Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 41: 41: Bắt Cóc Ii

Editor: Tô

Beta: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

"Em có thể làm tài xế, hơn nữa còn có nhiều cách khác có thể giúp được anh đó." Thẩm Phán nói lên ưu thế của mình.

Vãn Hồi Chu lo lắng nói "Công ty em không phải có quy tắc sao? Thẩm Phán, anh không hy vọng bởi vì mối quan hệ với anh mà em làm việc phạm quy, nếu không sẽ có kết quả gì? Hơn nữa một mình Giang Giang ở lại đây không có ai chăm."

"Vậy thì em mang theo nhóc mập là được mà." Thẩm Phán hét lên với trong phòng "Bu Bu*, chúng ta phải đi đây, con có đi không?"

(Cái cụm Thẩm Phán hay trêu Giang Giang là kiểu chỉ mấy bé mũm mĩm í, cũng là chỉ siêu nhân Heo Buri Buri trong Shin- Cậu Bé Bút Chì nữa, cụm Bu Bu là Thẩm Phán nhại tiếng kiểu trẻ con hay bĩu môi.

Đọc là "đu đu" ó!!)

Bóng dáng Giang Giang còn chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng "Đi ạ đi ạ!" Theo sát là tiếng chạy bộ lạch bạch, còn có balo đeo ở lưng xốc xếch theo từng bước chạy đến trước mặt Thẩm Phán, nhóc tức giận nói "Bu Bu là cái gì dạ? chú cứ thích đặt biệt danh cho con, cái này hông tốt đâu."

Thẩm Phán ôm Giang Giang lên, một tay xách balo, nói "Chú thấy tốt vô cùng, con đừng nói nhảm."

Tốc độ của hai người rất nhanh, Thẩm Phán vẻ mặt Cái gì cũng đã giải quyết xong nhìn Vãn Hồi Chu, nói "Cũng không tính là làm trái nguyên tắc của công ty, Bách Thanh là nhân viên của chúng ta, người nhà nhân viên xảy ra chuyện gì, lão đại là em này cũng nên hỗ trợ một chút, đây chính là phúc lợi của nhân viên."

Vãn Hồi Chu cũng không nói gì, Bách Thanh bên cạnh đã gọi mấy cuộc điện thoại, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu "Không ai nhận.

Số điện thoại nhà tôi cũng gọi rồi."

"Lên xe trước đi." Vãn Hồi Chu nói.

Trên đường là Vãn Hồi Chu lái xe, Bách Thanh với Giang Giang ngồi ở hàng ghế sau, Bách Thanh đứng ngồi không yên hỏi Thẩm Phán ở ghế phụ.

"Sếp, có thể xác định an toàn của Kỳ Cẩm trước một chút không?"

"Nếu cậu có quan hệ máu mủ với hắn thì bây giờ có thể tìm được." Thẩm Phán quay đầu lại thấy Bách Thanh thực sự lo lắng liền nói thẳng "Lấy tóc của hắn tới đây cho tôi."

Bách Thanh trong nháy mắt biến mất, hẳn là đến nhà Bách Kỳ Cẩm lấy tóc đi.

Tập đoàn Hoàn Khoa là một thương hiệu mới nổi tại địa phương ở Yến thị nhưn phát triển rất nhanh, chỉ vỏn vẹn trong năm sáu năm đã gần đưa ra thị trường.

Biệt thự Khương gia không có ở khu Vị Tân mà là ở một khu ở cao cấp mới.

Yên tĩnh không ồn ào, giao thông thuận tiện, cách tập đoàn rất gần, có lẽ để tiện cho công việc.

Xe lái thẳng vào tiểu khu biệt thự, trước cửa Khương gia có đậu mấy chiếc xe cảnh sát, đám người Điền Quân đã đến.

Vãn Hồi Chu vừa mới đậu xe xong, Bách Thanh liền xuất hiện ở hàng ghế sau, trong tay cầm một cái khăn tay bọc tóc đen màu ngắn, để chắc ăn cậu lấy thêm mấy cọng, trực tiếp đưa cho Thẩm Phán.

Thẩm Phán mở cửa xe xong lại đóng lại "Được rồi."

Giang Giang tò mò đứng lên, thò đầu ngoan ngoãn nhìn xem chú làm gì.

"Chu Chu có giấy không? Thôi, khăn tay cũng được." Những chỗ khác Thẩm Phán đều vô cùng chú trọng, chỉ duy ở phương diện này hình như là liên quan tới năng lực bẩm sinh, tuỳ tiện dùng đạo cụ gì cũng được, hơn nữa hiệu quả không cũng không bị giảm sút.

Đưa tay trải phẳng khăn tay ra, đốt vài cọng tóc, trong không khí thoang thoảng mùi tóc cháy, Thẩm Phán đưa tay đóng khăn lại, sau đó yên tĩnh chờ.

Mấy giây sau khi đóng lại thì khăn tay run run, sau đó là tiếng loạt xoạt như lật trang sách.

Giang Giang trợn mắt há hốc mồm mặt đầy vẻ sùng bái, chính Vãn Hồi Chu cũng cảm thấy thần kỳ.

"Người vẫn còn sống." Thẩm Phán nói xong lời này sắc mặt Bách Thanh càng khó coi.

Vãn Hồi Chu bó tay nhìn Thẩm Phán, Thẩm Phán bĩu môi "Được rồi." Hắn đưa tay run khăn một cái, chiếc khăn tay bay lơ lửng trên không trung rồi từ từ cuộn lại thành một hình người nhỏ bé.

Giang Giang ở ghế sau đã nhìn đến ngây người, há hốc mồm sùng bái nhìn về Thẩm Phán ở hàng ghế trước.

"Tay chân đầy đủ, không có vấn đề gì hết." Thẩm Phán lần nữa kết luận.

Bách Thanh nói: "Sếp, có thể biết Kỳ Cẩm ở nơi nào không?"

"Hắn có người thân máu mủ không?" Thẩm Phán hỏi.

Bách Thanh lắc đầu "Mẹ chú đã qua đời mấy năm trước rồi, mấy năm này Kỳ Cẩm sống một mình cũng không có lập gia đình."

"Vậy thì phạm vi kia khá mơ hồ, chỉ có thể tìm được một phương hướng đại khái, cậu đi theo cái này đi." Thẩm Phán vung tay lên, cái khăn tay hình người cá kia bay ra ngoài cửa sổ, Bách Thanh vội vàng nói cảm ơn, theo sát khăn tay.

Thẩm Phán không để tâm, cậu cũng có lòng riêng muốn giúp Chu Chu giải quyết vụ án này.

"Chú ơi, chú thật là lợi hại nha." Giang Giang nháy mắt ca ngợi.

Thẩm Phán mở cửa xe, một tay xách balo lông thú hoạt hình của Giang Giang đeo lên lưng, một tay ôm Giang Giang, trên mặt rõ ràng vô cùng vui vẻ mà còn dùng giọng điệu hời hợt làm bộ làm tịch nói "Này có là gì, chuyện nhỏ mà thôi."

"Oa ~ "

(Đã hoàn trên wp của nhà, mọi người qua đó đọc nha, trên đây tô up 1 nửa tránh bị auto reup full rồi rồi chỉnh lại sau.).