Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn!

Chương 15: Hóa ra xa anh có cảm giác như thế này (2)

Dòng người cứ vội vã bước đi, dòng thời gian cứ vùn vụt trôi.

Thoáng chốc cô xa anh đã được 3 ngày.

Sự thấp thỏm lo âu ngày càng dấy lên trong lòng cô.

Khiết Băng đang ngồi trên bộ bàn ghế gỗ ở giữa khuôn viên rừng hoa lưu ly trong bộ dạng hơi thê lương.

Không đợi được nữa, cô đành lấy điện thoại gọi cho Hắc Dạ

" Em điều tra được gì chưa? Đông Phương Hoàng Minh rốt cuộc đang ở đâu? "

Nghe giọng nói lo lắng này của cô, Hắc Dạ thở dài

" Em phải nói thật với chị là em không tìm được manh mối.

Dấu vết của anh ấy như bị một thế lực vô hình nào đó âm thầm xóa đi.

Chuyện này quả thực không bình thường! "

Thế lực vô hình à?

Cô cúp máy.

Khiết Băng đặt một tay lên bàn, tay còn lại chống lên cằm, đôi mắt nhìn về xa xăm.

Phạm vi quanh châu Âu, châu Mỹ với một phần Châu Phi đều là địa phận của cô.

Cô nhớ vài ngày trước ở trong nhà hàng, Tề Triết với anh bàn về đá quý, kim cương.

Nơi giàu khoáng sản nhất là châu Phi, nơi tập trung số hầm mỏ về kim cương là vô đáy.

King?!

Trong đầu cô thoáng lên chữ "King".

Không ai biết thân phận hay khuôn mặt thật sự của anh ta.

Khuôn mặt luôn bị che đậy bởi lớp mặt nạ, thân phận bị che đậy.

Anh ta nắm giữ hơn 70% lãnh thổ ở châu Phi, chưa kể cả phần châu Đại Dương.

Không phải Hoàng Minh là tổng tài thôi sao?

Chắc chắn không liên quan đến King đâu đúng không?

Cô thầm trấn an bản thân.

Ba hôm nay cô rất bất lực, cho dù cô hỏi đám vệ sĩ kia thế nào, họ cũng không hó hé nữa lời.

Thật bực bội mà!

Cô là người phụ nữ của anh ta! Là người phụ nữ của anh ta đấy!

Thế mà cô chả có quyền hỏi về hành tung của anh.

Tức chết cô rồi!

Hỏi trực tiếp không được thì dùng khổ nhục kế vậy!

"Giang Quyền, Lý Nhật, Lâm Kỳ, tôi muốn đi shopping"

Sau đó ba người họ hộ tống cô đi shopping.

Cô nhân thời lượn lẹo qua vài con ngách làm họ mất kiên nhẫn

Lòng họ thầm oán trách

"Tại sao lão đại lại để bản thân trông chừng cô nàng yếu đuối này cơ chứ?!"

Bất chợt điện thoại Lý Nhật vang lên.

Anh ta đáp lại với giọng hốt hoảng.

"Sao? Lão đại bị mất tích ở vùng Nam Phi?!!!"

Giang Quyền, Lam Kỳ nghe mà thấy bất ngờ.

Họ nhanh chóng tiến thẳng đến sân bay để tiến về Nam Phi.

Nào ngờ, Khiết Băng đã nghe toàn bộ.

Hóa ra sự lo lắng ấy không phải là không có.

Cô lén lút bám theo ba người họ lên máy bay.

Trong lòng ấp ủ hi vọng

"Mong anh đừng bị làm sao!

Hóa ra xa anh có cảm giác như thế này!"

Vài tiếng sau, máy bay hạ cánh tại sân bay ở thành phố lớn nhất vùng Nam Phi, Johannesburg.

Bon bon theo lối mòn cũ, một chiếc xe Jeep chở Giang Quyền, Lam Kỳ và Lý Nhật đến một khu nhà kho bỏ hoang.

Do quá nhập tâm nên họ không để ý đằng sau có một cô gái mảnh mai, mái tóc bạch kim được buộc đuôi ngựa đang đi theo họ.

Họ bước xuống xe, ở phần ban công của căn nhà này có 3 người, một phụ nữ, hai người đàn ông.

Khiết Băng vừa nhìn một cái đã biết người của "King"

Chậc! Hóa ra cô nghĩ là đúng!

Mà tại sao họ lại vô cớ gây sự với Đông Phương Hoàng Minh?

Chắc chắn anh ta không chỉ là tổng tài bình thường!

Vừa nãy ba thuộc hạ của anh gọi anh là lão đại vậy nên có lẽ anh cũng thuộc bang phái ngầm nào đó!

3 người trên ban công đồng loạt vỗ tay!

"Thật ngu ngốc!

Đến sự tin tưởng lão đại cũng không có hahaaa! "

Vậy ra Đông Phương Hoàng Minh không sao cả, đám người kia chỉ nhử thuộc hạ để làm con tin mà thôi.

"Nào hãy chơi một trò chơi!

Mỗi người cầm một khẩu súng chỉa vào đối phương.

Trúng thì chết, không trúng thì sống!

Xem ai nhanh hơn?!"

Trò chơi cùng quy tắc vớ vẩn đã được đưa ra.

Khiết Băng chắc chắn Lý Nhật, Lâm Kỳ, Giang Quyền không phải đối thủ của họ, cô bước ra.

"Một mình tôi chấp ba người các ngươi!"

Lý Nhật, Lâm Kỳ, Giang Quyền há hốc mồm, không biết cô đi theo họ từ lúc nào.

Mà một tiểu bạch thỏ như cô thì làm được gì.

Đang định cất lời thì người đàn ông thủ lĩnh bên kia lên tiếng, rồi cười hả hê

" Là cô à? Lâu ngày rồi cô nghĩ cô vẫn có thể đấu lại tôi sao? "

Lý Nhật, Lâm Kỳ, Giang Quyền đờ người lần hai

Không ngờ Khiết Băng lại biết đến những người này!

"Để tôi xem súng tôi nhanh hay anh chạy nhanh, Andy!"

"Bắt đầu"

Ba người kia liên tục nổ súng, Khiết Băng bình tĩnh, cô lấy tầm ngắm rồi khẽ rút khẩu Colt M1911 ra.

Ba phát bắn đều trúng thuộc hạ của Andy.

Andy cùng người phụ nữ bị bắn trúng ở phần mi tâm.

Vì muốn giữ người tra hỏi nên cô chỉ bắn ở chân người đàn ông kia.

"Đưa về tra vấn!"

Lúc này xung quanh Khiết Băng nộ nộ sát khí.

Không ngờ cô lại lợi hại như vậy.

Lý Nhật, Lâm Kỳ, Giang Quyền cảm thấy nhục nhã, muốn tự vả vào mặt mình.

Ba người họ bỗng lạnh ớn sống lưng khi thấy cô bực mình.

Khiết Băng từ từ ngước đầu lên nhìn trời, khẽ thở dài

"Rốt cuộc thì anh đang ở đâu?"