Lão Sư Lưu Manh!

Chương 7: Tôi Tin Em Ấy!

”Không một ai được động đến học trò của tôi!”

Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, một dáng người cao lớn xuất hiện. Người ấy cứ như là một vị thần cứu rỗi cậu giữa bóng tối.

Trước mặt tất cả mọi người, Hứa Ngôn Phong bước vào. Sắc mặt của hắn khó coi vô cùng. Ngũ quan nguyên bản không tính hiền lành, lúc này còn có vẻ rất đáng sợ.

Thầy hiệu trưởng nheo mắt, nếu có ai để ý sẽ nhìn thấy được trong đó có một ánh cười.

“Thầy Hứa, thầy đến rồi thật tốt quá.”

Ngôn Phong lướt qua các vị lão sư đồng thời đang là ban thẩm tra ngồi trên dãy ghế bên kia, cái nhìn đanh lại khiến họ có đôi chút rùng mình.

“Tôi nói rồi, học sinh của tôi không có ai được động đến”

“Tại sao thầy có thể nói như vậy, người có quyền quyết định ở đây là thầy hiệu trưởng.”_Thầy giám thị quoắc mắt nhìn hắn, ánh mắt vô cùng tức giận, giọng nói đôi ba phần lớn hơn.

Ngôn Phong hơi cười, mắt nhìn chằm chằm vào thầy giám thị, hắn dằn từng tiếng một: “Vậy lúc nãy tới giờ, dù không có mặt thì tôi cũng biết chỉ có các thầy cô buộc tội học trò của tôi, còn thầy hiệu trưởng chưa nói gì đúng không?”

“Thầy...”

“Các người nguyên một tập thể giáo viên người lớn, cùng nhau ăn hϊếp một đứa trẻ, đó gọi là quy tắc của trường Bắc Kinh này sao?”_Ngôn Phong đứng bên cạnh An Nhược, đảo mắt nhìn xung quanh những con người gọi là lão sư.

“Thầy Hứa, tôi không chấp nhặt vì thầy mới chuyển vô trường. Nhưng thầy cũng không được ăn nói như vậy. Trong các lão sư ở đây, thầy là nhỏ tuổi nhất đấy!”_Thầy giám thị lại múa mồm.

Ngôn Phong không hề bận tâm đến lời đó, ngược lại còn trừng mắt hét lớn: “Xin hỏi những người có mặt ở đây, dựa vào đâu mà các người vu khống em ấy.”

Cô Mỹ Ly: “Dựa vào camera, An Nhược là người ra khỏi phòng giám thị cuối cùng và...”

“Thế xin hỏi cô đây, trong camera có nhìn thấy hình ảnh em ấy trực tiếp lấy đồ hay không? Phòng giám thị có rất nhiều cửa sổ ở độ cao dễ dàng leo trèo. Nếu như xảy ra một vụ trộm cắp, người bình thường không phải sẽ dự đoán người từ bên ngoài trường leo vào xác suất là cao nhất à? Tôi cảm thấy các vị đây là cố tình vu khống cho An Nhược!”

Thầy giám thị cười lớn: “Ở đâu ra một thằng nhóc mới chuyển vô trường đã làm loạn vậy hả? Cậu chỉ mới tiếp xúc với An Nhược chưa được một tháng, sao có thể khẳng định là vu khống nhanh như vậy!”

“Tôi tin em ấy.”

An Nhược sững sờ, cậu ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn.

Ngôn Phong tin cậu. Trong cả một khán phòng có hơn chục người, chỉ có mình hắn tin cậu.

“Chuyện này chúng ta sẽ từ từ điều tra mà!”_Lão Lý im lặng nãy giờ đã bất ngờ lên tiếng.

“Điều tra cái gì nữa. Chuyện đã rõ như ban ngày còn gì!”_Cô Mỹ Ly liếc xéo cậu.

Ngôn Phong tiến tới gần thầy hiệu trưởng: “Nếu như thật sự là Tiểu Nhược đã trộm cắp, tôi sẽ đứng ra chịu toàn bộ trách nhiệm. Còn bây giờ...”

Hắn bỗng nắm chặt cổ tay cậu.

“Em ấy là học trò của tôi. Tôi đưa đi!”

....

Để An Nhược ngồi xuống ghế đá, Ngôn Phong mất kiên nhẫn hét lớn: “Em không có miệng sao? Lại để cho bao nhiêu người nói động như vậy? Sao không lên tiếng phản đối!”

Cậu cũng đâu hề muốn như thế, nhưng lòng tin đã không có thì tất cả lời thanh minh cũng trở thành nguỵ biện mà thôi.

“Bình thường em ồn ào lắm mà. Ai cũng không thể bắt nạt được em cơ mà. Vậy mà ngày hôm nay lại để cho bản thân bị ấm ức cũng không chịu nói là sao?”

Mặt An Nhược cúi xuống càng thấp.

“Em muốn bị đuổi học lắm hả?”

“...hức...hức...”

Ngôn Phong sững người khi nghe tiếng nức nở.

Nước mắt An Nhược nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay đặt dưới đùi. Cậu khóc rồi. Tiếng khóc càng lúc càng lớn hơn.

Ngôn Phong cứng người, không biết phải làm gì. Hắn bối rối ngồi bệt xuống đối diện cậu.

“Tiểu...Tiểu Nhược!”

“Oaaaa...hức...hức!”

Cậu khóc oà lên.

Từng giọt mặn chát rơi xuống nhiều vô kể. Cậu cũng chỉ là một đứa trẻ 17t, cậu cũng biết sợ, cũng biết ấm ức, cũng biết tủi thân khi không một ai ở bên cạnh.

“Được rồi, ngoan. Tiểu Nhược ngoan, đừng khóc nữa!”

“Hức...hức...”

Ngón cái Ngôn Phong cử động, hắn đưa lên má lau nước mắt cho cậu.

Nhìn tròng mắt đỏ hoe cùng tiếng nấc nghẹn của đứa trẻ này, hắn hiểu cậu đã phải ấm ức nhiều như thế nào.

“Tôi sai rồi. Là tôi không nên lớn tiếng với em. Ngoan, đừng khóc nữa!”

Lòng Ngôn Phong khó chịu vô cùng, hệt như có hàng vạn con kiến cắn trên người, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau.

Hắn không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, điều hắn nhận ra là khi nước mắt đứa trẻ này rơi xuống, tất cả mọi lỗi lầm đều do hắn.

[.]

Được một lúc thì An Nhược cũng ngừng, hắn thấy tiếng nấc của cậu không còn nữa thì rút ra một tờ khăn ướt, tự mình lau sạch sẽ khuôn mặt tèm lem nước mắt lẫn nước mũi của người đối diện. An Nhược sụt sịt nhìn hắn, đôi mắt trong veo tựa làn sóng ngoài khơi.

“Em đói rồi!”

“....”

—————-

Ngôn Phong đưa cậu đến một nhà hàng cao cấp bậc nhất ở Bắc Kinh.

Lễ tân ở đó vừa thấy hắn liền cung kính cúi đầu.

Họ được đưa đến một vị trí có thể nhìn xuống ngắm toàn thể thành phố. Hắn chủ động gọi món.

Một lát sau, trên bàn toàn là những món ăn ngon, cậu vừa mới tiêu hao năng lượng khá lớn nên cảm thấy rất đói liền chao đầu vô ăn ngấu nghiến.

“Ăn từ từ thôi. Không ai giành của em đâu!”

Cậu cho thức ăn vào miệng ăn rất ngon lành. Từng dĩa từng dĩa một được cậu “rửa” sạch không còn một chút gì.

“Ợ...”

Ngôn Phong phì cười. Đứa trẻ này vẫn cũng chỉ là một đứa trẻ.

Sau khi đã hoàn thành xong bữa tối, đợi hắn thanh toán xong. Cậu thì thầm: “Lão sư!”

“Ừ??”_Hắn cầm ly nước lên uống, tai lắng nghe cậu nói.

“Tối nay em ở lại nhà thầy được không?”

“Phụttt....khụ khụ...”_Hắn phun hết nước ở trong miệng rồi ho khan vài tiếng.

“Em không muốn về ký túc xá đâu. Thầy đồng ý nha?”

“Khụ...”

—————

Phòng 216

Vừa mở cửa ra là An Nhược thích thú chạy nhảy khắp nhà dò xét. Căn hộ đúng kiểu hiện đại, tông tường màu trắng mịn, nền lót gỗ xám cách nhiệt, mọi thứ đều được trang trí nội thất cao cấp, từ tivi to ơi là to trong phòng khách cho đến từng cái tủ trong nhà đều lắp âm tường. Diện tích thì không rộng lắm nhưng so với một người ở thì quá thoải mái. Phòng khách với căn bếp được thông qua nhau, đứng ở căn nào thì cũng có thể nhìn thấy rõ căn kia, bàn ăn đặt ngay trong bếp. Có hai toilet, một cái nhỏ nằm trong góc cùng, còn một cái lớn trang bị đầy đủ thì nằm trong phòng ngủ. Một phòng ngủ, một phòng thay đồ và một phòng làm việc.

An Nhược thì như ếch ngồi đáy giếng lâu ngày mới được lên bờ, gặp cái gì cũng lạ lẫm, miệng líu lo không ngừng

“Cái này là máy xay hạt cafe sao? Đỉnh quá! Thầy cho em sài thử nha!”

“Thương hiệu hoàng gia này em chỉ thấy trên quảng cáo, giờ được tận tay sờ luôn nè!”

“Nguyên set sofa này đáng giá bao nhiêu tiền đây chứ?”

“A!!! Cá hề nemo nè, một con, hai con, ba con...những tận sáu con.”

Ngôn Phong cứ để cậu tự do làm gì làm còn mình thì vào phòng tắm thay đồ.

Vô đến phòng ngủ của hắn, An Nhược liền gieo thân xuống chiếc giường, lăn qua lăn lại nghịch ngợm. Cảm giác êm ái, sung sướиɠ không tả nổi, đây là lần đầu cậu được trải nghiệm chiếc giường có chất lượng cao cấp bậc nhất như vậy, chả bù cho miếng lót nệm ở ký túc xá, hại cậu suốt năm bị đau lưng.

Vẫn chưa đủ, An Nhược hăng hái đứng lên nhún để tận hưởng độ đàn hồi của cái giường, nhảy nhót điên cuồng rồi cái chân bị trật một cái "rợp" thành tiếng.

Lần này không chỉ đau mà là chân bị trật qua một bên không nhúc nhích nổi. Cơn nhức làm An Nhược sợ hãi, cậu hét lên:

“Lão sư!! Cứuuuuu....”

Nghe tiếng của cậu, hắn từ phòng tắm phóng ra. Thấy An Nhược ôm chân nhăn nhó, hắn nhíu mày: “Bị sao đây??”

“Chân em bị trật rồi, đau quáaaa!”

Hắn lập tức để chân cậu lên đùi mình, sờ vào mắt cá chân.

“Chỗ này đúng không?”

“Đúng đúng là chỗ đó!”

Một tay giữ chặt gót chân, tay còn lại giữ chặt mũi bàn chân, cứ thế vặn mạnh.

‘Rợpp rợp’

“Áaaaaa!”_ Hành động không báo trước của hắn làm cậu khϊếp sợ, liên tục vùng vẫy. Mà hắn là kiểu người không làm thì thôi còn đã làm thì phải được kết quả nhất định, thế là hắn khống chế người cậu lại, lấy tay giữ chặt chân không để cậu thoát . Lặp lại tư thế cũ, hắn dồn lực ở bàn tay làm một phát nữa dứt điểm hơn.

Rợp rợp rợp.

- " Á á, đau quá, không cần nữa.... " Tiếng la thất thanh của thiếu niên trong đêm.

Thở phào một hơi, Ngôn Phong ngồi phịch xuống giường: “Em xoay cổ chân xem!”

Đến giờ An Nhược vẫn còn kinh hãi chưa dám nhúc nhích, cậu nhìn hắn nghi hoặc vài giây rồi cũng nghe lời mà xoay thử một vòng. Không còn cảm thấy đau, nhẹ nhõm hơn hẳn, tuy vẫn còn râm rang đôi chút nhưng kết quả bất ngờ thật đấy.

“Ô hết đau thật rồi nè, thầy đỉnh quá!”_Cậu hớn hở tấm tắc khen, bật cho hắn ngón cái.

Ngôn Phong ngược lại chú ý trọng tâm khác.

Là nụ cười của cậu.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi chủ nhiệm lớp, hắn thầy cậu cười ở khoảng cách gần như vậy. Nụ cười trong veo nhẹ nhàng xuyên qua không gian, vượt qua mọi định luật đến thẳng trái tim hắn một cách nhiệm màu.