Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 20: Án Chuông Đỏ Xvii

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Tại cuối lầu ba khoa nội trú của bệnh viện nhân dân Yến thị, ngoài cửa phòng bệnh có cảnh sát viên trông chừng, bên trong là Dương Quốc Dân.

Trong ba người, Tằng Hoành Vĩ bị thương nặng nhất, Dương Quốc Dân xuống tay ngoan độc, mất máu quá nhiều cộng thêm vì cứu Vãn Hồi Chu dùng hết sức lực nhào đầu đυ.ng Dương Quốc Dân khiến thương thế nặng thêm, giống như Hà Hiểu Phong nói vậy, lúc đưa đến bệnh viện một đường nằm trên bờ vực sinh tử, cũng may mắn Tằng Hoành Vĩ mạng lớn.

Dương Quốc Dân bị đạn bắn trúng động mạch ở bắp đùi, bị thương khá nặng.

Vết thương của Vãn Hồi Chu là nhẹ nhất, nhưng mà bị thương ngay dây chằng thần kinh ở bả vai, sau này còn cầm súng-- để xem hồi phục sau này.

Nguyên lời của bác sĩ là hồi phục chức năng cho tốt, cũng có thể hồi phục tám phần trước kia.

Vãn Hồi Chu nghe cũng không để tâm, vẻ mặt dửng dưng, nhân lúc Thẩm Phán quay về đón Giang Giang liền đi đến cuối hành lang.

"Đội trưởng." Ngô Cường chào, đưa tay muốn đỡ Vãn Hồi Chu.

Vãn Hồi Chu khoát tay "Không cần." Nhìn về phía cửa phòng bệnh "Thế nào rồi?"

"Không hợp tác lắm, nói là muốn anh tới, thằng khốn này, bằng chứng đều ở đây hết, hắn chạy không thoát còn không chịu thành thật khai báo." Ngô Cường nói.

Vãn Hồi Chu xuyên qua kính cửa sổ thấy Điền Quân còn có một vị đồng nghiệp ở trong, Ngô Cường đẩy cửa ra để cho Vãn đội đi vào.

Dương Quốc Dân mặc đồng phục bệnh nhân nằm trên giường, một tay bị còng ở đầu giường, trên đùi có vết thương được băng bó kỹ càng.

Có thể vì bệnh nặng mất máu, da dẻ Dương Quốc Dân xám xịt, trông giống như người đàn ông trung thực sợ hãi ở cửa tiệm nhỏ, nhưng chỉ có bề ngoài trông dễ bị bắt nạt.

Khi ngước mắt lên nhìn lại, đáy mắt không che giấu sự lạnh lùng và điên cuồng

Sự thờ ơ và điên cuồng coi mạng người như cỏ rác đối với Vãn Hồi Chu không thể nào hiểu được.

"Vãn đội đến rồi, mau thành thật khai báo." Ngô Cường nói.

Dương Quốc Dân nhìn cũng không thèm nhìn những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Vãn Hồi Chu, đáy mắt tràn đầy tàn nhẫn, sau đó từ từ nở một nụ cười, cái loại ý tứ hàm xúc cực kỳ biếи ŧɦái.

Những người khác nếu như bị hung thủ gϊếŧ người như ngóe nhìn chằm chằm như vậy nhất định sẽ không thoải mái làm cho buồn nôn, nhưng Vãn Hồi Chu không có, anh bình tĩnh nhìn qua, giọng điệu ôn hòa nhưng kiên định "Nói đi."

Không khí trầm mặc mấy giây, Dương Quốc Dân thu hồi ánh mắt trước, giọng nói không thèm để ý nói: "Người là tôi gϊếŧ.

Cái đầu tiên, hơn mười năm về trước, mười bảy hay mười tám quên rồi, cũng không nhớ rõ nhiều lắm."

Loại giọng điệu như cắt đậu phụ gϊếŧ gà này khiến cho ánh mắt của ba người trong phòng đều thay đổi, Ngô Cường càng thêm tức giận.

"Tiếp tục." Vãn Hồi Chu nói.

Dương Quốc Dân như rơi vào hồi ức, có lẽ đã quá lâu, hắn nhíu mày suy nghĩ, sau đó lắc đầu nói "Không nhớ rõ, nhưng mà đều đáng chết, ai bảo những thứ gái điếm này lẳиɠ ɭơ như vậy, tôi không chỉnh đốn mấy ả, ông trời cũng không nhìn nổi."

"Sủa cmm, Hoàng Giai Giai mới có bảy tuổi thôi, súc sinh!" Ngô Cường không nhịn được mắng ra miệng.

Dương Quốc Dân nhìn lướt qua Ngô Cường, nở nụ cười, vẻ mặt đầy nếp gấp đều tụm lại với nhau, nhìn qua bộ dáng trung hậu thành thật có thể khi dễ, nhưng lời nói ra bị thiên đao vạn quả cũng không quá đáng "Đứa con ranh kia cũng đáng chết, trời mưa mặc quần xì líp trên chân còn mang lắc chân chuông đỏ leng keng leng keng, không phải là muốn người ta chú ý câu dẫn người khác sao? Ngày hôm đó tôi nhập hàng, trời mưa, trên đường cũng không có người nào, con đĩ kia mặc quần xì líp leng keng leng keng chạy tới, hỏi mượn điện thoại của tôi gọi cho cha mẹ nó, con nhỏ đó tự tìm đường chết, tuổi còn nhỏ cũng biết câu dẫn đàn ông, cùng một đức hạnh với con đĩ da^ʍ phụ kia...."

"Tôi lừa gạt đưa nó lên xe, nhập hàng nhiều để cho nó ngồi ở giữa, dùng bạt che con nhỏ lại không có ai thấy được.

Lái xe đến chỗ không người rồi làm con nhỏ bất tỉnh, sau đó quay lại sân dỡ hàng, nửa đường thì nó tỉnh lại, tiếng chuông ồn ào làm tôi thấy phiền, bịt miệng cho nó bất tỉnh lần nữa, chờ đến hơn mười giờ không có ai, tôi lái xe ra khỏi sân sau."

....!

Cuộc thẩm vấn kéo dài hơn hai giờ, nói rất rải rác, đứt quãng, sau đó đắm mình trong ký ức của mình.

Theo như khai báo, sát hại tổng cộng chín người, cưỡиɠ ɧϊếp gây thương tích một người, thú nhận tội danh của mình không kiêng dè, không hối tiếc chút nào.

"Đều là lũ gái điếm đáng chết!" Cuối cùng Dương Quốc Dân hét lên như vậy, mặt mũi dữ tợn, trong mắt còn mang theo nụ cười đắc ý thống khoái.

Vãn Hồi Chu nhìn chán ghét, đầu tiên đi ra khỏi phòng bệnh, đứng ở bên trong thêm một một nữa cũng muốn lấy bạo chế bạo.

"Khi nào mới có thể xuất viện ra toà?"

"Bác sĩ nói ở lại ít nhất một tuần." Tâm trạng Ngô Cường cũng hỏng bét, Dương Quốc Dân cơ bản là một tên súc sinh, hy vọng bị kết án sớm một chút.

Vãn Hồi Chu gật đầu không nói gì.

Điền Quân từ bên trong đi ra, nói "Đội trưởng, hôm qua phát hiện trong nhà Dương Quốc Dân có tầng hầm, bên trong có ba chiếc qυầи ɭóŧ của nạn nhân, bảy cái đồ trang sức chuông đỏ, còn có 500 ngàn tiền mặt, mực in trên mũ Hoàng Giai Giai xác nhận cùng một chất còn sót lại trên xe ba bánh."

Điền Quân nói xong mới nhớ trên người Vãn đội có vết thương, vội vàng nói "Những thứ này hậu kỳ tôi với Ngô Cường có thể theo dõi, đội trưởng anh về nghỉ ngơi cho khoẻ trước đi."

"Tra nguồn gốc súng của Dương Quốc Dân." Vãn Hồi Chu nói ngắn gọn.

Dương Quốc Dân đối với gϊếŧ người cưỡиɠ ɧϊếp khai thật không e dè, nhưng đối với số tiền mặt 500 ngàn với nguồn gốc khẩu súng thì ngậm chặt miệng một chữ cũng không nói.

Ngoài ra, Dương Quốc Dân đến Yến thị cách đây 13 năm, trong khoảng thời gian đó ba hoặc bốn năm sẽ đi đến các thành phố khác nhau của tỉnh S để gây án.

Vãn Hồi Chu luôn cảm thấy có điều kỳ quặc trong này.

Không đợi anh nghĩ ngợi nhiều, trên hành lang truyền đến giọng nói lanh lảnh cùng với tiếng bước chân.

"Con nói mặc màu xanh lá cây." Giang Giang cúi đầu có chút không vui.

"Màu xanh lá cây là không may mắn, chú nghĩ rằng những bông hoa này là rất đẹp." Thẩm Phán lơ đễnh rất giữ chắc gu thẩm mỹ của mình.

Vãn Giang Giang lực chú ý bị chệch hướng, nhóc ngồi ở trên tay Thẩm Phán, chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Màu xanh lá cây sao lại xui xẻo?"

"Đội nón xanh* con có hiểu không?" Một tay Thẩm Phán ôm Giang Giang.

*Tha màu: thường dùng để tán tỉnh những kẻ bị cắm sừng.

Có vẻ như là ở trong lòng người khác giải vây, thực chất là xem vui nhộn không quá lớn.

Bị ảnh hưởng bởi điều này, màu xanh lá cây tốt ban đầu, bây giờ nhiều hơn được gọi là màu sắc của sự tha thứ.

Cơ bản là đội nón xanh (GG dịch, đừng ai hỏi, Tô cũng k hiểu:)))

Giang Giang hôm nay mặc một chiếc váy hoa nhỏ với chiếc áo khoác lông màu trắng, mái tóc đen dày thả xuống, hơi xoăn tự nhiên, độ cong rất đẹp, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn, hiện tại càng hiển thị thanh tú xinh đẹp.

Nghe thấy câu hỏi, nhóc lắc lắc bắp chân, hơi hếch cằm lên, lanh lảnh nói "Không hiểu âu."

Thẩm Phán một tay ôm người vô cùng thoải mái, vừa đi vừa hóng gió, một tay vỗ xuống đầu Giang Giang "Không hiểu thì tốt, nỗi đau của đàn ông đó." Nói xong mới nhớ tới đứa mặc váy trong ngực là một thằng nhóc con, liền nghiêm túc lên lớp "Lớn lên thì sẽ biết, nhưng ít mặc đồ màu xanh lá, đàn ông mặc cái gì cũng không thể dính đến màu xanh lá."

Giang Giang không hiểu bỉu môi, nhưng ngẩng đầu một cái thấy baba ở xa xa, vô cùng cao hứng vung tay.

Thẩm Phán nhìn một cái, nhất thời khí áp toàn thân giảm xuống mấy độ, hắn không ở đây Chu Chu liền không chịu dưỡng thương cho thật tốt mà chạy ra ngoài, thật sự là phải hảo hảo giáo huấn một trận mới được.

Bước chân nhanh hơn, ánh mắt quét qua Ngô Cường Điền Quân, bước chân Thẩm Phán chậm lại đến trước mặt Vãn Hồi Chu, nhìn thấy thần sắc Vãn Hồi Chu hình như không quá cao hứng, không khỏi nghĩ đến trước mặt đồng nghiệp Chu Chu hay là cho Chu Chu giữ lại chút mặt mũi.

Sau lưng dạy vợ.

"Baba." Vãn Giang Giang mặc kệ Thẩm Phán mấy độ áp suất không khí, căn bản không sợ, vui vẻ kêu xong ầm ĩ đòi xuống, sau đó một tay ôm chặt đùi baba, ngẩng đầu lên, miệng ngọt ngào nói: "Baba, con nhớ ba lắm."

Hai người Ngô Cường Điền Quân mới vừa rồi còn vì lời của Dương Quốc Dân làm tâm trạng không tốt, vừa thấy Giang Giang biểu tình trên mặt cũng thu lại, sợ dọa Giang Giang sợ hãi.

"Ba cũng nhớ con." Vãn Hồi Chu sờ đầu con trai, nói "Chào mấy chú đi."

Vãn Giang Giang không buông bắp đùi ba ra, nghiêng đầu nhìn Ngô Cường Điền Quân, ngoan ngoãn gọi "Chào chú ạ."

"Chào con chào con.", "Giang Giang ngoan."

Điền Quân còn nói "Không quấy rầy Vãn đội nữa, anh nghỉ ngơi cho khoẻ."

Cần dặn dò Vãn Hồi Chu cũng dặn dò rồi, cũng không còn gì để nói liền dẫn Giang Giang về phòng bệnh.

Đóng cửa lại, người mới vừa rồi im lặng từ đầu tới cuối ngay cả một lời lạnh lùng cũng không có - Thẩm Phán đột nhiên giống như gà mẹ, lải nhải "Anh nói anh đó, tôi mới vừa đi anh liền xuống giường đi loạn, nếu không khoẻ không hết bệnh thì làm sao đây? Thật là làm người khác lo lắng mà."

Cái giọng điệu cuối cùng, là cái loại giọng điệu ngọt ngấy Thật là một đứa nhỏ ngốc.

Đã hai ngày rồi mà Vãn Hồi Chu vẫn không cách nào thích ứng được, trầm mặc một chút liền nhận thua trước, mở miệng nói "Tôi đói, còn chưa ăn cơm tối, hôm nay ăn cái gì vậy?"

"Tôi đặt súp xương* với cơm." Thẩm Phàn nhìn đồng hồ đeo tay nói "Còn nửa tiếng nửa, nếu anh đói thì tôi gọt táo cho anh."

*Súp xương:Vãn Hồi Chu trong lòng nhẹ nhõm một hơi, trên mặt không lộ ra vẻ gì, gật đầu nói: "Cám ơn."

Thẩm Phán liền nghiêm túc đi phân biệt táo.

Vãn Hồi Chu ngồi ở một bên, Giang Giang chạy tới xem, chờ Thẩm Phán gọt ra, tiểu Giang Giang lặng lẽ lùi lại một bước, sau đó lạch bạch chạy đến chỗ ba, lặng lẽ nói: "Baba, chú thật ngốc nha."

"Con không được nói vậy." Vãn Hồi Chu ghé mắt, Thẩm Phán thực sự lớn lên trong nhung lụa, có thể nhìn ra không biết làm việc nhà, chẳng qua là Vãn Hồi Chu không nghĩ tới gọt táo cũng khó khăn với Thẩm Phán.

Tay Thẩm Phán rất đẹp, mười ngón tay thon dài, không có vết chai nhìn ra tinh tế trong việc nuôi dạy, lúc này đang cầm lấy một trái táo như trái táo chân dài sẽ chạy đi, con dao trong tay nói gọt không bằng nói là đang chém đi.

Một miếng rồi một miếng, trên vỏ còn mang theo thịt táo.

Vãn Hồi Chu lẳng lặng nhìn toàn bộ quá trình, cuối cùng Thẩm Phán giơ quả táo to bằng nắm đấm của Giang Giang lên, cao hứng nghiêng đầu nhìn anh, cặp mắt đen sáng ngời nói "Xong ngay nè, tôi đi tìm một cái dĩa đặt lên đã."

Không biết sao tim Vãn Hồi Chu lỗi một nhịp.

"Chú ơi, ăn luôn là được mà." Giang Giang nhìn chằm chằm vào quả táo nói.

Thẩm Phán nói vậy cẩu thả quá, sau đó cẩn thận nang quả táo lên tìm cái đĩa, Vãn Hồi Chu từ bên cạnh nhìn thấy Thẩm Phán từ trong ngăn kéo lấy ra một đĩa sứ trắng tinh khiết tinh tế, không phải đồ đạc trong phòng bệnh, hẳn là thẩm phán tự dùng.

Cắt táo thành những miếng có kích thước bằng nhau, cắm một chiếc nĩa nhỏ vào miếng táo rồi lại dùng khăn giấy sạch lau nước táo bắn ra xung quanh đĩa.

Vãn Hồi Chu thấy Thẩm Phán làm loạt hành động một cách tự nhiên, vừa rồi tim đập hoảng hốt cảm thấy như có thể thử một lần, hiện tại đầu óc bình tĩnh lại, lắc đầu nhàn nhạt bật cười, cảm thấy mình thật sự bị bệnh.

Anh và Thẩm Phán căn bản là hai loại người.

Thẩm Phán trẻ tuổi nhiệt huyết, chú trọng trong cách ăn mặc, cuộc sống trời sinh đầy đủ giàu có, dù tuỳ tính thì ngay cả các chi tiết nhỏ trong cuộc sống cũng theo đuổi cảnh đẹp ý vui.

Vãn Hồi Chu tự nhận bản thân không tính là lôi thôi, sinh hoạt chỉnh tề sạch sẽ, nhưng cũng không thể vung vay một cái là mua cái giường nệm mười nghìn tệ, ăn một quả táo cũng phải gọn gàng và đẹp.

Bọn họ không phù hợp.

- ---------------------------

Tô: Xong 1 vụ o(≧▽≦)o.