Giá Như Anh Gặp Lại Em Sớm Hơn!

Chương 13: Yên bình mở đầu cho sự thảm khốc?!

Sau tối hôm đó thì tập đoàn Mai Gia chính thức sụp đổ.

Mai Gia Thành không biết nhờ thế lực nào mà có thể trốn thoát cho dù trúng một phát đạn ở bã vai và 1 phát ở đùi.

Nhưng Khiết Băng không mấy bận tâm.

Đã hơn một tuần trôi qua kể từ đó.

Quả thực, quá yên bình rồi!

Đây là lần đầu tiên cô không bị truy sát hay bị vận đào hoa của người khác quấy rối.

Đông Phương Hoàng Minh thuận thế đẩy buồm, cho người di chuyển đồ đạc của cô sang biệt thự của anh!

Căn biệt thự này còn rộng hơn của cô.

Cách thiết kế, cách bày trí cùng với khuôn viên cũng quá rộng lớn và xa xỉ rồi.

Không thể ngờ một nơi nguy nga, sầm uất này có thể mọc lên giữa lòng thủ đô này.

Bản thân cô thấy rất may mắn vì cô và anh khác phòng!

Giờ đây anh khá yên phận. Không còn một gã lãng tử thích trêu cô nữa!

Có vẻ anh khá là bận.

Anh đi từ sáng sớm đến tối muộn với về.

Tuy vậy, anh không hề quên gọi điện, nhắn tin nhắc nhở cô dậy ăn sáng rồi còn canh đúng thời gian để dắt cô đi ăn tối.

Thấy anh chu đáo như vậy làm cho cô không nỡ cự tuyệt.

Dường như bản thân cô đã dựa giẫm vào người đàn ông này quá mức.

"Người phụ nữ của anh ta!" Ở đây không rõ là bạn gái hay tình nhân của anh ta, nhưng đây quả thực là quãng thời gian cô cảm thấy rất vui.

Bình thường khi còn tỉnh táo, anh không tự ý chạm đến cô.

Không biết gọi là anh kiềm chế tốt hay cô may mắn nữa?!

Anh dường như trở thành con người khác vậy!

Cô không thích, anh không ép buộc.

Trừ vài đêm khi cơn mộng du của anh bộc phát thì anh bất giác vào phòng cô, leo lên giường cô, ôm cô ngủ một cách tự nhiên.

Ban đầu cô khá bất ngờ, khá thẹn thùng.

Nhưng sau đó chú Trần, quản gia của căn biệt thự này nói với cô đây là thói quen bình thường của thiếu gia khi có việc lo lắng thì cô cảm thấy khá yên tâm.

Anh đã không lợi dụng thời cơ để chiếm tiện nghi của cô.

Cô tin anh răm rắp, vậy mà anh nỡ lừa dối cô.

Vì nhớ hơi ấm, hương thơm tỏa ra từ người cô mà anh đã vứt bỏ liêm sỉ, bày ra kế sách ngu xuẩn không kém phần hiệu quả này!

Lạ thật! Khiết Băng cảm thấy Hoàng Minh này khá gần gũi với cô.

Cô dám chắc đây không phải lần đầu tiên cô thấy như vậy!

Trước giờ cô bài xích với con trai hoặc đàn ông đến lạ.

Vậy mà giờ cô lại tỏ ra bình thường khi anh thân mật với cô.

Chưa kể, cô còn thấy rung động từ đáy con tim khi anh trêu ghẹo cô, nói lời thân mật với cô.

Hôm nay là ngày thứ 10 cô ở dưới một mái nhà với anh.

Tuy không phải là mối quan hệ trai, gái yêu nhau thắm thiết nhưng cô cảm thấy khá hài lòng.

Ánh sáng nhè nhẹ chiếu qua khung cửa sổ rồi lọt vào mắt cô.

Đã 9h rưỡi sáng, bình thường giờ này cô vẫn chưa có ý định tỉnh giấc.

Ấy thế mà hôm nay cô đột nhiên bật dậy, vệ sinh cá nhân sau đó nhanh chóng chọn bộ đồ phù hợp rồi xuống nhà ăn.

Cô cảm thấy hơi đói, có lẽ tối qua cô ăn quá ít.

Bà dì ghé thăm, cô cảm giác toàn thân khá mệt mỏi và ủ rũ.

Lâu lâu bụng cô cứ sôi sùng sục, đau quằn quoại.

Cô hành hạ Hoàng Minh từ chiều tà đến đêm khuya rồi mới buông tha.

Anh ta không có ý từ chối mà còn tỏ vẻ quan tâm. Vì thế nên cô được đà lấn tới.

Mùi bánh bao và sữa đậu nành thơm phức bay thẳng vào mũi cô.

Cô nhanh chóng chạy đến ngồi vào bàn ăn, ánh mắt lóe lên tia sáng đậm vẻ mừng rỡ.

"Sao anh biết tôi thích cái này?"

Cô vừa hỏi vừa ăn ngấu nghiến.

Hoàng Minh chống tay lên mặt, nhìn cô ăn khẽ đáp

"Thần giao cách cảm!"

Cô không bận tâm, bị anh trêu ghẹo đến quen luôn rồi!

Chẳng qua là mấy câu thả thính cũ rích mà thôi.

Cô không hề biết muốn tìm mua món này cho cô, anh đã phải nghỉ làm ngày hôm nay, băng qua mấy con ngõ, đi qua bao nhiêu là con hẻm từ sáng sớm mới có thể tìm thấy.

Anh biết cô khi đến kì sinh lí sẽ rất đau bụng vậy nên ngoại trừ mua sữa đậu nành, anh còn tìm mua ít gừng rồi tự tay vào bếp làm trà gừng nóng cho cô.

Anh bất giác tạo cho cô một thói quen ỷ lại

Từ vẻ dịu dàng, mãn nguyện, đôi mày anh khẽ nhíu lại, anh thở dài

" Không biết nếu tôi không ở đây thì em ra sao? "

"Anh tính đi đâu?!"

Nghe "phúc tinh" của mình nói thế, cô ngẩng đầu lên với ánh mắt hiếu kì hỏi

"Không có gì. Tôi sẽ bố trí cho em vài vệ sĩ.

Chờ tôi về!"

Lần đầu tiên cô thấy anh trông mệt mỏi như vậy. Sự băn khoăn dần dần giấy lên trong lòng cô.

Tại sao bản thân cô lại có cảm giác bất an khi nghe anh ta nói câu này vậy chứ?!

Cô không hề biết, người đàn ông trước mắt, người cô cho là thú vị, người bỗng tạo cho cô thói quen ỷ lại sắp phải đối với một trận đấu vào sinh ra tử, tỉ lệ sống xót chưa đến 50%.

Không biết nếu anh đi quá lâu, cô có thay lòng không?!

Yên bình hiện tại, chết chóc trước mắt!

Haizzz...