Nhược Trừng nhìn đôi vòng tay vàng, trong lòng dâng lên một tia chua xót, lúc ngẩng đầu lên, phu thê Diêu Khánh Viễn đã đi rồi.
Nàng hối hận nhìn đôi vòng, nghĩ vừa rồi lẽ ra không nên nhận! Nhìn bọn họ cũng đoán được cuộc sống không sung túc lắm. Nếu chỉ muốn gặp nàng, nếu biết hôm nay nàng vào cung, bọn họ hẳn là sẽ không cố ý chờ ở trước cổng phủ. Chắc là có chuyện gì muốn nói?
Chu Dực Thâm trấn an: “Đừng lo, ta có thể tra xem ông ấy đang ở đâu!” Nhược Trừng vội vàng lấy vải bọc đôi vòng tay lại, đưa cho hắn: “Vậy chàng giúp ta chuyển lại cho cữu cữu nhé? Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận!”
Chu Dực Thâm lại đẩy vòng tay trở về: “Đây là tâm ý của cữu cữu, nàng cứ cầm lấy! Lúc khác ta sẽ biếu bạc cho ông ấy!” Vì Diêu Khánh Viễn đã dành dụm cho cháu gái đôi vòng tay này, hắn có thể lại giúp đỡ bọn họ một phen!
Nhược Trừng vốn định nói mình cũng có bạc rồi, nhưng lại cảm thấy như vậy quá khách khí. Từ nhỏ lớn lên bên người Thần phi, nàng chưa từng gặp họ hàng hai bên nội ngoại. Thật ra nàng rất ao ước có người thân thích, cho nên từ sau khi về Thẩm gia, vẫn luôn cố gắng quan hệ tốt đẹp với gia đình Thẩm Ung. Nhân sinh trên đời, vẫn luôn có nhiều điều không như ý, ai cũng có nỗi khổ riêng. Tuy nàng không có cha mẹ họ hàng nhưng lại may mắn được Thần phi yêu thương chăm sóc, nàng không oán trách bất kì ai.
Nhược Trừng cẩn thận cất đôi vòng vào tay áo, đi theo Chu Dực Thâm vào phủ.
Chu Dực Thâm hướng về phía Lưu Viên, nàng theo bản năng cũng đi theo, đến khi Chu Dực Thâm nhận ra, quay lại bảo: “Nàng về Bắc viện trước đi, ta xử lý chút việc!”
Nhược Trừng lúc này mới dừng bước, nhìn phía trước Chu Dực Thâm và Lý Hoài Ân đi thẳng vào Lưu Viên, trong lòng hơi hụt hẫng. Bọn họ tuy là phu thê nhưng mỗi người lại có chỗ ở riêng, nàng không thể cùng một chỗ bên hắn. Nếu được như vậy, có lẽ hắn lại cảm thấy phiền!
Nhược Trừng trở về Bắc viện thay thường phục, chải lại búi tóc. Cầm đôi vòng tay, nàng bất giác mở ra một chiếc rương gỗ nhỏ. Trong rương, là toàn bộ quà tặng của Chu Dực Thâm từ khi nàng còn nhỏ, có sáo xương bò, có búp bê sứ, búp bê vải, còn có con quay, quả cầu, đủ thứ đồ chơi muôn hình muôn vẻ. Khi đó, nàng cảm thấy Chu Dực Thâm tặng mình mấy thứ này, đều là để cho nương nương xem, bởi vậy sau khi nhận được đều bỏ vào rương, chưa từng chơi dù chỉ một lần.
Hiện giờ nhìn kỹ lại, toàn bộ những thứ này đều chế tác cực kì tinh tế đẹp đẽ, hẳn là lúc chọn mua phải bỏ ra khá nhiều tâm sức! Nàng phụ tâm ý của hắn, ngẫm lại cũng hơi hối hận! Vừa lúc đó, Triệu ma ma ở gian ngoài kêu lên: “Bẩm Vương phi!”
Nhược Trừng bảo Tố Vân ra ngoài nhìn xem, Tố Vân quay lại bẩm báo: “Dạ bẩm Vương phi, Triệu ma ma dẫn mấy quản sự trong vương phủ đến, nói là để cho Vương phi làm quen một chút!”
“Không phải công việc trong Vương phủ vẫn do Triệu ma ma xử lý sao?” Nhược Trừng cất quả cầu đi, thuận miệng hỏi. “Triệu ma ma nói đó là ý của Vương gia ạ! Vương gia muốn cho Vương phi làm quen một chút, về sau mọi chuyện trong phủ đều phải giao cho người chưởng quản, Triệu ma ma có thể ở bên cạnh hỗ trợ cho người!” Tố Vân mỉm cười.
Về lý mà nói, sau khi Chu Dực Thâm lập phi, công việc trong vương phủ đều cần giao cho Vương phi xử lý. Nhưng Nhược Trừng tuổi còn nhỏ, cũng chưa quen với việc trong phủ, bởi vậy Triệu ma ma mới xử lý thay.
Nhược Trừng ra ngoài minh gian, ngồi trên ghế chủ tọa. Triệu ma ma dẫn một đoàn tám quản sự vào, hướng về phía Nhược Trừng hành lễ. Những quản sự đó ngày thường đều trực tiếp gặp Chu Dực Thâm hoặc Triệu ma ma, đa số là lần đầu tiên gặp Nhược Trừng. Sớm nghe nói Tấn Vương phi còn nhỏ tuổi, giờ nhìn thấy người ngồi đó, đúng là nhỏ nhắn non nớt, không có vẻ oai nghiêm sắc bén của Vương phi, khó tránh khỏi trong lòng hơi coi thường.
Triệu ma ma giới thiệu từng người với Nhược Trừng, các quản sự nghe thấy tên mình thì tiến lên. Nam nhân đều không dám nhìn Nhược Trừng, ánh mắt có giao thoa ngắn ngủi cũng nhanh chóng cúi đầu. Nàng tuổi còn nhỏ, nhưng diện mạo đã có thể gọi là tuyệt sắc. Ngẫm lại cũng đúng thôi, Vương gia là thân vương cao quý, lại cưới một Vương phi không có chút gia thế bối cảnh nào. Nếu không nhờ nhan sắc xuất chúng, sao có thể lọt vào mắt Vương gia!
“Việc trong phủ ta cũng chưa nắm rõ, về sau còn có rất nhiều chỗ phải nhờ các vị hỗ trợ! Nơi này không còn việc gì nữa, các vị có thể ra về được rồi!” Sau khi Nhược Trừng nhìn mặt từng người, mỉm cười mà nói. Mọi người vội vàng hành lễ, tuần tự lui ra khỏi minh gian, chỉ cho là "đi ngang qua sân khấu", cũng không bận tâm lắm về vị Vương phi này.
Sau đó, Triệu ma ma dâng bảy tám quyển sổ sách đến trước mặt Nhược Trừng, khiến nàng giật mình thảng thốt. Trong vương phủ trên dưới có mấy trăm con người, ngày thường sử dụng bao nhiêu củi gạo mắm muối tương dấm trà, tất cả đều có người quản lý ghi chép. Từ việc lớn là thôn trang bên ngoài, đồng ruộng, tá điền, còn có quan hệ đối nội đối ngoại, đến việc nhỏ là việc hiếu việc hỉ của các hạ nhân trong phủ, cưới gả, sinh con đẻ cái, tất cả đều được ghi chép trong sổ.
Những việc này, trước kia đều do Chu Lan Nhân quản lý, còn xử lý gọn gàng đâu ra đấy. Nhược Trừng lập tức cảm thấy bội phục nàng ta. Bản thân Nhược Trừng cũng có một quyển sổ ghi chép riêng, nhờ trước kia từng học ở Tô gia nữ học, sắp xếp các mục rõ ràng cẩn thận, tất nhiên là tốn không ít tâm sức. Nàng trả lại sổ sách cho Triệu ma ma, nói: “Việc trong phủ, sau này còn phải dựa vào bà nhiều! Có việc gì phải học, phải làm, bà dạy cho ta dần dần nhé!”
Triệu ma ma ban đầu còn lo lắng Nhược Trừng vội vã nắm quyền, bà không còn tác dụng gì ở trong phủ, Vương gia sẽ trả bà về quê, lại một mình lẻ loi sống qua ngày. Nghe Nhược Trừng nói như vậy, bà vội vàng nói: “Chỉ cần Vương phi còn cần đến lão thân, Vương phi cứ sai bảo, lão thân sẽ làm hết sức mình!”
“Vất vả cho bà rồi!” Nhược Trừng gật đầu nói.
Tố Vân đưa Triệu ma ma đi ra ngoài, Bích Vân đến bên Nhược Trừng nói: “Vương phi mới là chủ mẫu, về sau mọi việc trong vương phủ nên là người làm chủ! Vừa rồi gặp mặt, vì sao người không lập uy với mấy quản sự kia? Nô tỳ thấy bọn họ đều tỏ ra coi thường người đó!”
Bích Vân nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, mấy lời thẳng thắn như vậy vẫn dám nói. Nhược Trừng làm sao không nhận ra thái độ của những người đó, thở dài nói: “Ta tuổi còn nhỏ, dù có lập uy, bọn họ cũng chưa chắc để ở trong lòng. Chờ sau này có cơ hội rồi nói sau! Huống chi hiện tại Triệu ma ma vẫn quản lý mọi việc trong phủ rất tốt, nếu ta lập tức thu hết quyền hành vào tay, bà ấy sẽ phải thế nào? Ta nghe nói trong nhà bà ấy không còn người nào khác!”
Bích Vân lúc này mới hiểu Nhược Trừng đã sớm suy tính, còn để ý đến cảm thụ của Triệu ma ma, cười nói: “Vương phi thật là thiện tâm!” Nhược Trừng lắc lắc đầu, bỗng nhiên kéo tay nàng hỏi: “Bích Vân, ngươi có biết đá cầu không?”
***
Thời niên thiếu, Chu Dực Thâm đã có ý thức thiết lập quan hệ hợp tác với thương hội các nơi. Người thương hội vào Nam ra Bắc, tin tức nhanh nhạy. Hơn nữa đi theo bọn họ làm ăn buôn bán, có thể phát tài nhờ nhiều phi vụ đặc biệt. Công việc ở Lưu Viên là Chu Dực Thâm tự mình xử lý, không nằm trong sổ sách quản lý của vương phủ, cho nên không ai biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu tiền.
Hắn vừa nghe Lý Hoài Ân báo cáo, vừa cho sổ sách vào hộp khóa lại, cất ở trên Đa Bảo Các: “Ngươi phái người đi hỏi thăm một chút, xem Diêu Khánh Viễn hiện đang ở đâu, ở quê đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải vào kinh?”
Lý Hoài Ân trả lời: “Bẩm Vương gia, tám phần là ở Thiệu Hưng phủ không sống nổi nữa, mới nghĩ đến chuyện tới kinh thành tìm Vương phi. Mấy năm qua, Diêu gia gửi cho Vương phi không ít tiền. Có lẽ mục đích đến đây chính là số tiền kia?”
“Nếu là như thế, ngươi cho bọn họ năm trăm lượng bạc!” Chu Dực Thâm nhàn nhạt nói, “Thuận tiện nói với Diêu Khánh Viễn một tiếng, nếu muốn mua cửa hàng ở kinh thành, ta có thể hỗ trợ! Nhưng điều kiện là, không được quấy rầy Nhược Trừng!”
Lý Hoài Ân cảm thấy Vương gia đã giúp Diêu gia đủ nhiều rồi. Thê tử Diêu Khánh Viễn là mụ đàn bà đanh đá ghê gớm, trước kia ở gánh hát tranh giành vai chính với người ta, ầm ĩ không ít điều tiếng. Nghe nói lúc gả cho Diêu Khánh Viễn, cũng không còn là thân trong sạch. Vậy mà Diêu Khánh Viễn lại coi như bảo bối, yêu chiều cung phụng nhiều năm như vậy. Đúng là mỗi người có một sở thích nhỉ?
Lý Hoài Ân ra ngoài gọi một phủ binh đi làm chuyện này, Chu Dực Thâm cũng đi ra.
“Vương gia đang định đi đâu vậy ạ?” Lý Hoài Ân hỏi. Chu Dực Thâm ngày thường đều ở Lưu Viên, trừ phi có chuyện quan trọng mới ra ngoài. “Đi Bắc viện!” Chu Dực Thâm đáp. Vừa rồi hắn vừa đi vừa trao đổi với Lý Hoài Ân, nhưng vẫn luôn để ý ánh mắt, vẻ mặt của nàng. Hắn đã dặn Triệu ma ma hôm nay dẫn quản sự trong phủ đến gặp nàng, bởi vậy mới bảo nàng đi về trước. Nhưng hình như nàng hiểu lầm gì đó, có vẻ không vui.
Chính hắn cũng không ngờ, có một ngày bản thân sẽ để trong lòng một chuyện nhỏ nhặt, như là một người con gái có vui vẻ hay không!
Chu Dực Thâm tới Bắc viện, phát hiện Nhược Trừng không ở trong phòng, nhưng hậu viện lại có tiếng lao xao náo nhiệt. Hắn mở cửa sổ ra, lùm cây che khuất mấy bóng người mơ hồ. Hắn gọi nha hoàn vào hỏi, nha hoàn ấp úng, Chu Dực Thâm liền muốn đi vào hậu viện.
Nha hoàn theo bản năng thốt lên: “Bẩm Vương gia, Vương phi nói, không cho phép người khác vào hậu viện!”
Lý Hoài Ân lập tức lạnh giọng trách mắng: “Còn có quy củ hay không? Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?”
Nha hoàn vội vàng quỳ xuống: “Xin Vương gia thứ tội, nhưng mà Vương phi thật sự dặn nô tỳ như vậy… Nói ai tới cũng không cho phép quấy rầy…”
Chu Dực Thâm đoán Nhược Trừng vốn không ngờ mình sẽ qua, không để ý tới nha hoàn kia nữa, trực tiếp đi vào hậu viện. Xa xa nhìn thấy một vật bay lên giữa không trung, hình như là quả cầu, quả cầu kia còn hơi quen mắt. Đến gần, mới nhìn thấy mấy nha hoàn đang đứng vây quanh nàng.
Lý Hoài Ân định cất tiếng, Chu Dực Thâm giơ tay ngăn lại.
Thiếu nữ đứng dưới gốc cây lớn, tóc buộc gọn phía sau, vén cao vạt áo. Theo nhịp chân nàng, quả cầu nảy lên nảy xuống đều đặn. Trên mặt nàng lấm tấm mồ hôi trong suốt, gương mặt đỏ bừng giống như một đóa hải đường ngậm sương mai. Nàng đá quả cầu về phía Tố Vân, vui sướиɠ kêu lên: “Đến lượt các ngươi!”
Đúng lúc này, nàng bất chợt nhìn thấy Chu Dực Thâm đang đứng ở phía sau một nha hoàn, nhìn mình chăm chú, lập tức trợn to hai mắt, đứng hình tại chỗ.
Bọn nha hoàn theo ánh mắt nàng quay đầu lại, giật mình sợ hãi, vội vã quỳ xuống hành lễ.
Nhược Trừng cảm thấy mình bây giờ lôi thôi lếch thếch, chơi đến mức cả người thấm đẫm mồ hôi, đúng là khó coi chết đi được! Càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, cũng bất chấp hành lễ, nàng bụm mặt liền chạy qua người Chu Dực Thâm. Tố Vân và Bích Vân muốn đuổi theo, Chu Dực Thâm liền phất tay ngăn lại, tự mình chạy theo nàng.
Nhược Trừng chạy một hơi về nội thất, ngồi phịch xuống trường kỉ, hai tay ôm đầu, kêu rên một tiếng.
Nàng không muốn bị hắn coi như đứa nhỏ, nhưng lại để hắn bắt gặp trong bộ dạng trẻ con như vậy. Thật là mất mặt chết đi được!
Chỉ vì nàng cảm thấy, trước đây đã phụ tâm ý của hắn, muốn lấy mấy thứ kia ra chơi một chút. Ai ngờ đúng lúc này hắn sẽ qua đây chứ?
Chu Dực Thâm đi vào nội thất, nhìn thấy tiểu vương phi nhà mình ngồi đó, buồn bã ỉu xìu. Hắn đến bên cạnh ngồi xuống, vuốt tóc nàng mỉm cười: “Chơi mệt mỏi rồi, còn không đi thay quần áo, không sợ cảm lạnh sao?”
Nhược Trừng nghe thấy tiếng hắn nói, hoảng sợ, vội vã ngồi thẳng dậy, hai tay đặt trên đầu gối theo đúng khuôn phép.
“Thực xin lỗi…” Nàng cúi đầu lí nhí. Nàng không có vẻ oai nghiêm của Vương phi, không có quy củ, không biết làm gương cho kẻ dưới, thật sự không giống chủ mẫu của vương phủ một chút nào!
“Vì sao phải xin lỗi?” Giọng Chu Dực Thâm dịu dàng, “Nàng chỉ cần là chính mình!” Hắn thích nhìn thấy nàng giống như vừa rồi, cười khanh khách với niềm vui phát ra từ nội tâm, linh động hoạt bát giống như một chú chim nhỏ tự do tự tại, mà không phải một con rối gỗ bị giật dây làm theo khuôn phép.
Khi nàng cười rộ lên, ngay cả cảnh xuân rực rỡ cũng sẽ thất sắc.
Nhược Trừng trong lòng nhúc nhích, ngẩng lên nhìn hắn: “Chàng không trách ta sao? Từ trước chàng tặng ta nhiều quà như vậy, ta đều chưa từng dung! Ta cho rằng chàng không phải thiệt tình tặng cho ta, chỉ là làm bộ làm dáng, cho nên ta còn không thèm nhìn kỹ. Hôm nay trong lúc vô tình mở rương gỗ, phát hiện chúng nó đều thật xinh đẹp!” Nàng nhảy xuống khỏi trường kỉ, đi ôm rương gỗ đến, mở ra cho Chu Dực Thâm xem.
Chu Dực Thâm tưởng rằng nàng ném hết đi rồi, không ngờ lại giữ gìn tất cả cẩn thận, nhìn giống như mới.
Hắn tiện tay cầm một con quay lên, Nhược Trừng chỉ tay nói: “Cái này là lúc chàng xuống Giang Nam mang về cho ta. Còn cái kia, là chàng đi Tây Bắc mua cho ta. Cái này là Vân Nam, cái này là Quảng Đông…”
Hình như nàng nhớ rõ chi tiết lai lịch của từng đồ vật. Chu Dực Thâm hỏi: “Nếu cảm thấy ta không phải thiệt tình tặng nàng, vì sao còn giữ?”
Nhược Trừng khe khẽ trả lời với vẻ ngượng ngùng: “Khi đó ta cho rằng chàng không thích ta, nhưng ta lại...thầm thích chàng. Bởi vì là quà chàng tặng, cho nên không nỡ vứt bỏ! Các thái phó hàn lâm ở Văn Hoa điện luôn khen ngợi chàng, lúc tiên hoàng ở bên nương nương cũng thường nói chàng giống tiên hoàng nhất. Lúc họ khen chàng, ta cũng cảm thấy thật sung sướиɠ tự hào!”
Vẻ mặt nàng tràn ngập sùng bái, giống như hắn là người giỏi giang nhất trên đời. Thực ra chưa chắc hắn đã tốt đẹp như những lời ngợi khen đó, chẳng qua khi đó hắn được phụ hoàng ân sủng, trong cung ai cũng phải khen ngợi nịnh bợ, nhưng tình cảnh hôm nay đã hoàn toàn khác rồi. Không còn ai tán dương coi trọng, không còn ai nhắc đến những công trạng hắn từng đạt được, tựa hồ như toàn bộ người ở kinh thành đã quên sự tồn tại của hắn.
Nhưng còn có nàng, tự đáy lòng vì hắn xuất sắc mà cảm thấy vui vẻ tự hào.
“Mấy thứ này, để lại cho con của chúng ta đi!” Nhược Trừng thuận miệng nói. Nói xong, nàng mới kinh ngạc phát hiện vừa lỡ lời, nàng đang nói cái gì vậy? Bọn họ còn chưa viên phòng, lấy đâu ra con cái? Huống chi hắn cũng chưa từng nói muốn nàng sinh con cho hắn… Nàng mặt đỏ tai hồng ôm rương gỗ lên định chạy trốn, Chu Dực Thâm lại đè eo nàng lại, kéo người ngồi vào lòng.
“Nàng vừa nói gì?” Giọng hắn trầm thấp mang theo vài phần ái muội, môi cơ hồ dán lên vành tai nàng.
Nhược Trừng chỉ cảm thấy trong đầu nổ tung, dùng sức mà lắc lắc đầu, vành tai đỏ rực như sắp nhỏ máu. Ngay sau đó, Chu Dực Thâm cúi xuống hôn nàng. Cơ thể nàng theo bản năng lùi lại phía sau, một bàn tay hắn giữ bên hông nàng, một tay khác đỡ gáy, để nụ hôn sâu thêm.