Sau Khi Phát Sóng Trực Tiếp Nuôi Nhãi Con, Tui Trở Thành Tinh Tế Đệ Nhất Phú Hào

Chương 13: Tập thể lười biếng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước khi chiến tranh đến, cuộc sống bình thường chán chường mà hạnh phúc của bọn họ có hình dáng gì?

Một thiếu niên non nớt có khuôn mặt mềm mại, giọng nói mềm mại, ngay cả dao động tinh thần lực cũng lộ ra một loại sức lực vô cùng mềm mại đang ở trong phòng bếp bận bận rộn rộn;

Trong chiếc lò nướng đang vang ù ù tỏa ra hương thơm mê người, mèo đen lớn đang đơn phương đánh nhau với gấu trắng cũng ngừng vỗ điên cuồng, ngồi chồm hổm canh giữ trước lò nướng, giống như đang canh giữ tiền của của chính mình;

Gấu trắng lớn lắc lắc móng gấu bị mèo đen vỗ đau, tung tăng tung tẩy chạy đến trước mặt chàng trai đang dọn dẹp phòng bếp, cái đầu to lông xù củng một cái vào trong lòng ngực chàng trai, ng-ngh gào khóc giống như đang lên án sự tàn bạo của mèo đen lớn;

Chàng trai sờ sờ tai gấu tròn xoe của gấu trắng, bụng ngón tay mát xa gốc tai của gấu trắng. Lúc ấy lỗ tai lại có chút ngưa ngứa, ý thức giống như bị vét rỗng, buồn phiền gì cũng bị bụng ngón tay ấm áp của chàng trai bóp tan, chỉ còn lại sự lười biếng toàn thân;

Nắng sớm ấm áp, gió nhẹ mát mẻ, đồ ăn thơm ngon, một người nhà giống như chỉ cần tồn tại thì thế giới liền hòa bình, đây là hạnh phúc.

Bọn họ chiến đấu anh dũng đẫm máu, vì để bảo vệ hạnh phúc.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, người xem có thể hóa thú đều biến hành hình dáng lông xù, mở cộng cảm với gấu trắng lớn, tìm một nơi thoải mái nằm úp sấp, trong cổ họng phát ra âm thanh "g-rừ g-rừ g-rừ".

Mondy Duran cũng đi ra sân phơi lớn trong văn phòng của mình, biến thành một con gấu [1] chó lớn trước ngực có một chữ "V" đáng yêu, chổng bốn vó lên trời nằm trên ghế dựa gỗ, để ánh mặt trời đều đặn chiếu xuống lớp lông bụng đen bóng đẹp đẽ của hắn.

Sau khi chàng trai nhỏ xoa nhẹ cái tai tròn tròn của gấu trắng lớn, lại mát xa móng gấu cho gấu trắng lớn đáng thương.

Cậu một bên mát xa một bên lải nhải cằn nhằn với mèo đen lớn, mèo ta lại mắt điếc tai ngơ, thậm chí còn biến thành một con mèo đen tai cụp.

Chàng trai nhỏ thở dài. Tiếng thở dài của cậu, giống như lông vũ vừa dịu dàng lại nhẹ nhàng, lúc vang bên tai lúc lại lạc vào trái tim, tựa như sự im lặng đơn thuần, cũng có một bầu không khí yên an.

Mắt gấu của Mondy híp lại, buồn ngủ.

Nếu không phải hương thơm từ lò nướng truyền đến càng ngày càng nồng đậm, câu dẫn lòng người ngứa ngáy, có lẽ hắn đã vô thức ngủ mất rồi.

Lúc này, mèo đen lớn bỗng nhiên kiễng ba cái đệm thịt, kiêu ngạo khí phách đi đến, cúi đầu cắn lớp da sau gáy của gấu trắng, thô bạo tha gấu trắng lớn ra khỏi cái ôm ấp của Minh Hữu.

"Còn dám mách tội! Cậu phản rồi.", Arthur buông miệng, "Phì phì" phun ra mấy cọng lông gấu. "Tự mình đi tìm chậu ăn, chuẩn bị ăn cơm!"

Gấu trắng lớn gãi gãi sau gáy, tung tăng tung tẩy đi lấy chậu.

Khán giả bất thình lình bị giật mình tỉnh giấc trợn mắt nhìn vị Thân vương điện hạ Arthur họ kính mến nhất.

"Điện hạ! Cầu xin ngài làm người chút! Tui chuẩn bị ngủ rồi mà! Ngài biết bao lâu rồi tui không ngủ được một giấc ngon lành không?"

"Lúc sau gáy bị cắn, tui sợ tới mức trái tim gần như từ trong cổ họng nhảy ra ngoài. Điện hạ ngài có thể đừng đột ngột như vậy hay không?"

"Tui hiện tại cùng bạn cùng phòng của tui mặt lông đối mặt lông, hai mắt nước mắt cũng lưng tròng. Thiệt không hổ là điện hạ, làm cho tui nhớ tới sự kinh khủng khi bị điện hạ tự mình huấn luyện đặc biệt!"

"Điện hạ said: Mát xa à? Chải lông à? Toàn thể linh thú của viện an dưỡng số 1 chúng ta mỗi ngày đều hưởng thụ được đãi ngộ như vậy, chán ngấy rồi. Mát xa chải lông có quan trọng bằng ăn cơm không? Mau cút đi lấy chậu ăn!"

"Điện hạ đúng là QAQ, chúng ta cũng không phải là người ở viện an dưỡng số 1 mà. Hồi nãy khối đường chỉ cho một viên nhỏ, bây giờ mát xa cũng chỉ cho ấn một chút, đừng keo kiệt như vậy chứ!"

"Kìm cơn buồn ngủ xốc lại tinh thần chuẩn bị ăn thịt nướng, tui không tin điện hạ còn có thể một ngụm cũng không ăn!"

......

"Đại Hắc hôm nay cậu hung dữ quá." Minh Hữu thuận thế ôm lấy đầu to đang sáp gần, vén lỗ tai chải khăn choàng cổ.

Mèo đen lớn hừ lạnh một tiếng, trong lòng nói, Hữu Đần, cậu ở trong trực tiếp biểu hiện quá mềm mại, giống như con cừu nhỏ, coi chừng người khác xem thường cậu.

Lần sau trực tiếp lại đổi một phương án mới, phô ra một ít thực lực của Hữu Đần, tránh cho một đám nam nữ trong quân đã được truyền bá tư tưởng bảo vệ kẻ yếu kia, có ý nghĩ kì quái với Hữu Đần. Mắt mèo đen lớn nửa híp, lộ ra một tia sáng giảo hoạt.

Khán giả không một chút nhận ra vị Thân vương điện hạ được bọn họ kính yêu nhất kia lại có ác ý đối với bọn họ.

Thịt nướng đã ra lò, gấu trắng cùng mèo đen lớn bị Minh Hữu buộc khăn ăn trên cổ, chuẩn bị khai tiệc.

Minh Hữu mang bao tay, đem khay nướng đặt lên bàn vuông trong nhà ăn. Cậu lấy ra một con dao xắt thịt thật dài, một đao hạ xuống, "Cạch" một tiếng, lớp da của thịt hoang thú phát ra một tiếng giòn vang khiến kẻ khác nhỏ dãi đầy bàn.

Khán giả nuốt một ngụm nước miếng.

"Đại Hắc, khẩu vị của cậu nặng, nếm thử trước, xem vị có vừa hay không. Không vừa tui cho cậu thêm chút nước chấm." Minh Hữu đưa miếng thịt được xắt thứ nhất vào miệng mèo của mèo đen lớn, gấu trắng lớn dùng móng vuốt nắm chậu ăn, trông mòn con mắt.

Arthur nhai nhai hai cái, cái đầu lông nhung xù cẩn thận gật gật, lỗ tai lắc lư lên xuống vài cái: "Được rồi, không cần nước chấm."

Minh Hữu dựa theo nhịp gật đầu hai cái của đầu mèo, tiếp tục xắt thịt.

Cho bản thân một miếng nhỏ, Đại Hắc một miếng to, Đại Bạch một miếng to, phối với một chậu salad trộn nhỏ, đối với Minh Hữu mà nói, bữa sáng này có hơi nhiều dầu mỡ, nhưng Đại Hắc với Đại Bạch đều ăn vô cùng thỏa mãn.

Khán giả cũng thực thỏa mãn.

Lớp da xốp giòn tràn vị cháy sém giữa răng môi; thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, mỗi một lần nhai đều có thể cảm nhận được tầng nấc hương vị dồi dào, hương liệu đặc biệt theo dầu mỡ cùng nước bọt trượt xuống cổ họng, biến thành năng lượng thấm nhuần vào tinh thần và thể xác, mỗi một ngụm đều làm người thỏa mãn, mỗi một ngụm đều để lại dư vị vô tận.

Trong khi tinh thần đang bị thức ăn ngon làm hoảng hốt, khán giả dường như hiểu được lời nói lúc trước của vị streamer thần bí này, thức ăn thích hợp với linh thú nhất, là thức ăn được làm thủ công hàm chứa tấm lòng của linh thú sư.

Bọn họ có thể nhận thấy được, dao động năng lượng từ miếng thịt nướng này truyền đến cộng cảm ba chiều, thua xa khối đường trước đó. Nhưng bọn họ lại không nếm được hương vị nào từ trong khối đường ấy.

Loại mùi vị lúc này khó có thể miêu tả bằng ngôn từ. Tựa như khi đang phiêu bạt bên ngoài, một người đã quen ăn những món sơn hào hải vị, uống được một chén canh nồng do chính tay cha mẹ đun hầm.

Canh còn nửa ấm, nguyên liệu nấu ăn bởi vì nấu lâu nên mất đi vị ngon, tỉ lệ gia vị cũng không hoàn hảo như đầu bếp. Nhưng canh vừa vào cổ họng, một dòng cảm xúc nóng bỏng liền chảy vào lục phủ ngũ tạng, cả người khoan khoái yên bình không nói nên lời, giống như bao mỏi mệt cùng oan ức vì xa quê lâu nay, đều bị một chén canh nồng này gột rửa sạch sẽ.

Ngon là cảm nhận rất chủ quan. Vị ngon mỗi người cảm nhận được cũng không giống nhau. Thế nhưng gia vị vĩnh viễn không thể thiếu được để làm thức ăn ngon nhất, đó chính là "Cộng hưởng tình cảm".

Thịt thú hoang là nguyên liệu nấu ăn thường ngày chủ yếu cho dị năng giả cấp S trong sách dạy nấu ăn. Mặc dù sau khi hóa thú, bọn họ phần lớn ăn sống hoặc luộc qua nước, nhưng khi ở hình người, mùi vị thức ăn của mọi người cũng không kém, cao tầng của liên minh thậm chỉ còn có đầu bếp đạt trình độ cao nhất, chuyên môn nấu nướng thức ăn ngon cho bọn họ.

Tất cả khán giả của phòng trực tiếp, chưa từng nếm được thịt hoang thú ngon như thế, giàu năng lượng như thế. Loại dao động năng lượng này, có thể thay thế cho lượng năng lượng dự trữ trong một tuần của bọn họ.

Đây vẫn chỉ là nguyên liệu nấu ăn kém nhất trong lời nói của thiếu niên nhỏ.

Vậy nguyên liệu nấu ăn bình thường, nguyên liệu nấu ăn chất lượng tốt, nguyên liệu nấu ăn thượng hạng nhất có thể làm nên hương vị thần tiên gì cho món ngon linh thú chứ? Sẽ có dao động năng lượng đáng sợ đến nhường nào đây?

Lúc này, mèo đen cùng gấu trắng lớn đã dùng cơm xong, bắt đầu uống nước trái cây.

Hương vị ngọt ngào của nước trái cây làm phai đi mùi thơm đậm đà của thịt nướng trong miệng, dao động năng lượng ấm áp xoa dịu khát vọng muốn ăn tiếp do mùi thịt nướng mang lại

Đây là loại trái cây gì? Sao lại có dao động năng lượng mạnh như vậy?!

"Đây là quả táo tây [2], nó là nguyên liệu chủ yếu để làm nên khối dinh dưỡng màu đỏ, năng lượng chứa trong loại quả này có thể khôi phục thể năng của linh thú mức độ nhỏ." Minh Hữu giới thiệu, "Quả táo tây là một loại thức ăn, loại trái cây linh thú thích hợp cho linh thú ăn nhất. Nhưng tinh minh hiện giờ không có trái cây linh thú, tôi sẽ thử gieo trồng."

"Nếu không có dị năng hệ tự nhiên thúc đẩy, quả táo hồng sau khi được trồng cần thời gian tới hai ba năm mới có thể trưởng thành. Trước đó, tôi sẽ tìm kiếm thực vật có thể thay thế ở tinh minh. Chỉ cần tìm được thực vật thay thế, khối dinh dưỡng lập tức có thể sản xuất, mọi người không cần lo lắng, rất nhanh mỗi người đều có thể ăn được khối dinh dưỡng tuyệt vời ngon miệng."

Minh Hữu dứt lời, khán giả còn đang suy ngẫm thông tin vừa nhiều lên trong lời nói của cậu, Arthur lại nhét một khối dinh dưỡng nữa vào miệng của gấu trắng lớn.

Được lắm, tập thể khán giả cắt đứt suy tư, bắt đầu lăn lộn.

=================

Bổ sung chú thích:

[1] Gấu chó - Thú hình của anh trai Đại Bạch

Tên thường gọi: Gấu chó (Sun bear); Tên khoa học: Helarctosmalayanus

Ngành: Động vật có xương sống; Lớp:Động vật có vυ';

Phân bố: Rừng mưa nhiệt đới ở khu vực Đông Nam Á; Kích thước: Chiều cao khoảng 1,2 đến 1,5 m

Khối lượng không quá 65 kg;

Tuổi thọ: Gấu chó có thể sống được hơn 30 năm trong điều kiện nuôi nhốt;

Trong tự nhiên, người ta ước tính rằng chúng có thể sống được trung bình 25 năm.; Trạng thái bảo tồn:Đang bị đe dọa."

Thông tin cụ thể:"Gấu chó được coi là loài nhỏ nhất trong số tất cả các loài gấu hiện tại. Gấu chó trưởng thành thường cao từ 1,2 đến 1,5 m và trọng lượng dao động từ 25 đến 65 kg. Đuôi của chúng dài từ 3 đến 7 cm. Gấu chó có bộ lông dày màu đen tuyền, luôn có một miếng vá hình lưỡi liềm có màu vàng sẫm ở phần ngực của chúng. Lưỡi gấu dài đặc biệt, khoảng 20 đến 25 cm, có thể giúp gấu ăn mối, kiến và mật từ trong hố sâu. Gấu chó có đôi tai nhỏ, tròn và rất ít khi chuyển động. Chúng có mõm ngắn, bàn chân lớn, cong với móng vuốt sắc nhọn."Bonus thêm ảnh phơi nắng của ngài Trung tướng:* Giờ mới nhận ra mình quên mất giới thiệu hình thú của Đại Bạch - Gấu Trắng Bắc Cực

Gấu Bắc Cực là loài động vật có vυ' trên cạn ăn thịt lớn nhất trên Trái đất. Chúng dài khoảng 7 đến 8 feet, tính từ mũi đến đầu đuôi của chúng. Những con gấu đực lớn hơn nhiều so với gấu cái. Một con đực lớn có thể nặng hơn 1.700 pound, trong khi một con cái lớn chỉ bằng một nửa (lên đến 1.000 pound). Gấu có thể nặng hơn khoảng 50% sau một mùa săn thành công so với khi bắt đầu mùa tiếp theo. Phần lớn trọng lượng bổ sung này là chất béo tích lũy. Một con gấu con mới sinh chỉ nặng khoảng 1,5 pound. Nhiều cách thích nghi về thể chất, giúp chúng duy trì thân nhiệt và đối phó với môi trường sống băng giá. Lớp lông bên ngoài của gấu rỗng và phản chiếu ánh sáng, tạo cho lớp lông màu trắng giúp gấu ngụy trang tốt. Da dưới bộ lông của chúng thực sự có màu đen, màu đen này chỉ hiện rõ trên mũi. Chúng cũng có một lớp mỡ dày bên dưới bề mặt da, có tác dụng như lớp cách nhiệt trên cơ thể để giữ nhiệt. Điều này đặc biệt quan trọng khi bơi và trong mùa đông lạnh giá ở Bắc Cực. Kích thước lớn của con gấu làm giảm diện tích bề mặt tiếp xúc với cái lạnh trên một đơn vị khối lượng cơ thể (pound thịt), nơi tạo ra nhiệt.(Ba chú gấu Bắc Cực đang dò xét tàu ngầm USS Honolulu, 280 dặm từ cực Bắc - Wikipedia.)

[

2] Quả táo tây: Nguyên là "红柰果", tên tiếng anh là Virginia RallsGenet, tiếng việt là táo tây, hay còn gọi là táo mỹ. Là một giống táo có nguồn gốc từ Virginia, Hoa Kỳ, được phát hiện một cách tình cờ vào năm 1680. Nó được trồng vào năm 1736. Ban đầu nó được gọi là Ralls Genet trong tiếng Anh, có nguồn gốc từ hai nhà lai tạo giống táo này (M. Caleb Ralls và Edmund Charles Genet). Du nhập vào Nhật Bản vào năm 1872, trong Chiến tranh Nga-Nhật, khi Nhật Bản đã giành được quyền kiểm soát Đường sắt Trung Đông và vùng đất lân cận. Vào năm Quang Hưng thứ ba mươi tư (1908), nhà tư bản Nhật Bản Ikeda và sáu người khác chiếm ruộng tư nhân ở đền Deli, Wafangdian, lập vườn cây ăn quả và trồng táo RallsGenet, tên là Guoguang ( Hiragana: Kokkō)