Khương Nghênh tỉnh lại do nóng, cô cảm thấy nhức đầu, cả người uể oải sau khi uống rượu và buông thả cả đêm.
Đáng tiếc những cảnh tượng sau khi say rượu cứ hiện ra, cô có thể nhớ được phần lớn, trong đó bao gồm cả chuyện cô bò lên chiếc giường này, bởi vậy cô không có cách nào lay mạnh cánh tay anh và mắng anh là lưu manh như trong phim.
Cô tỉnh táo lại, dù cho có nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy mình không có lý trong chuyện này nên cô quyết định chạy trốn.
May là người nào đó chỉ nằm ở bên cạnh chứ không có dựa sát vào cô nên chỉ cần cô cử động nhẹ nhàng là sẽ không bị phát hiện.
Bây giờ cô phải bắt đầu vạch ra đường đi. Đầu tiên là xuống giường, nhặt đồ của mình, sau đó có lẽ là vào toilet rồi lặng lẽ rời đi giống như lần trước vậy.
Di động —— ở giường kế bên.
Quần áo…… Áo khoác cũng giường kế bên, còn những thứ khác ở phòng tắm.
Thế nên đường đi sẽ là giường bên — phòng tắm — cửa.
OK, xuất phát thôi.
Khương Nghênh nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, vì muốn trốn thoát thành công, thậm chí cô còn không khoác khăn tắm lẫn mang giày mà để trần giẫm lên thảm, thế nên không hề có một tí tiếng động nào.
Cô vọt tới giường bên cầm áo khoác lên. Cho đến tận lúc này, mọi thứ đều hoàn hảo.
Nhưng ai ngờ lại bị cái điện thoại phá game, nó làm cho kế hoạch hoàn hảo này xuất hiện vết nứt khi — đồng hồ báo thức reo lên.
Do kiên quyết muốn làm một thanh niên có chí nên vào cuối tuần cô luôn đặt báo thức để tránh việc ngủ nướng quá lâu. Tuy rằng bây giờ đã 10 giờ rưỡi rồi.
Tiếng chuông đồng hồ báo thức lớn như trong dự tính nên vô cùng hợp lý khi Mảnh Cảnh Thư tỉnh lại.
Trong tiếng nhạc nước ngoài và dưới tình huống cô không một mảnh vải che thân mà chồm người ra phía trước.
Thậm chí cô vẫn còn duy trì tư thế khom lưng nhặt điện thoại.
……
Mẹ nó, xấu hổ chết được.
Mạnh Cảnh Thư hé mắt ngồi dậy, nhìn cô cười hỏi: “Lời bài hát gì thế này?”
Khương Nghênh hóa đá một lúc lâu, mà điện thoại của cô vẫn đang sung sướиɠ hát ca: “Schni Schna Schnappi, Schnappi Schnappi Schnapp [*]……”
[*] Lời bài hát Schnappi (Cá Sấu Nhỏ) của Schmaler Luzin.
……
Xấu hổ cùng cực cũng xem như là một loại siêu thoát.
Khương Nghênh bình tĩnh ấn tắt chuông, sau đó cô cầm lấy áo khoác đi vào phòng tắm.
Mạnh Cảnh Thư ngồi dậy, nhìn Khương Nghênh lẳng lặng đi vào phòng tắm rồi mấy phút sau lại yên lặng bước ra. Cô đã ăn mặc chỉnh tề, váy ngắn mỏng phối cùng áo khoác để lộ đôi chân trần thon gầy.
Hình như trông cô còn gầy hơn trước kia?
Khương Nghênh giống như không nhìn thấy trong phòng còn có người khác, cô chỉ lo thu dọn đồ của mình rồi mau chóng mở cửa chạy lấy người, từ đầu tới cuối không thốt tiếng nào.
“Từ từ.”
Mạnh Cảnh Thư gọi cô lại, giọng nói khàn khàn có hơi khó chịu.
Khương Nghênh khựng lại một lát rồi xoay người nhìn anh: “Có việc gì nữa à?”
Chỉ trong một lúc như vậy mà anh đã mặc xong áo choàng tắm rồi đi đến trước mặt cô và đưa điện thoại qua: “Em cho tôi số điện thoại đi.”
Khương Nghênh đối mặt với anh, không nhúc nhích.
Mạnh Cảnh Thư: “Nếu không thì em vào group lớp add WeChat của tôi lại đi.”
Mặt Khương Nghênh vô cảm: “Không cần đâu, với quan hệ của chúng ta thì không cần phải liên lạc làm gì.”
Sự kiên nhẫn của Mạnh Cảnh Thư đã cạn kiệt, anh lạnh lùng liếc cô: “Quan hệ của chúng ta là gì? Bạn học cũ mười năm, bạn giường hai lần, em nói thử xem, là loại nào không cần phải liên lạc?”
Tựa như tấm màn bị xé toạc, khinh khí cầu bị đâm thủng.
Khương Nghênh bỗng thẹn quá hóa giận: “Tôi mặc kệ đây là quan hệ gì, tôi nói không liên lạc thì tức là không liên lạc!”
Cô giận dữ hét lên xong, trước khi ra cửa còn không quên rống vào mặt anh: “Tạm! Biệt!”
Mạnh Cảnh Thư bị ăn mắng, dù tức cũng không biết phải xả vào đâu.
Người này làm sao thế nhỉ???
……
Tết Trung Thu hợp với lễ Quốc Khánh thành kỳ nghỉ lễ dài hạn.
Vào dịp Trung Thu, Mạnh Cảnh Thư về quê nhà thành phố Nam Thanh để thăm bà nội mình. Bà cụ không tránh khỏi quan tâm đến chuyện tình cảm của anh, và sau khi nghe tin họ đã chia tay, bà lo lắng vô cùng.
Đứa cháu này của bà từ nhỏ đã không có ba mẹ, là do một tay bà và chồng nuôi lớn. Họ yêu thương chiều chuộng anh đến mức anh trở nên kiêu ngạo, ngang tàng không xem ai ra gì, việc học cũng sa sút, cả nhà không ai dám quản anh, cũng may là tình trạng đó không kéo dài lâu lắm. Mấy năm trước, sau khi chồng mất, bà không biết mình còn sống được bao lâu nên rất ngóng trông đứa cháu yêu quý có thể mau chóng lập gia đình để không phải một mình cô độc nữa.
Bà Mạnh nắm tay cháu trai, thở dài: “Bà cứ nghĩ hai đứa ra nước ngoài rồi quay về là có thể tính chuyện tốt được rồi, sao nói chia tay là chia tay ngay vậy?”
Mạnh Cảnh Thư không nói quá nhiều, anh chỉ nói là do không hợp nên khó mà ở bên nhau nữa.
“Ở bên nhau ba năm rồi giờ mới biết là không hợp à? Cháu nói thật với bà đi, rốt cuộc cháu có thích con bé không, có nghĩ tới chuyện lập gia đình với người ta không hả?”
Mạnh Cảnh Thư nhàn nhạt đáp: “Cháu vẫn còn trẻ nên chưa nghĩ tới chuyện này.”
Bà đánh một cái lên tay anh: “Thằng nhóc hồ đồ này! Đã không muốn mà tới bây giờ mới nói, làm bà tưởng cháu đã nhận định con bé đó là cháu dâu của bà rồi nên bà mới đau lòng cho con bé như vậy.”
Mạnh Cảnh Thư hơi ngạc nhiên: “Cháu tưởng bà thích lắm chứ?”
Tay lại bị đánh cái nữa, dù anh có là đàn ông trưởng thành cũng nhịn không được mà hít khí lạnh.
Bà nội rất tức giận: “Hồ đồ quá! Hồi bé ngày nào cháu cũng gây sự, bà còn tưởng cháu thông minh lắm chứ, ai ngờ lại đi tong hết mấy năm rồi! Bây giờ cháu không muốn lập gia đình thì đến bao giờ mới muốn đây? Đến lúc đó bà già này còn thấy được cảnh đó không?”
Mạnh Cảnh Thư hờ hững nói: “Bà đừng gấp mà, cháu tìm người khác là được rồi.”
“Nếu vẫn không muốn lập gia đình thì đừng dẫn tới gặp bà. Cháu lau mắt cho sáng rồi tìm một người yêu thương thật lòng đi, bà nội sẽ giữ chặt người ta cho cháu. Chứ đừng có lần nào cũng như chơi đùa vậy.” Nói xong, bà lại có nỗi lo mới, “Nhưng bà chỉ sợ tên nhóc khó ưa như cháu, tính tình không tốt, không biết dỗ người ta thì dù có gặp được người mình thích cũng dọa người ta chạy mất thôi.”
Mạnh Cảnh Thư cong môi: “Sao có thể chứ?”
Bà nội vô cùng tự hào về gương mặt đẹp trai của cháu mình: “Phải phải, từ nhỏ cháu đã được mấy cô bé thích rồi. Bà còn nhớ năm cháu học cấp ba, có lần đã mời bạn học tới nhà ăn BBQ, trong đó có một cô bé trắng trẻo đeo mắt kính luôn đi theo cháu, đến mắt cũng không nỡ dời.”
Mạnh Cảnh Thư ngây người một lúc rồi cười khẽ: “Hình như có chuyện như vậy thật.”
……
Mấy người bạn cấp ba tổ chức tụ tập, họ gọi Mạnh Cảnh Thư đến, ban đầu anh đồng ý nhưng rồi lại bất ngờ bị bể kèo — vì Ngụy Triển Phong nói bạn anh ta mới mua một hòn đảo nhỏ nên rủ họ đến đó nghỉ phép. Anh ta thề son thề sắt rằng Mạnh Cảnh Thư cũng sẽ đến nên còn dẫn cả mấy cô gái đi cùng.
Câu nói cuối cùng của Ngụy Triển Phong là thế này: “Đây cũng là một trong những buổi xã giao của công ty mà, dù gì nếu cậu không đến thì tôi sẽ mất mặt, tôi mà mất mặt thì sẽ không vui đâu, mà nếu thế thì sau này mấy cuộc họp vô bổ kia cậu tự đi mà mở đi.”
Mạnh Cảnh Thư: “Phắng!”
Gần đây làm sao vậy, sao ai cũng có thể giẫm lên mặt anh hết vậy?
Mắng thì mắng vậy thôi nhưng xã giao thì vẫn phải đi vì quả thật phía đối tác bên kia có một sự uy hϊếp nhất định.
Một đám nam nữ độc thân cùng đi nghỉ phép, ăn uống chơi bời, tán tỉnh và đánh bài.
Tuy rằng Mạnh Cảnh Thư được rất nhiều người nhớ thương nhưng họ không thèm thuồng đến độ đó, vì đã có Sandy từng gặp anh một lần nhanh chân đến trước nên những người khác cũng thức thời từ bỏ.
Sau khi vũ hội bên bờ cát kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu đánh lẻ.
Sandy ôm cánh tay rắn chắc của Mạnh Cảnh Thư, cô ấy mặc áo ống phối cùng quần short [*], bộ ngực no đủ gần như dán lên người anh. Cô ấy đã uống chút rượu, khuôn mặt ửng đỏ cười lên vô cùng xinh đẹp.
“Cảnh Thư ~ đêm nay chúng ta cùng ngắm biển sao?”
Mạnh Cảnh Thư cũng cười: “Vào phòng ngắm nhé?”
Sandy bị chọc cười, cuộc chiến giữa đôi nam nữ cứ thế bắt đầu.
Họ chiến tới trong phòng, Sandy để lại kha khá vết son trên mặt Mạnh Cảnh Thư, sau đó cô giơ tay cởϊ qυầи áo anh. Mạnh Cảnh Thư véo eo cô một cái khiến cô nũng nịu kêu lên.
Anh cười, vỗ vỗ cô: “Tôi đi tắm trước đã.”
Mạnh Cảnh Thư tắm xong thì thấy Sandy đang dựa cửa chờ anh. Cô chọt chọt vào l*иg ngực còn mang hơi nước của anh: “Chờ em nhé, em tắm thơm phức rồi ra ngay.”
Anh cười đáp ứng.
Quả thật, cô tắm đến thơm tho rồi mới bước ra.
Nam ham muốn, nữ nhiệt tình, họ mau chóng quấn lấy nhau. Sandy rất thích âu yếm, hôn sườn mặt Mạnh Cảnh Thư còn chưa đủ, cô ấy còn muốn hôn môi anh.
Mạnh Cảnh Thư tránh né theo bản năng.
Sandy hỏi với vẻ kỳ lạ: “Không thể hôn môi sao?”
Mạnh Cảnh Thư nói: “Lãng phí thời gian.”
Sandy cười duyên, cô cong chân kéo quần người đàn ông xuống. Cô ấy trang điểm rất đậm nên thoạt nhìn càng giống Cậu Bé Bọt Biển.
Mạnh Cảnh Thư đột nhiên dừng lại.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhớ tới lời của bà nội vào mấy ngày trước. Anh nhớ tới thời cấp ba, có một cô gái trắng trẻo sạch sẽ đeo một cặp kính đen, không bao giờ trang điểm, có rất nhiều nữ sinh đều mặc váy ngắn dưới đồng phục nhưng cô lại ngoan ngoãn mặc bộ đồng phục dài rộng, đã thế cô còn thích mặc áo phông hình Cậu Bé Bọt Biển.
Nỗi xúc động làm mất đi hứng thú.
Đúng là gặp ma mà.
“Xin lỗi.” Mạnh Cảnh Thư chống tay ngồi dậy, anh xoay qua chỗ khác mặc quần.
Sandy sửng sốt, cô hỏi: “Không làm sao? Nhưng mà anh đã……”
“Thật sự xin lỗi cô.” Mạnh Cảnh Thư lại nói lần nữa, nhưng vẫn chỉ là những lời này mà không giải thích thêm điều gì.
Sandy có hơi mất mát nhưng cô vẫn tỏ ra thoải mái, không dây dưa mà tự tìm quần áo mặc vào, thậm chí còn có tâm trạng mà nhiều chuyện: “Là vì người đã ngủ với anh nhưng vẫn kéo anh vào danh sách đen mà anh nói lần trước đúng không?”
Mạnh Cảnh Thư nhíu mày, anh dứt khoát phủ nhận: “Không phải.”
Sandy nhún vai: “Whatever, em đi trước đây. Khi nào anh đổi ý có thể tìm em bất cứ lúc nào ~”
Người đi rồi, trong lòng Mạnh Cảnh Thư rất bực bội, anh bèn ra ban công hút điếu thuốc.
Làn khói tỏa ra trong bóng đêm, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy cảnh sóng biển dâng lên bờ cát. Dẫu khí hậu ở biển khiến lòng người sảng khoái nhưng cơn gió đêm mát mẻ cũng không xua tan được ngọn lửa trong lòng anh.
Anh muốn kêu Ngụy Triển Phong ra uống rượu nhưng có lẽ bây giờ người nào đó đang vui vẻ, nếu gọi đến vào lúc này thì thiếu đạo đức quá. Vì thế, anh lướt WeChat một lát, thấy group lớp đang tám rất náo nhiệt.
Hóa ra hôm nay là ngày tụ tập.
Người nào không ở thành phố Nam Thanh thì chỉ có thể hâm mộ thôi, chẳng hạn như người đang ở nước ngoài – Hứa Gia Hoành là nói nhiều nhất.
[Nhiều người như vậy à! Ngay cả lớp cũ cũng ở đây luôn!]
[Chết tiệt, tụ tập sao không tổ chức sớm tí đi!]
[Cuối tuần này tôi sẽ về nước và đến Trạch Biện mở họp. Mấy người ở Trạch Biện phải mời tôi ăn cơm đấy!]
Hứa Gia Hoành điên cuồng @ mấy người bạn học đang ở Trạch Biện mà anh biết, không ép bọn họ thề thốt thì sẽ không bỏ qua.
Mạnh Cảnh Thư ngậm thuốc, trả lời: [Biết rồi, tôi mời.]
Hứa Gia Hoành hăng hái: [Ha! Vẫn là anh Mạnh của tôi hào phóng nhất! Mấy người kia thấy chưa, tôi đã đòi giúp mấy người một bữa cơm rồi đó!]
Có một người bạn cũng đến buổi tụ tập gửi ảnh chụp vào rồi nói: [Lớp trưởng à, người ta đang bận chụp ảnh chung rồi, không rảnh để ý tới cậu đâu.]
Trên ảnh chụp, Khương Nghênh, Hoàng Ngạn Phỉ và vài người khác đang cười vui vẻ tự sướиɠ, dù cách màn hình vẫn có thể nhìn ra hiện giờ ở bên kia đang náo nhiệt ra sao.
Một nữ sinh khác nói: [Sao Khương Nghênh cũng ở đó thế? Chẳng phải hôm trước cậu ấy còn bảo với tôi là không đi sao?]
Bạn học phụ trách tổ chức nói: [Vậy là cậu không biết rồi, vốn dĩ anh Mạnh nói sẽ tới nhưng sau đó lại có việc nên không đến nữa ~]
Người biết chuyện thì tất nhiên sẽ hiểu. Bên dưới những lời này, mọi người ăn ý gửi mấy meme gấu trúc, hết cái này đến cái khác tỏ vẻ hóng hớt.
Mạnh Cảnh Thư “ha” một tiếng, lại càng bực bội hơn nữa.
Nhưng anh không biết giải quyết thế nào.
Anh nhấn vào giao diện thành viên nhóm và tìm được ảnh đại diện của Khương Nghênh. Cứ cách một khoảng thời gian cô sẽ đổi ảnh đại diện một lần, lần trước lúc anh xem thì vẫn là một con mèo màu vàng cam, nhưng lần này đã đổi thành một con chó con đeo cặp, hình như là chó mặt xệ? Anh nhấn vào đó, và không có gì bất ngờ khi vẫn là trạng thái ‘không phải bạn tốt không thể xem nội dung’.
Mạnh Cảnh Thư nhíu mày thoát ra, bấy giờ anh phát hiện trong group vậy mà lại cực kỳ yên ắng.
Bởi vì một người trong cuộc đã xuất hiện.
Khương Nghênh: [ mỉm cười ].
Mọi người đều thức thời, làm bộ như không có gì xảy ra mà chuyển chủ đề.
Nhưng ngay vào lúc gương mặt cười kia sắp bị đẩy trôi thì trong group lại hiện lên một tin nhắn.
Mạnh Cảnh Thư: [ mỉm cười ].
Hai gương mặt cười vừa khéo nằm ở đầu lẫn đuôi của màn hình, giống như kẻ hô người đáp, cũng tựa như một lời tuyên cáo tràn ngập khói thuốc súng.
Quần chúng sôi trào!
Vậy là chứng thực lời đồn rồi đúng không? Yêu thầm không thành nên chuyển sang hận đúng không??!
Có người nhân lúc này mà gửi một chữ: [Ồ ~~~~~]
Bên dưới lập tức sôi nổi hùa theo.
Khương Nghênh không nói gì nữa, Mạnh Cảnh Thư cảm thấy anh có thể cảm nhận được cô đang thầm tức tối dù cách màn hình.
“Ha……”
Tàn thuốc đã cháy hết, người đàn ông dụi tắt thuốc rồi nở nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày.
…
[*] Set đồ mà Sandy mặc là kiểu vầy nè: