Đây là lần đầu tiên kể từ khi chủ nhiệm lớp, hắn thầy cậu cười ở khoảng cách gần như vậy. Nụ cười trong veo nhẹ nhàng xuyên qua không gian, vượt qua mọi định luật đến thẳng trái tim hắn một cách nhiệm màu.
Khoảng cách cả hai gần tới mức hắn có thể ngửi được mùi hương dịu nhẹ trên người cậu. Thân nhiệt hắn tăng lên một cách đáng báo động.
An Nhược ngây thơ không biết mình đang đứng ở cửa miệng sói, dùng tay sờ lên trán hắn: “Thầy không khoẻ chỗ nào sao? Mặt thầy đỏ quá chừng kìa!”
Ngôn Phong sợ bản thân không kiềm chế được, vội vã đứng dậy, phi thẳng vào nhà vệ sinh.
[.]
An Nhược nằm dài trên giường rồi mới phát hiện bản thân từ trường đến đây hoàn toàn không mang theo quần áo gì, sách vở cho ngày mai cũng không có. Cậu bèn lấy điện thoại gọi cho Khải Duy nhờ đem đến giúp, dù sao cũng chỉ là hai người con trai ở chung với nhau, việc gì phải giấu.
Cậu trở ra nhà khách, mở tivi xem. Được một lúc thì bất chợt tiếng nói lớn phía sau làm cậu giật cả mình.
“Úi cha cha, tiểu mỹ nhân nào đây!”
An Nhược xoay người lại. Một thiếu niên tóc màu bạch kim, dáng vẻ chắc cũng trạc tuổi thầy Hứa chui ra từ đâu nở nụ cười nham nhở.
Nhưng hình như người này cậu đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.
Ngôn Phong bước ra, chặn trước người Hạo Hiên, không cho y lại gần An Nhược.
“Cậu đến đây có chuyện gì? Mà sao cậu lại vào nhà được?”
“Cậu nên đổi mật khẩu khó hơn một chút đi. Tôi đến rủ cậu đi bar? Hôm nay có mấy em xinh tươi lắm!”
“Bận rồi!”
“Bận?”
Y nhìn qua An Nhược, rồi nhìn lại Ngôn Phong, nở nụ cười ma mị: “nè, đổi gu rồi hả? Kiếm đâu được em tiểu thịt tươi xinh đẹp quá vậy!”
“Câm mồm!”_Ngôn Phong hét lớn... “Cậu đừng nghĩ bậy, đó là học trò của tôi!”
“Học trò cơ à...”
Y định chạy tới cạnh An Nhược thì bị Ngôn Phong chặn lại, không quên cảnh cáo: “Đừng có mà táy máy tay chân. Cậu về đi!”
Hạo Hiên chán nản ngồi phịch xuống ghế ở bàn ăn, tiện tay rót cốc nước: “Được rồi được rồi, tôi cũng hiểu rõ là đồ nào nên ăn, đồ nào nên cúng mà. Yên tâm!”
“Cậu...”
Ngôn Phong chưa kịp nói hết câu thì bất ngờ tiếng chuông cửa vang lên.
Người đến là Khải Duy.
“Em đến đưa đồ cho Tiểu Nhược.!”
“Cậu đến rồi hả? Mau vào đây đi!”
An Nhược kéo cậu vào trong. Thái độ Khải Duy cũng như An Nhược khi mới lần đầu bước chân vào căn hộ này. Cậu xuýt xoa, lộ ra nét mặt thích thú, lập tức đưa tia nhìn xung quanh căn nhà.
“Tiểu Duyyyy?”
Hạo Hiên trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy “người tình trong mơ” bỗng dưng xuất hiện trước mắt.
Khải Duy nhíu mày lục lại ký ức về khuôn mặt này. Khi cậu nhớ ra thì...
“Biếи ŧɦái, tên biếи ŧɦái...”
An Nhược lẫn Ngôn Phong đều sững sờ. Ngôn Phong biết rõ tính thú nhân của Hạo Hiên, nhưng không nghĩ y lại đối với học sinh của mình cũng không ngoại lệ.
“Cái tên này, cậu đã làm gì học trò của tôi hả?”
“Tiểu Duy, hắn ta đã làm gì cậu hả?”
Hạo Hiên bị công kích tứ phía, dập đầu lên tiếng xin giải thích.
“Không, không không mọi người hiểu lầm rồi. Tiểu Duy hiểu lầm ý anh rồi!”
Khải Duy chỉ thẳng mặt y: “Chính anh là cái người đầu tóc bạch kim, đi xe màu cam lè. Hôm trước anh đã cố tình bám theo tôi còn gì”
“Không, anh không cố tình bám theo em. Anh chỉ là thấy xe em bị hư, nên muốn giúp đỡ thôi!”
An Nhược nhớ ra: “Tóc bạch kim? Xe màu cam?....A, anh chính là cái người hôm trước đυ.ng xe Tiểu Duy ở sân trường, còn bị cậu ấy nắm tóc đưa lên phòng giám thị đúng không?”
Khải Duy theo lời nói của cậu mà dò xét một hồi từ trên xuống dưới Hạo Hiên.
“À, thì ra chính là anh. Thảo nào ngày hôm đó tôi đã nhìn thấy anh rất quen. Đã vô văn hoá lại còn biếи ŧɦái nữa hả?”
Khải Duy định nhào vô tẩn cho y một trận nữa nhưng được Ngôn Phong ngăn cản.
“Khải Duy à, chuyện này em đừng dính liếu vào nữa. Để cho thầy, thầy nhất định sẽ không để yên cho tên này đâu. Em yên tâm về đi!”
Sau khi Khải Duy ra về, Hạo Hiên một chút nữa cũng bị An Nhược xé xác, nhưng y nhanh chân đã tìm cách chạy ra khỏi nhà.
Căn hộ trở về yên ắng chỉ còn lại hai người, Ngôn Phong phát hiện bản thân có phản ứng với An Nhược nên đâm ra ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào mặt cậu.
“Đến giờ đi ngủ rồi. Em về phòng tôi ngủ đi!”
An Nhược nhìn đồng hồ: “Nhưng mà em chưa buồn ngủ!”
“Vậy em muốn làm gì?”
‘...A few moments later...’
“Em sẽ bắt đội tuyển Việt Nam, còn thầy là Indonesia đi!”
“Được. Em chắc chưa?”
“Chắc!”
Trong suốt buổi xem bóng đá ấy, An Nhược không ngừng luyên thuyên, chẳng khác nào như một cổ động viên chuyên nghiệp.
“Thầy xem kìa, dùng chân như vậy là không đúng rồi!”
“Hâhha lão sư, ông thủ môn bên Việt Nam có ngủ một giấc cũng không thấy bóng về phía mình luôn ấy!”
“Lão sư nhìn kìa cái ông da đen kia sao chơi kì quá vậy!”
“Lão sư thầy xem, trọng tài chắc chắn bị mua chuộc rồi!”
“Sút sút. Vàoooooooo”
Một lát sau, Ngôn Phong vào nhà bếp định rót cho cậu ly nước, khi trở ra đã thấy đối phương lăn đùng ra ngủ ngon lành.
Hắn thở dài, cuối cùng cũng chịu đi ngủ rồi.
Hắn bế xốc cậu lên, đưa cậu vào phòng.
Vừa đặt người xuống giường đối phương đã mò mẫm cái chăn để ôm vào người.
Ngôn Phong không định rời đi, hắn ngồi xuống bên cạnh cậu, lặng lẽ ngắm khuôn mặt yên bình đang say ngủ kia. Tiểu Nhược quá đỗi đáng yêu, cặp má đầy đặn phúng phính, đôi hàng mi dài không quá dày nhưng vẫn luôn cong vυ't, cánh môi rất ít khi được chăm chút mà lại rất căng mượt, hồng hào.
Không kiềm chế nổi trái tim, hắn khẽ hôn nhẹ lên môi cậu một cái.
Bất chợt hắn bừng tỉnh, cảm thấy bản thân thật vô sỉ.
Nhưng giây phút hắn chạm môi mình lên môi cậu, nó mềm mại hơn bất kì thứ gì trên đời, hơn cả bông? Còn ngọt ngào nữa, hơn tất cả mọi loại kẹo hắn từng nếm qua, là mật chăng?
Hắn điên rồi.
——————
Sáng hôm sau, Ngôn Phong đánh thức cậu dậy. Chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu rồi đưa cậu đến trường.
Chuyện hôm qua được Ngôn Phong gác lại vào một góc tối không ai biết.
Triệu Thành Chương cặp sách cũng chưa cởi ra, liền chạy xuống bàn An Nhược.
“Hôm qua mọi chuyện sao rồi?”
Cậu thở dài: “Cũng chưa biết là đã điều tra đến đâu rồi nữa!”
“Vẫn đang điều tra sao? Cậu chưa nghe nói gì à?”
“Nghe gì?”
“Cô Mỹ Ly và thầy giám thị đó hợp nhau vu khống cậu, đã lan truyền khắp trang mạng của trường rồi. Bây giờ họ đã nộp đơn xin nghỉ!”
“Cái gì?”
—————
Ngôn Phong bắt máy, người bên đầu dây truyền tới âm thanh to rõ: “Tôi đã làm theo lời dặn của tổng giám đốc rồi ạ!”
“Cậu làm tốt lắm!”