, làm vệ sinh vết thương trên chân mày, rồi dùng tăm bông bôi ít thuốc mỡ lên. Cô dùng tay quạt quạt cho nó mau khô, rồi cẩn thận dán băng cá nhân.
Dán xong, nhìn mình trong gương, cô không nhịn được bật cười.
Mạnh Cảnh Thư ngắm cô trong gương, cũng bật cười theo.
Tại sao một người có thể thay đổi nhiều loại cảm xúc như vậy trong vòng một tiếng chứ? Lúc bị đánh thì dữ dằn lắm, bị chửi cũng rất hung hăng, giờ nhìn vết thương thì lại bật cười ha hả. Thật chẳng hiểu nổi.
Khương Nghênh mở miệng giải thích thắc mắc của anh: “Có phải tôi rất giống một nhân vật trong 《Mộng ảo tây du》 không? Tên là…. Thần Thiên Binh hả? Cặp mắt to to, trên mặt dán băng keo cá nhân ấy.”
Đó là một game cổ trang…… Phát hành lúc họ học lớp 4, lớp 5 thì phải.
Mạnh Cảnh Thư bị cô kéo vào dòng hồi ức, anh ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Không phải Thần Thiên Binh.”
Khương Nghênh: “Không phải sao? Vậy là ai nhỉ? Tôi nhớ là có mà, chắc chắn luôn. Anh ta còn biết nháy mắt nữa.” vừa nói, cô vừa nhìn vào gương minh họa: “Thế này này.”
Mạnh Cảnh Thư im lặng suy nghĩ, Khương Nghênh nhìn chằm chằm anh trong gương, giục: “Anh không có ấn tượng à? Trong game thường xuyên nhìn thấy mà…… Anh nhớ lại đi.”
Lại đợi vài giây, anh mới nói: “Có mang theo mũ giáp đúng không? Đứng ở cửa Thiên đường?”
Bức tranh ký ức dần hoàn thiện, Khương Nghênh gật đầu: “Đúng đúng đúng! Chính là anh ta!”
Mạnh Cảnh Thư: “Đó là thiên binh thiên tướng, NPC.”
Khương Nghênh khá thất vọng: “À…… Hóa ra tôi chỉ là một NPC tầm thường.”
Mạnh Cảnh Thư buồn cười nói: “Hóa ra lớp phó Khương hồi đi học cũng chơi game online à?”
Khương Nghênh kiêu ngạo: “Đương nhiên rồi.”
Cô xử lý cho vết thương trên mặt mình xong thì định ra ngoài, do không gian chật chội nên vừa xoay người một cái liền mặt đối mặt với người ngoài cửa.
Trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, thời gian ngỡ như dừng lại.
Sau một lúc im lặng, anh trầm giọng hỏi: “Em không tháo kính à?”
“…… Hả?” Khương Nghênh không hiểu anh đang nói gì.
“Thì là……” Anh sắp xếp thông tin trong đầu: “Cái mà làm cho mắt to hơn ấy…. tên là… kính áp tròng nhỉ?”
Anh cũng muốn hỏi lâu rồi. Mắt cô không to lắm nhưng con ngươi lại lớn và đen. Gần đây anh hay mơ về đôi mắt ấy. Trong màn đêm huyền bí, vào khoảnh khắc ngượng ngùng ấy, ánh mắt cô được bao phủ bởi một tầng hơi nước, như muốn hút trọn hồn anh vào đấy.
Khương Nghênh tức giận phản bác: “Tôi không đeo kính áp tròng! Con ngươi của tôi vốn đã to rồi. Mấy năm trước có làm phẫu thuật nên giờ không cần đeo kính nữa.”
Cô đẩy Mạnh Cảnh Thư ra, khập khiễng bước ra ghế rồi ngồi xuống.
Tốt nghiệp đại học xong cô liền đi phẫu thuật bắn laser. Sau đó mỗi người một ngả nên anh không biết.
Mà chắc gì anh đã từng nhìn ngắm cô.
Bầu không khí lập tức bị đóng băng.
Chỉ mới mười phút trôi qua mà sắc trời đã tối đen. Cả căn nhà chỉ có mình toilet sáng đèn, Khương Nghênh ngồi im đó, để mặc bóng tối bao trùm lấy mình.
Mạnh Cảnh Thư bước tới, thấy cô tức giận liền dịu giọng giải thích: “Do hồi trước em có nói bắn laser rất đáng sợ, nên tôi cho rằng em sẽ không bao giờ làm phẫu thuật.”
Hả……
Là vậy à?
Khương Nghênh từ từ mở miệng: “Có à? Lúc nào cơ?”
Mạnh Cảnh Thư đáp: “Lúc cấp ba đấy, tôi nghe em thảo luận với mấy bạn nữ khác. Rất ồn ào.”
Hình như có chuyện như thế thật……
Vậy được rồi.
Khương Nghênh lật mặt nhanh như lật bánh, cô khen anh: “Trí nhớ tốt đấy.”
“……”
Mạnh Cảnh Thư cũng không ngờ mình lại nhớ kỹ như thế.
Hóa ra những năm tháng ấy, cũng có người để anh nhớ về.
6 giờ, trời tối hẳn, Khương Nghênh bật đèn để xóa tan sự u ám cho căn phòng, nói: “Đến giờ ăn cơm tối rồi.”
Mạnh Cảnh Thư lấy lại tinh thần, anh hỏi: “Em muốn ăn gì? Để tôi đi mua.”
“Không cần, tôi muốn tự làm.” Khương Nghênh chống tay đứng lên, hào hùng nói: “Nào, hôm nay anh đây sẽ mời cô em ăn cơm.”
“……” Mạnh Cảnh Thư hờ hững hỏi: “Ai là anh cơ?”
Anh nhớ rõ cô nhỏ hơn mình một tuổi.
Khương Nghênh: “Hì hì.”