Buổi chiều tan học, An Nhược dắt xe ra cổng để về ký túc xá. Hôm nay cậu phải về một mình bởi Khải Duy phải ở lại để học thêm.
“Tiểu Nhược!”
Một giọng nói gọi tên cậu từ phía sau. An Nhược trợn mắt nhìn người nọ, khi cười trêи mặt người này phá lệ xán lạn vì có hai cái đồng tiên lấp ló bên má, hai mắt người nọ lại nhìn chằm chằm cậu.
“Anh Trình Khiết? Là anh sao?”
Người nọ tới gần cậu, tiện tay đỡ lấy xe giúp cậu: “Anh còn tưởng em đã quên anh rồi!”
“Sao em có thể quên được chứ!”
Trình Khiết là người anh hàng xóm gần nhà ở quê Tứ Xuyên của cậu. An Nhược và anh có thể nói là cùng nhau lớn lên, quen nhau từ thời tấm bé, nhưng đến khi Trình Khiết lên cấp ba thì bất ngờ cả gia đình phải chuyển lên Bắc Kinh từ đó không còn liên lạc nữa.
Cả hai chọn một quán cafe gần trường để tiện bề trò chuyện.
Anh gọi cho cậu một phần bánh ngọt Việt Quất, phải có cả trái Việt Quất ở phía trên mới chịu. Đó là sở thích ăn uống của cậu, và cậu hơi bất ngờ vì đến bây giờ anh vẫn còn nhớ.
Thật lâu sau, trong lúc đang ăn An Nhược ngẩng đầu lên, thấy Trình Khiết đang nhìn cậu chằm chằm.
“Anh không ăn sao?”_Cậu nhìn vào phần bánh còn nguyên của anh.
“Để lúc nữa anh ăn!”
Cậu không quan tâm nữa, lại cắm đầu giải quyết cho xong quả việt quất chín mọng của mình.
Được một lúc, ngước mặt lên vẫn thấy Trình Khiết nhìn mình, lúc này cậu đâm ra ngại ngùng: “Mặt em dính gì hả?”
Anh khẽ cười, sau đó định vươn tay ra lau đi vết kem dính ở khoé miệng cậu, An Nhược theo phản xạ liền tránh né, tự mình lau đi: “Là chỗ này sao?”
Trình Khiết nhìn bàn tay mình bị bỏ rơi giữa không trung thì bối rối rút tay về, bắt đầu cúi xuống ăn phần bánh của mình.
“Tiểu Nhược, càng lớn em càng xinh đẹp!”
“Khụ...”_Cậu bị sặc nước.
Xinh đẹp đâu thể dùng cho một mỹ nam quân tử như cậu được.
“Cảm...cảm ơn anh!”_Thôi thì dù sao cũng là một lời khen.
Được vài phút sau, một nhân viên trong tiệm bước đến bàn cả hai, nói: “Em xin chào hai anh ạ. Hôm nay là ngày kỉ niệm 10 năm ngày cưới của sếp em, nên quán đang có chương trình chụp ảnh miễn phí cho những người đang yêu nhau. Hai anh có thể tham gia được không ạ?”
“Chúng tôi không....” An Nhược còn chưa kịp phủ nhận thì Trình Khiết đã nhanh miệng nhận lời.
“Được!”_Sau đó quay sang khẽ nói với cậu_ “Chỉ là một bức ảnh thôi mà!”
Thế là An Nhược cũng miễn cưỡng đồng ý.
Một tấm ảnh mới ra lò. Nhân viên tặng luôn cho họ và anh Trình Khiết đã giữ nó.
[.]
“Mau dừng đèn đỏ đi kìa!”
Ngôn Phong hét lớn, khiến một người chưa bao giờ tuân thủ quy định giao thông như Hạo Hiên cũng nghe theo.
“Rồi rồi nè. Cậu là ông trời của tôi rồi!”
“Bản hợp đồng giữa công ty M.I.N sao rồi?”
“Ổn cả. Ông ta chỉ là đang phân vân với số vốn đầu tư của chúng ta nhiều quá thôi!”
“Nếu ông ta muốn rẻ hơn thì nên bắt tay với công ty con khác ấy!”
“Tớ cũng đã nói như vậ....ơ ơ, Ngôn Phong!”
Hắn vẫn đang cắm mặt vào màn hình ipad, tiện miệng trả lời: “Sao nữa?”
“Nhìn người kia sao mà giống tiểu mỹ nhân hôm trước ở nhà cậu vậy?”
“Tiểu mỹ nhân nào?...”_Vừa dứt lời thì 3s sau hắn đã lập tức chồm người qua cửa kính mà xem.
“Cậu nhìn kìa. Giống quá đúng không?”
Không phải giống? Mà đó chính là một người. Trương An Nhược em ấy đang ở trong quán cafe.
“Cậu ấy đang ngồi cùng với một người con trai khác kìa. Lão Hứa cậu đừng nói với tôi là cậu bị cắm sừng nha”
Ngôn Phong nhìn chằm chằm không chớp mắt.
An Nhược đang cười nói vui vẻ với một gã đi cùng cậu, nụ cười đó thường ngày đối với hắn chẳng phải rất đẹp à? Sao hôm nay hắn lại thấy cực kì khó chịu.
Em ấy liền có thể tuỳ tiện trước mặt ai cũng cười như vậy sao?
Hạo Hiên nhìn bàn tay hắn nắm chặt thành ghế, ép bản thân kiềm chế mà ngầm hiểu.
Thời gian dừng đèn đỏ cũng hết. Tiếng còi của xe phía sau bấm lên inh ỏi.
Ngôn Phong sực tỉnh, ngồi yên trở lại vị trí cầm lấy ipad: “Đi thôi!”
Hạo Hiên lái đi, quay sang nhìn hắn: “Ngôn Phong, cậu...”
“Im lặng lái xe đi!”
“Nhưng mà...”
“Tôi bảo đừng nói gì hết cơ mà!”
“Tôi chỉ muốn nói là...”
“Cậu có tin tôi đá cậu xuống xe không!”
“Muốn nhắc là cậu cầm ngược ipad rồi.”
Ngôn Phong thẹn quá hoá khùng vứt luôn ipad xuống dưới chân.
Không gian trong xe bỗng chốc căng thẳng đến rùng mình. Hạo Hiên bật chế độ tự phòng vệ không động chạm đến đống lửa bên cạnh mới mong sống sót.
Cuối cùng cũng đến nơi, Ngôn Phong bước xuống xe. Trước khi để hắn đi xa, Hạo Hiên nói lớn: “Nếu đã có tình cảm với người ta thì phải nói chứ. Để lâu là có người khác giành mất à!”
“....”
“Biểu hiện đầu tiên của tình yêu chính là ghen đấy!”
“....”
“Chúc cậu may mắn!”
Gửi đến người bạn vài thông điệp rồi y nhanh chóng lái xe rời đi.
Bước vào căn hộ 216, hắn bật đèn lên, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là Tiểu Nhược đứng trước cửa đang nở nụ cười: “Lão sư, thầy vừa mới về hả?”
Hắn ngẩn người đôi ba giây rồi đập vào mặt một cái cho tỉnh, vẫn là căn hộ trống vắng thường ngày, không có ai cả, Tiểu Nhược cũng đã biến mất.
Ngôn Phong thở dài, hắn chỉ uống có một chai rượu mà đã say rồi sao.
Thững thờ đi vào phòng ngủ, vừa mở tủ đồ ra. “Tiểu Nhược” lại xuất hiện ở trong đó gọi hắn:
“Lão sư, thầy đang nhớ em đúng không?”
Yahhhhh! Hắn điên rồi sao???
“Lão sư”
“Lão sư”
“Lão sư”
Hắn mặc kệ ngồi thẩn thờ trước bao nhiêu “Tiểu Nhược” đang điên cuồng kêu gọi.
Hắn nhớ đến câu nói của Hạo Hiên: “Biểu hiện đầu tiên của tình yêu chính là ghen đấy!”
Hắn lắc đầu.
Không đâu! Người hắn yêu là Nhã Y cơ mà.
Nghĩ đến đó, hắn bỗng vươn tay tới kệ tủ để lấy khung ảnh đã bị úp lại từ lâu.
Trong ảnh là một cô gái với mái tóc rất dài. Cô ấy cũng có một nụ cười rất đẹp.
Nhã Y là mối tình đầu của hắn. Cô và hắn quen nhau từ thời cấp 3. Đến khi sắp tốt nghiệp đại học, lúc hắn dự định sẽ đưa cô về ra mắt bố mẹ, thì cô đã biến mất, chỉ để lại một tin nhắn xin lỗi, không một lời từ biệt, không một chút vương vấn. Rồi khoảng vài tháng sau, mọi người nói với hắn rằng cô đã đính hôn với một người ngoại quốc ở Mỹ.
Lúc biết tin, hắn không còn cảm giác đau nữa, bởi có lẽ hắn đã đau đến mức quen với nó rồi.
Hắn đã hứa với lòng rằng sẽ quên được cô, nhưng sâu thẳm trong trái tim hắn, cô vẫn đứng ở một vị trí rất đặc biệt, không một ai có thể thay thế.
Nhưng hắn cũng đã quên mất rằng, khoảng thời gian Tiểu Nhược xuất hiện, hình ảnh của Nhã Y trong tim hắn đã dần dần mờ nhạt. Hắn phủ nhận hắn có tình cảm với cậu, nhưng hắn không thể gạt chính bản thân mình rằng hàng đêm thay vì nhớ đến Nhã Y hắn lại nhớ đến nụ cười của ai kia. Hắn không thể gạt chính bản thân mình rằng ngay lúc này đây cầm lấy khung ảnh của Nhã Y hắn đã không còn một chút nhớ nhung sâu đậm nào.
Chút men say của đêm nay khiến hắn đối diện với cảm xúc của chính mình. Là lần đầu tiên lý trí thôi chèn ép để trái tim hét lên những rung cảm mà hắn lẩn trốn, vừa không muốn, vừa không dám lắng nghe.
Hứa Ngôn Phong đã yêu rồi và yêu sâu nặng.
Yêu đứa trẻ ngốc nghếch, Trương An Nhược!