Thiệu Lôi Anh Không Sợ Sát Thần Sao

Chương 2: Nơi kì lạ

"Này anh đang làm gì vậy " từ phía xa bóng dáng một chàng thanh niên bước tới, mắt nàng mập mờ hoàn toàn không thấy rõ nhân dạng

Nghe tiếng tên say này mới bỏ nàng ra, lập tức nàng ngã xuống đất thần trí đi vào cõi mê man

" Thằng nhóc này thích lo chuyện bao đồng à" tên này đúng là giả say lúc này hắn lại tỉnh như sáo, Giọng cũng nặc mùi đe doạ

Chàng thanh niên ấy nhếch môi cười

"Lát cảnh sát sẽ tới đây ngay đấy không chạy còn ở đó nói nhảm hả " chàng thanh niên này hoàn toàn không chút sợ hãi giọng nói cứng rắn đến đỗi kẻ khác không dám tin là giả

" Được được lắm...." tên này trước khi chạy còn dở câu hù doạ, chân như gắn phản lực nhanh chân bỏ chạy.

Chàng thanh niên thấy huyền diệp nằm trên đất máu me đầy mình thì chỉ khẽ nhíu mày, rồi tới bồng nàng đi.

Lúc sau huyền diệp khe khẽ đôi mắt con ngươi không ngừng rục rịch, thân thể vẫn còn đau, mắt nàng he hé mở trước mặt nàng là một tấm chất liệu màu trắng cùng những hoạ tiết kì lạ, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy tay sờ lấy vết thương trước ngực

CÁI GÌ....

Vết thương của nàng đã được băng bó, mắt nàng lúc này liền mở to toàn thân bất ngờ đến đổi không biết tới cơn mệt vừa rồi, mắt nhìn tứ phương toàn những món đồ lạ, trên người nàng cũng mặc một bộ đồ không thể quoái dị hơn. ngỡ nàng nàng chống vào thành gường đưa người đứng dậy, chậm rãi cẩn thận dò sét xung quanh xem nhưng thứ quoái lạ này có nguy hiểm gì hay không, chỉ xem không chạm vào.

RENG

Âm thanh phát ra khiến nàng dật mình như bản năng nàng liền vào tư thế sẵn sàng chiến đấu hướng mắt về chiếc hộp sắt kì lạ phát ra ánh sáng màu vàng (lò vi sóng), chậm rãi cẩn thận nàng tiến tới.

" Cô khoẻ rồi sao "

Âm thanh phát ra từ phía sau lưng nàng,nàng liền ngoảnh người lại, nhìn chàng trai trẻ trước mặt khoác trên mình bộ y phúc quoái dị, trông gương mặt cũng khá tuấn tú, trông cũng bằng tầm tuổi nàng.

"Ngươi rốt cuộc là ai là người của ma tộc hay chánh phải " nàng dè chừng hỏi cặn kẽ ánh mắt không chút tin tưởng lạnh tanh nhìn hắn

Cậu ta nghe vậy thì nhướng mày

"Tôi không thích đùa giỡn, cô cosplay ở ngoài đường được rồi ở đây không cần diễn " cậu ta thẳng thừng mà nói gương mặt hoàn toàn khó chịu

Nàng ta nghe thì không hiểu việc hắn nói nhưng nhìn vẻ mặt hắn nàng biết ngay hắn không ưa nàng, nàng liền tiến sát tới hắn chỉ cách 2 bước chân.

"Ta không biết ngươi đang nói thứ gì, thứ ta muốn biết là nơi đây là đâu" giọng nàng hung tợn chưa mấy phần sắc lạnh thoáng chốc cảm nhận được sự nguy hiểm.

Cậu thanh niên sắc mặt không hề thay đổi tay thẳng một mạch đẩy nàng ra ngoài tay đóng sầm cửa, nàng bất ngờ bị đẩy ra ngoài, thật sững sờ hắn lại dám đuổi một sát thần ma vương ra khỏi cái hộp kì lạ này, nàng không nhịn được tức liền quay ngược tay gõ mạnh vào cửa.

" Ngươi mau mở cửa cho ta, lai dám đuổi ta " giọng nàng rất giữ dằn tay không ngừng gõ cốc cốc vào cửa, phút chốc nàng quên mất rằng đang bị thương vô tình cử động của nàng khiến vết thương chảy máu trở lại. nàng liền thu tay ôm lấy l*иg ngực đau rát hạ chân tựa lưng vào bức tường nàng cho là quoái dị mà đau đớn, bây giờ nàng biết rõ thân mình chẳng rõ trụ nổi hay không pháp lực tạm thời mất, còn ở cái nơi quoái dị chẳng biết là gì với tình hình hiện giờ nàng chỉ có thể chờ pháp lực phục hồi mấy việc khác để sau rồi tính.

Nàng chống người đứng dậy từng bước nặng nề đi một cách vô định.

Sáng hôm sau câu thanh niên bước ra khỏi căn nhà trang hoàng to lớn của mình khoác trên thân bộ đồ trắng tinh tươm hẳn bộ đồng phục trường, trên áo còn gim một cái bảng đề" Hoàng Thiệu Lôi" phải rồi cậu ta là hoàng thiệu lôi, con trai của ông chủ tập đoàn Hoàng Thiệu cha cậu là Hoàng Túc Dân. cậu ta chính là hot boy nổi tiếng của trường Trung Phong tài sắc vẹn toàn biết bao cô nàng để ý nhưng cậu ta lại hoàn toàn chẳng quan tâm, lạnh lùng gần như không có ai lọt được vào mắt cậu tính tình rất dứt khoát đặc biết không thích lôi thôi.

Vẫn như mọi ngày cậu đạp xe đến trường, vừa đi đến ngã ba quen thuộc cậu thấy phía trước có một đám người tụ tập rất đông trông vẻ rất hỗn loạn, cậu chẳng có một chút quan tâm mắt tia hướng khác nhưng lúc này cậu lại thấy cô gái cậu cứu ngày hôm qua chính là Huyền Diệp đang đứng ở giữa đám đông, cậu toan không can dự nhưng lại đôi chút hiếu kì vì cô gái này liền đạp xe đi tới.

" Này mau theo tôi lên đồn cảnh sát mới chút tuổi đã học đòi ăn cắp " một người mập mạp giọng đầy phẫn nổ tia ánh mắt tức tối về phía Huyền Diệp

Nàng chẳng chút sao động thẳng thừ cầm con gà trên tay

" Ngươi nói ta ăn cắp, rõ ràng ta bắt nó ở trên đường ngươi lấy lý gì nói ta ăn cắp" nàng thẳng thừ phân tranh

"Ái chà chà còn đứng đó cãi cối cãi chày, không nói nhiều mau theo tôi lên đồn" tên mập liền hung hãn cầm lấy tay nàng mà kéo.

Cú kéo vô tình làm vết thương rách ra khiến nàng đau rát cắn môi mày nhíu lại. chân vẫn chôn tại chỗ

"Nam nữ thụ thụ bất thân ngươi động chạm ta vậy lý nào có ý đồ với ta" nàng lườm lạnh hắn một cách nghi ngờ

Tên mập này liền ngoảnh mặt lại vẻ mặt thật bất hủ

"Con nhóc này, kiểu cách ăn nói trên trời dưới đất muốn giả ngu phải không " hắn trừng mắt nhìn nàng

Nàng thản nhiên rút tay ra

"Lại dám gọi ta là con nhóc ngươi muốn chết" nàng hoàn toàn phẫn nộ giọng nói đay ra từ kẽ răng, nàng vốn ghét kẻ khác gọi nàng là con nhóc, vì từ còn nhóc này trước nay chỉ duy có một kẻ gọi và được phép gọi nàng như vậy. 2 tay nàng liền nắm chặt hình nắm đấm tay kia túm cổ con gà đang kêu cũng tắt giọng.

Tên mập thấy nàng bóp chết con gà liền đưa tay lên tát nàng, nàng không chút xê dịch, bàn tay vừa lao đến cách nàng chỉ mười phân liền dừng lại.

"Bạo hành trẻ vị thành niên là không được đâu" Thiệu Lôi tay nắm cứng chặn hoàn toàn cú tát vừa rồi, giọng vẫn cứng rắn vô cùng.

Tên mập liền thu tay về trừng mắt nhìn cậu

"Thằng nhóc này là ai nữa, là đồng bọn sao" câu nói không phải băn khoăn mà hoàn toàn khẳng định

"Là ai cũng được, thấy ông chú cư xử thô lỗ không nhìn được mới phải ra mặt "

"Là tên khốn nạn nhà ngươi, dám đuổi ta ra khỏi cái hộp kì lạ đó ngươi thật sự lớn gan đấy" Huyền Diệp trừng mắt, hiện rõ một tia lửa giận, rõ cả đêm nàng phải ôm vết thương phiêu bạt khắp chốn lạ lùng này, gió lạnh lùa vào khiến nàng đau đến bao nhiêu càng nghĩ nàng càng không nhịn nổi cơn tức.

Cậu ta ngoảnh mặt sang nhìn nàng 2 tay bỏ vào trong túi quần, ánh mắt nhìn có không ít phần bực mình

" Cô thật đừng có điên nữa có được không, ăn nói dị ngợm " hắn hạ chút giọng mà van xin, thoáng qua lại là một lời khinh bỉ.

Nàng liền hướng mắt mà trừng hắn

" Lại dám nói ta điên, ngươi thật chán sống " nàng nghiến răng thốt câu phẫn nộ

Hắn trừng mắt lườm nàng vẻ mặt như sấm nổ làm ơn mắc oán, miệng hắn khẽ hít lấy một hơi dài chấn tĩnh lại bản thân.

"Được cô tự đi mà giải quyết" hắn dứt khoát một câu liền ngoảnh mặt bỏ đi

Đi được 2 bước lập tức cổ áo cậu bị níu lại

"Muốn đi sao cậu quen cô ta, cô ta làm gà của ta chết không đền bù thì không được đi "

Thiệu Lôi liền mắt trợn to ngoảnh mặt lại nhìn tên mập sau đó nhẹ nhàng nhìn sang Huyền Diệp ánh mắt rực lên lữa phẫn nộ. sắp muộn học rồi, câu thân học sinh ưu tú nhất trường muộn học chẳng phải huỷ hết thanh danh, việc đang gấp còn dây vào việc này cậu thật muốn bóp chết Huyền Diệp như con gà trên tay nàng, vẻ mặt miễn cưỡng liền lấy trong túi ra một số tiền muốn chóng cho xong chuyện, giọng liền bực mình

"Vậy đã đủ chưa" hoàn toàn là phẫn nộ cậu chỉ muốn thoát khỏi đây thật nhanh