Chu Lan Nhân nấp ở hành lang, nhìn theo Thẩm Nhược Trừng và Lý Hoài Ân một trái một phải đỡ Chu Dực Thâm rời đi, không khỏi cười khổ. Nàng không thể lại tiếp tục tự lừa dối bản thân, hi vọng nam nhân này sẽ thích mình! Hắn không cho nàng tới gần, không cho nàng chạm vào, lại không hề phòng bị để một người con gái khác dựa đỡ.
Vương gia thật sự chỉ coi bé gái mồ côi này như muội muội sao? E rằng chính bản thân hắn cũng không nhận ra, hắn chỉ dịu dàng thân mật với riêng mình Thẩm Nhược Trừng!
Trở lại tây thứ gian ở Lưu Viên, Chu Dực Thâm ngồi trên trường kỉ, Nhược Trừng khom lưng ngồi xuống, nhìn thấy băng gạc trên chân hắn hình như lỏng ra, quay lại hỏi Lý Hoài Ân: “Lý công công, thái y có dặn khi nào thay băng bôi thuốc không?”
Lý Hoài Ân vội vàng trả lời: “Thái y đã để lại thuốc, nói mỗi ngày thay băng một lần, nhưng Vương gia hàng ngày đều phải tắm gội. Ta nghĩ chờ Vương gia tắm gội xong thì bôi thuốc… Nhưng mà tay chân ta vụng về, hay là cô nương phụ trách đi?”
Hắn vừa dứt lời, liền phát hiện Vương gia phóng một ánh mắt sắc bén lại đây, vội vàng ngậm miệng!
Nhược Trừng ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tịnh thất trong Lưu Viên có suối nước nóng đúng không? Đầu gối Vương gia nếu có vết thương hở, không được nhúng nước, trong vòng hai ngày chỉ lấy tạm khăn ấm lau người rồi thay băng bôi thuốc nhé?” Nàng ngước mắt nhìn Chu Dực Thâm, có ý dò hỏi.
Nàng đã trưởng thành rồi, vốn dĩ khuôn mặt xinh xắn, bây giờ nhan sắc nở rộ, không trang điểm mà vẫn khiến người ta kinh diễm ngẩn ngơ. Chu Dực Thâm “ừ” một tiếng, Lý Hoài Ân kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, thói quen sinh hoạt hàng ngày của Vương gia không cho phép bất kì ai can thiệp, thậm chí bao gồm cả nương nương. Ví dụ như mỗi ngày phải tắm gội, xông huân hương rồi uống trà, trăm ngày như một. Nhưng Thẩm cô nương nhẹ nhàng nói mấy câu, khiến cho Vương gia đồng ý thay đổi?
Trong lòng Lý Hoài Ân chấn động, cảm thấy vị Thẩm cô nương này đúng là không tầm thường! Vương gia không những không phản đối, ngược lại rất nghe lời nàng nói, tâm tư dường như có thể bị nàng điều khiển. Chỉ e sau này…hắn sẽ phải đổi cách xưng hô thôi!
Lý Hoài Ân bưng chậu nước ấm tới, cười sung sướиɠ mà nhìn Nhược Trừng. Nhược Trừng lúc này mới ý thức được, nàng đưa ra đề nghị, tất nhiên chính nàng phải thực hiện. Nàng khụ một tiếng, bước tới thử độ ấm của nước, thấm ướt khăn, đứng ở trước mặt Chu Dực Thâm. Nàng chờ đợi, thấy Chu Dực Thâm không nhúc nhích, liền cầm tay hắn, bắt đầu cẩn thận lau.
Lý Hoài Ân đặt chậu nước ở trên bàn, lại để sẵn hòm thuốc rồi yên lặng lui ra.
“Không cần, để ta tự làm!” Chu Dực Thâm bị nàng cầm tay, cũng không tự nhiên, cảm thấy trong lòng như có móng vuốt nhỏ gì đó không ngừng cào. Hắn đã sống qua cả đời người, đứng ở trước mặt chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, sao hắn lại cảm thấy…xấu hổ?
Nhược Trừng lại dường như không nghe thấy hắn nói, cuốn tay áo hắn lên, từ bàn tay lau hướng lên cánh tay. Cánh tay chắc nịch, làn da cũng hơi thô ráp. Da dẻ nam nhân khác hẳn nữ nhân, cứng cỏi săn chắc tràn ngập nam tính.
Mặt nàng ửng đỏ, từ trước đến giờ chưa từng hầu hạ ai, đều là được người ta hầu hạ, có lẽ sau này phải dần dần học cách làm những việc này! Mặc kệ tương lai hắn có cần nàng hay không, nàng vẫn muốn chăm sóc hắn, làm bạn bên hắn. Hình như ý niệm này đã bén rễ trong lòng nàng từ lâu lắm rồi, chỉ là sau khi biết được tâm nguyện của nương nương lại càng nung nấu kiên định!
Trong phòng rất yên tĩnh. Chu Dực Thâm cảm thấy tối nay hơi oi bức, nghiêng người đẩy cửa sổ ra, gió đêm lập tức thổi tới. Đầu óc hắn tỉnh táo hơn, nhẹ giọng cất tiếng: “Một thời gian nữa, ta sẽ đưa Chu Lan Nhân ra khỏi phủ! Sau này vương phủ sẽ không có nữ nhân nào khác!”
Hắn cũng không biết tự nhiên lại thêm câu sau kia làm gì. Nhưng lời đã buột miệng thốt ra, trong phòng càng yên tĩnh, chỉ có vài tiếng ếch "uôm uôm" ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền tới.
Nhược Trừng ngơ ngẩn nhìn hắn. Đường nét khuôn mặt sắc bén, thật ra khiến người khác cảm thấy khó gần. Nhưng đôi mắt hắn cực kì giống nương nương, như một loại đá quý đen hiếm có nhất trên đời, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, mà giữa hai đốm sáng lung linh ấy là hình ảnh nho nhỏ của nàng.
Chu Dực Thâm lấy khăn vải trong tay nàng, tự lau mặt và cổ. Lau xong xuôi, hắn bỗng nhớ tới chuyện túi bạc: “Bạc này là Tô Phụng Anh phái người đưa tới, nói là muội ứng tiền chữa bệnh cho Diệp Minh Tu. Muội và Diệp Minh Tu, thường xuyên qua lại?”
Trong lòng Nhược Trừng nhảy dựng, sợ hắn giận, vội vàng giải thích: “Khi muội ở Thẩm gia có nuôi một con mèo, tên là Tuyết Cầu. Lúc nó còn nhỏ không dễ nuôi, rất hay ốm, mà Diệp tiên sinh bên kia lại nuôi rất nhiều mèo con chó con, tương đối có kinh nghiệm. Cho nên thỉnh thoảng muội nhờ ngài ấy xem bệnh cho Tuyết Cầu. Bọn muội cũng chỉ gặp vài lần, không thân thiết!” Nàng càng giải thích càng cảm thấy không thích hợp, cho nên nói thêm “Hơn nữa ngài ấy đối xử với người khác cũng khá tốt, Vương gia và ngài ấy có hiểu lầm gì chăng?”
Hiểu lầm? Đời trước lợi dụng lẫn nhau, để đạt được mục đích riêng của từng người. Cuối cùng hắn bại dưới tay Diệp Minh Tu, cái này hẳn không tính là hiểu lầm!
Thật ra Chu Dực Thâm cũng không căm ghét gì Diệp Minh Tu! Đời trước con đường mà hắn lựa chọn vốn dĩ là đối địch với kẻ khác, một đi không trở lại. Duy nhất canh cánh trong lòng một điều, đó là nha đầu này vì báo ân mà đồng ý gả cho Diệp Minh Tu.
Nàng ở trước long sàng, luôn miệng gọi “Diệp đại nhân”, có thể thấy không phải là tình yêu say đắm của thê tử đối với trượng phu, mà là một loại kính trọng, giống như mấy nữ nhân kia trong hậu cung đối với hắn. Những năm đó, hẳn là nàng không thật sự hạnh phúc. Mà hắn rơi vào vòng xoáy đấu tranh hoàng quyền, không rảnh bận tâm đến nàng. Lòng cảm thấy áy náy, cho nên cả đời này, hắn muốn nàng sống đúng theo ý nguyện và được hạnh phúc.
Nhưng mối liên hệ với Diệp Minh Tu, hắn lại không thể giải thích rõ ràng.
“Nhưng sau này muội sẽ không gặp Diệp tiên sinh nữa!” Nhược Trừng mở hòm thuốc, mang thuốc tới “Hôm nay ngài ấy bị đánh, muội vô tình bắt gặp, cho nên đi theo đến y quán xem thế nào. Nhưng Tô cô nương nhìn thấy muội, hình như không vui!”
Nàng tháo băng gạc ở đầu gối Chu Dực Thâm, nhìn thấy hai bên sưng đỏ xanh tím, còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Nàng cắn cắn môi, động tác thật cẩn thận, sợ làm đau hắn. Hắn từ nhỏ là hoàng tử tôn quý, tiên hoàng và nương nương đều vô cùng chiều chuộng nâng niu, đã bao giờ phải chịu hành hạ thế này? Hoàng Thượng thật quá đáng!
“Nhược Trừng!” Chu Dực Thâm bỗng nhiên gọi tên nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, nghe thấy hắn trầm giọng kiên định: “Trên thế gian này, muội không cần phải sợ bất kì kẻ nào!” Đừng nói là Tô Phụng Anh, thậm chí ngay cả vị Hoàng Hậu Tô gia kia, nàng cũng không cần phải sợ! Hắn sẽ bảo vệ nàng, cũng có thể bảo vệ được nàng! Đời trước hắn hoàn toàn không biết gì về con đường phía trước, lại có thể lần lượt vượt qua Đoan Hòa Đế, thắng Vĩnh Minh đế. Như vậy kiếp này hắn có được trí tuệ của hai đời, càng không sợ thua.
Vẻ mặt và khí thế có một loại khẳng định tự tin khiến người khác tín phục, dường như mọi thứ trên đời này đều có thể bị hắn đạp dưới lòng bàn chân. Dù là trước đây hay hiện tại, hắn không vì ở trên cao có tất cả mọi thứ mà kiêu ngạo, cũng không vì thất thế mà sợ hãi khuất phục.
Hắn vẫn là Chu Dực Thâm khí phách hăng hái, tuổi thiếu niên đã được phong vương năm đó, bất kì cái gì cũng không thể đánh bại!
Nhược Trừng bỗng nhiên bật cười, nàng thích nhìn thấy hắn như thế này, dùng sức gật gật đầu: “Vâng!” Nàng tiếp tục bôi thuốc, một lần nữa băng bó đầu gối cho hắn, rồi rất tự nhiên đứng dậy thu dọn các thứ trên bàn. Chu Dực Thâm định gọi Lý Hoài Ân và nha hoàn tiến vào, nhưng lời nói đến miệng, lại thu trở về.
Bóng dáng đang bận rộn chỉ vì hắn kia như nhiễm một tầng ánh nến, làm ấm lòng người!
“Vương gia, muội có thể ...mang Tuyết Cầu về đây nuôi được không? Lan phu nhân nói huynh không thích mèo… Nhưng muội nuôi Tuyết Cầu được mấy tháng rồi, thật sự nó rất đáng yêu, không nỡ vứt bỏ!” Nhược Trừng vừa thu dọn vừa khẽ thuyết phục.
Chu Dực Thâm và Thần phi giống nhau, không thích nuôi động vật nhỏ, bởi vì mùi động vật làm hắn cảm thấy khó chịu. Nhưng chỉ cần nàng muốn điều gì, hắn đều sẽ chấp nhận!
Nhược Trừng trở lại Đông viện, tâm tình rất vui vẻ. Ngày mai nàng sẽ bảo Bích Vân sang Thẩm gia, mang Tuyết Cầu về. Nàng đi vào phòng, thấy Tố Vân đang ngồi trên trường kỉ, ngơ ngẩn nhìn tấm áo đầy máu lúc trước mình thay ra. Từ đủ loại biểu hiện của Tố Vân hôm nay, Nhược Trừng đã đoán được tâm tư của nàng ấy, nhưng tình cảm kia đã định là không có kết quả.
Nàng bước tới, ngồi bên Tố Vân. Tố Vân lập tức đứng dậy: “Cô nương đã trở lại? Vương gia không sao chứ ạ?”
Nhược Trừng kéo nàng ngồi xuống: “Tố Vân, Vương gia không sao! Chúng ta tâm sự chút nhé!”
Tố Vân ngập ngừng một chút, rồi vẫn thuận thế ngồi xuống. Nhược Trừng kéo tay nàng: “Ngươi chăm sóc ta từ khi còn nhỏ. Trong lòng ta, ngươi giống như tỷ tỷ ruột thịt. Thành thật nói với ta, có phải ngươi thích Diệp tiên sinh hay không?”
Tố Vân không ngờ tâm tư của mình đã bị cô nương đoán trúng, trên mặt xuất hiện vài tia quẫn bách.
“Nếu Diệp tiên sinh chỉ là tiên sinh dạy học bình thường, ta nhất định sẽ nhờ Vương gia sắp xếp giúp đỡ. Nhưng ngài ấy là người trong lòng Tô cô nương, Tô gia quyền quý như thế, Tô cô nương là tiểu thư khuê các nổi danh như vậy, dù ngươi làm thϊếp, cũng sẽ phải chịu ấm ức. Tố Vân của ta tốt đẹp thế này, ta không muốn ngươi phải chịu khổ sở!” Nhược Trừng chân thành nói.
Hốc mắt Tố Vân đỏ lên. Tiểu cô nương mà nàng vẫn luôn bảo vệ đã lớn rồi, bắt đầu vì nàng suy nghĩ. Tình cảm bấy lâu cẩn thận che giấu rốt cuộc không khống chế được nữa, nàng ôm lấy Nhược Trừng nghẹn ngào: “Cô nương, nô tỳ cũng biết mình không xứng với ngài ấy! Nhưng từ lần đầu gặp ở Bình Quốc Công phủ, nô tỳ không thể khống chế được chính mình… Nô tỳ cũng không biết phải làm sao bây giờ...”
Nhược Trừng khẽ vỗ vỗ vai Tố Vân. Tuy rằng bản thân chưa trải qua, nhưng có lẽ tình cảm này cũng giống như nàng đối với Chu Dực Thâm. Muốn ở bên hắn, muốn cùng hắn đối mặt với mọi khó khăn gian khổ, bất kể hắn có thân phận, địa vị gì. Nàng không biết đó có phải là thích hay không, nhưng dường như hiểu được tâm tình của Tố Vân.
“Diệp tiên sinh đúng là rất tốt, ngay cả Tô cô nương cũng thích ngài ấy, chứng minh Tố Vân rất có mắt nhìn người! Nhưng Tố Vân à, có lẽ ngài ấy sẽ không thích ngươi! Người như ngài ấy, nhất định phải là đại bàng giương cánh. Tố Vân định làm thiêu thân lao đầu vào lửa sao?”
Tố Vân gục mặt trên vai Nhược Trừng, khóc thút thít: “Nô tỳ biết, nô tỳ đều biết… Nô tỳ nhất định sẽ quên được ngài ấy! Cả đời này…nô tì sẽ đi theo cô nương!”
Nhược Trừng cầm khăn lau nước mắt cho Tố Vân: “Đừng nói ngốc nghếch như thế! Nếu ngươi có thể quên hắn, thì sẽ tìm được nhân duyên còn tốt hơn, ưng ý ai nhất định phải nói cho ta đấy! Thôi nào, khóc nhiều là không xinh nữa đâu!”
Tố Vân nín khóc mỉm cười, lại lau nước mắt. Nàng cảm thấy cô nương không chỉ là chủ tử, mà giống như muội muội, như người nhà của mình.
“Tối nay ta đã hỏi Vương gia, ngài ấy đồng ý cho ta tiếp tục nuôi Tuyết Cầu. Ngày mai, ta sẽ bảo Bích Vân sang Thẩm gia một chuyến, mang Tuyết Cầu về đây. Ngươi giúp ta chuẩn bị đồ ăn cho nó, được chứ?” Nhược Trừng mỉm cười.
Tố Vân gật gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhược Trừng nhìn theo bóng dáng nàng, khẽ thở dài. Diệp Minh Tu kia, tương lai không biết còn khiến cho bao nhiêu cô gái đau lòng đây?