Lão Sư Lưu Manh!

Chương 13: Dụ Dỗ Thành Công

Mọi người đều biết, học sinh lớp 12 không có kỳ nghỉ.

Có trường học, nghỉ đông chỉ kéo dài ba ngày ngắn ngủi, để học sinh miễn cưỡng cảm nhận được một chút tư vị tết nhất coi như xong việc, sau đó tiếp tục quay lại trường học tập.

Điều này xem ra vô cùng thảm, hầu hết trường học vẫn cho học sinh nghỉ bảy ngày, từ hai mươi chín tháng chạp đến mùng năm sang năm.

Đem ra so sánh, trường cấp ba Bắc Kinh lại hết sức thoải mái, bọn họ có thể nghỉ đông đến mười ba ngày.

An Nhược cầm điện thoại đi từ hành lang vào lớp sau cuộc nói chuyện với mẹ.

Ngoài những lời dặn dò thường ngày, bảo cậu phải tự chăm lo sức khoẻ, ăn uống, thì cuối câu còn muốn cậu phải về quê vào kỳ nghỉ này.

Thượng Quang Dục chồm người xuống bàn cuối: “Kỳ nghỉ này, tụi mình đi đâu đó chơi đi!”

“Đi Nam Kinh đi, tớ có ông cậu là chủ khách sạn bên đó, muốn đi thì nói với cậu một tiếng là không cần tốn tiền nghỉ chân luôn!”_Triệu Thành Chương nói.

“Được đó, tớ muốn đến đền thờ Khổng Tử lâu lắm rồi!”_Khải Duy hai mắt sáng rực.

Sau đó mọi người đều chĩa ánh mắt về phía An Nhược, cậu đã im lặng nãy giờ.

“Tớ...tớ phải về quê!”_An Nhược thở dài. Cậu đã không về nhà hơn một năm rồi, lần này mà từ chối thì chắc chắn vào năm chuẩn bị kỳ thi đại học thì phải lâu lắm mới được trở về.

Cậu cũng rất nhớ bố mẹ.

“Ờ...hay là...”_Thành Chương và Quang Dục nhìn nhau, rồi Khải Duy dựa tay vào vai An Nhược: “Kỳ này chúng ta đến Tứ Xuyên đi, về quê cậu!”

An Nhược vội nói: “Quê của tôi không có gì hết, nhìn đâu cũng thấy núi non. Mấy người về đó đừng có mà hối hận!”

“Lâu lâu cũng phải thay đổi không khí chứ! Hưởng chút gió núi cho nó trẻ người!”_Triệu Thành Chương hất lọn tóc lên cao.

“Quyết định vậy nha!”

Cả bọn lập kế hoạch hoàn hảo, ai nấy cũng háo hức.

An Nhược cảm động nhìn ba đứa bạn, không biết sau này sẽ ra sao, nhưng hiện tại cậu cho rằng bản thân rất may mắn, không hề cô độc.

[.]

Trước cổng trường bất ngờ xuất hiện một chiếc xe hơi màu cam sáng chói, lập tức thu hút vài chục học sinh tò mò, trầm trồ. Trường cấp ba Bắc Kinh là một trường thuộc khá giả, số lượng xe hơi đến đưa đón học sinh không phải ít. Tuy nhiên cái mà bọn họ quan tâm không phải bề ngoài chiếc xe xịn sò mà là chàng trai đang đứng bên cạnh nó.

Anh ta với quả tóc màu bạch kim, đeo kính râm to gần nửa cái mặt, dáng người cao nhưng không quá gầy, ngũ quan hài hoà, có thể tạm gọi là nhan sắc khiến nữ sinh điêu đứng.

Mã Hạo Hiên đã thấy Khải Duy từ xa liền nhanh tay chỉnh lại mái tóc, quần áo. Cậu vừa bước đi vừa cắm cúi đọc sách nên không hề nhìn thấy y.

“Tiểu Duy!”

Cậu nghe thấy tiếng kêu thì dừng lại. Hạo Hiên chào đón cậu bằng một nụ cười khá là ‘tươi’.

Khải Duy như không thấy, đi thẳng luôn.

“A Tiểu Duy, anh đợi em nãy giờ á!”_Y lại rào lên phía trước cản cậu lại, lộ ra vẻ mặt đáng thương.

“Anh lại muốn cái gì nữa đây!”_Tiểu Duy gấp sách, kẻ không ưa mà sao lại cứ gặp hoài.

“Em đói rồi đúng không? Anh đưa em đi ăn nha!”

“Tôi không đói!”

“Anh nghe nói có một nhà hàng mới mở, lẩu ở đó cực kì ngon!”

“Tôi đã bảo là tôi không đói!”

“Em có thể kêu thêm bánh gạo hay bất cứ cái gì em muốn!”

“...”

Quả nhiên có hiệu nghiệm. Ông bà ta dạy chớ có sai “đẹp trai không bằng chai mặt”, và y đã khiến mèo nhỏ chú ý bằng độ mặt dày của mình.

Khải Duy có vẻ đã chần chừ, đôi chân hẳn đã chịu dừng lại.

Y khoái chí, được đà nói tiếp: “Ở đó còn có vịt quay Bắc Kinh, mì Zha Jiang Mian, còn nếu sau khi ăn món chính xong anh cũng có thể dẫn em đi ăn thêm mấy thứ tráng miệng như hạt dẻ rang, kẹo hồ lô hay là sủi cảo tự làm...bất cứ món nào em muốn anh cũng có thể dẫn em đi!”

Khải Duy từ lâu đã có biệt tài là ‘bao tử không đáy’, đương nhiên những bữa ăn ba buổi thường ngày chưa bao giờ thoả mãn cậu. Điều mà cậu hối tiếc nhất khi tới Bắc Kinh chính là chưa được niếm trải hết tất thảy đặc sản ở đây. Và hôm nay, cậu thật sự đã bị dụ dỗ thành công.

“Anh hứa sẽ chở em về đúng giờ. Bonus cho em thêm một ly trà sữa full topping!”_Hạo Hiên chớp chớp mắt.

Bụng mèo nhỏ lúc này đã liên tục réo lên. Tuy vậy nhưng vẫn còn chảnh lắm, cậu chu miệng: “Tôi...không phải là một đứa con trai tuỳ tiện đâu!”

[.]

Một lúc sau, cả hai lên xe rời đi. Hạo Hiên đưa cậu tới một nhà hàng cao cấp nhất Bắc Kinh.

"Chỉ là đi ăn tối thôi mà!" cậu nhíu mày nhìn toà nhà bằng kính xa xỉ trước mắt.

"Vì là em nên không thể là thứ rẻ tiền được!" nói xong, y hai tay cho vào túi, thư thái bước vào trong.

Khải Duy chỉ biết thở dài đi theo. Yên vị trêи vị trí đón được nắng chiều ấm áp, tự động Hạo Hiên gọi món, rồi ngồi nhìn cậu ăn chằm chằm như dở người. Đôi lúc Khải Duy thực muốn mở miệng hỏi y có mắc bệnh về tâm lí học hay sao nhưng rồi lại thôi, đằng nào đồ ăn cũng bày sẵn trước mắt rồi, nên ăn hết hơn là để mắt đến mấy chuyện lẻ tẻ bên lề.

Khải Duy theo thói quen ăn tôm ăn luôn cả vỏ, bởi cậu cho rằng việc lột ra rất mất thời gian. Hạo Hiên thấy vậy, liền bốc lấy con tôm trong chén cậu, lột vỏ ra.

“Em không được ăn như vậy nữa, sẽ rất dễ nặng bụng!”

Bắt đầu từ lúc đó, y ngồi chỉ lột hết vỏ tôm ra cho cậu.

“...anh không ăn sao?”

“Anh ngắm em cũng thành no rồi!”_Y mỉm cười.

“Anh bớt nói nhảm đi!”

Khải Duy lại tiếp tục ăn. Trên bàn hết dĩa này lại ra dĩa khác, Hạo Hiên ban đầu còn rất ngạc nhiên, vì dáng người cậu vốn dĩ nhỏ con, thậm chí còn không tìm thấy phần mỡ nào dư trên người, thế mà độ ăn uống có khi còn bằng cả hai ba người gọp lại. Nhưng dần dần y lại thấy mèo nhỏ của y vô cùng đáng yêu, dáng vẻ cậu ăn, thật sự hút hồn không bởi lí do gì.

Bất chợt nhớ đến chuyện gì đó, Hạo Hiên hỏi cậu: “Tiểu Duy nè!”

“Hửm??”_Cậu nhướn mày lên.

“Sắp tới kỳ nghỉ đông rồi, em có dự định về quê không?”

Cậu lắc đầu, nuốt miếng thịt rồi nói: “Bố mẹ tôi đều đi công tác rồi. Tôi sẽ về quê của Tiểu Nhược!”

Y dường như đã nghe được thông tin lớn, tiếp tục hỏi: “Quê của Tiểu Nhược ở đâu?”

“Tứ Xuyên!”

“Vậy bao giờ bạn em xuất phát?”

“Tuần sau”

Thấy có điềm bất thường, cậu ngước mặt lên, miệng vẫn còn dính nước sốt: “Anh hỏi kỹ như thế làm gì?”

Y ngọt ngào nhìn cậu, với tay lau miệng giúp cậu: “Đương nhiên là vì anh quan tâm em rồi!”

Khải Duy mặt đỏ ửng như trái cà chua, vội lấp liếʍ bằng cách tiếp tục cắm đầu vào ăn: “Bớt rảnh lại đi!”

Hạo Hiên thấy cậu như vậy lòng như nở hoa, bước tiếp cận gần hơn với cậu đã không còn dài nữa.

[.]