Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 8: Án Chuông Đỏ V

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Kết quả kiểm tra của bộ phận kỹ thuật vẫn chưa có.

Vãn Hồi Chu trở lại phòng làm việc, trên bàn có hộp cơm trưa, Giang Giang đã đi rồi.

Anh cũng không có khẩu vị gì, đứng dậy nhìn chằm chằm bảng trắng trong góc.

Quan hệ trong gia đình Hoàng Giai Giai rất đơn giản, cha mẹ và bác cả đi làm ở Vân thành, Hoàng Giai Giai sống với bác gái và anh họ, khả năng gϊếŧ người tương đối nhỏ, giống như là hung thủ ngẫu nhiên chọn trúng, nhưng trường hợp này dường như là người có kinh nghiệm gây án.

"Cốc cốc-----"

"Vào đi."

Mai Lỵ đẩy cửa ra, nhìn vào hộp cơm trưa trên bàn quả nhiên không có động vào

"Có chuyện gì?" Vãn Hồi Chu nhìn ra hiệu nói chuyện.

Mai Lỵ thực sự có chút sợ hãi với Vãn đội mới này, tuy vẻ ngoài tốt ra tay cũng hào phóng, nhưng trước mặt Vãn đội cô bất giác sợ hãi.

Nhưng nghĩ đến tiểu tiên nữ Giang Giang trước khi đi đã nhờ vả, đành phải mạnh dạn nhỏ giọng nói: "Vãn đội, Giang Giang bảo tôi nhắc nhở anh ăn cơm."

Vãn Hồi Chu khựng lại, nói "Đã biết."

Trước khi Mai Lỵ đóng cửa thấy Vãn đội quay về chỗ ngồi mở hộp cơm ra, xem ra những gì trên mạng nói là đúng, đàn ông đều đau lòng con gái.

Con gái Vãn đội xinh xắn như vậy, cũng không biết chị dâu nhà đội trưởng trông như thế nào.

Cơm trưa để đã nguội rồi, Vãn Hồi Chu cũng không đi làm nóng lại, uống miếng trà nóng lùa hai miếng cơm.

Còn chưa ăn xong mấy người đi ra ngoài đã trở lại.

Vãn Hồi Chu đặt đũa xuống, lau miệng đi thẳng ra ngoài "Có manh mối gì không?"

"Vãn đội, đã hỏi những người trong làng về Lý Lệ Bình, bởi vì Lý Lệ Bình sống gần sát đường, hôm đó cũng là giờ cơm, không có nhân chứng nào nhìn thấy ai bắt Hoàng Giai Giai.

Trong làng đánh giá Lý Lệ Bình là một người đanh đá có chút tính toán chi li thích chiếm lợi, đối với Hoàng Giai Giai bình thường cũng không có ngược đãi gì, nếu có thì cũng là mâu thuẫn nhỏ như cho đứa bé ăn ít thịt hay ít trứng gì đó thôi." Ngô Cường trả lời.

"Trường học thì sao?"

"Giáo viên của trường nói không có gì bất thường, Hoàng Giai Giai ngày thường tự mình đến trường, không ai đưa đón."

Vãn Hồi Chu gật đầu "Tiếp tục điều tra sim rác, tập trung kiểm tra các cửa hàng bán điện thoại di động gần đó, không có việc làm cố định, quan hệ gia đình không thân thiết, Nam thanh niên độc thân.

Nhìn chung sim rác chủ yếu được kẻ trộm không quang minh chính đại sử dụng, chú ý phương diện này một chút."

"Vâng." Ngô Cường Điền Quân gật đầu dẫn mọi người tiếp tục điều tra.

Vãn Hồi Chu quay lại phòng làm việc lấy áo khoác, lái xe đến trước hiện trường vụ án mạng, kéo dây cảnh giới ra, mở rộng lục soát vẫn không thu hoạch được gì.

Quần của Hoàng Giai Giai và con dao gây thương tích cho Hoàng Giai Giai cũng không có gần đó, rất có thể hung thủ đã mang nó đi.

Nhìn thời gian, sắp đến giờ trường tiểu học tan học, Vãn Hồi Chu lái xe đến trường tiểu học làng Mộc Lý.

Trường này là trường tiểu học của làng, cách đường xe chạy không xa, phần lớn là trẻ em từ một vài làng gần đó đều học ở đây.

Lúc Vãn Hồi Chu đến, trước cổng trường tiểu học tụ tập không ít phụ huynh, vẫn chưa đến giờ tan học, mọi người tụ lại ở cổng nói chuyện phiếm, nói về án mạng của Hoàng Giai Giai.

"Đúng là tên súc sinh mà, con bé mới có bảy tuổi thôi, haiz."

"Trước kia tôi không có hay quan tâm, gần đây không có chuyện gì, buổi sáng nghe nói mà mém hù chết tôi, đành đưa đón cho an tâm một chút."

"Tôi cũng vậy, trước khi hung thủ bị bắt vẫn nên đưa đón cho an tâm, cũng không biết khi nào cảnh sát mới bắt được người."

Vãn Hồi Chu đứng bên ngoài đám đông nghe.

Phụ huynh nói đủ thứ chuyện, đột nhiên một người trong đó nói "Thứ sáu tuần trước, khi tôi đón con tôi tan học, thấy Hoàng Giai Giai đang khóc, bên cạnh là anh họ Hoàng Vũ của con bé nói không được khóc, không biết vì sao, nghe loáng thoáng hình như còn không cho phép nói với Lý Lệ Bình."

"Lý Lệ Bình này thiên vị còn thích oang mồm cãi lý, nuông chiều đức hạnh xấu xa của thằng con trai bà ta, sau này thế nào cũng thành một hỗn tử* thôi.

Chúng tôi cùng thôn, cô không biết đâu, hằng năm cha mẹ Hoàng Giai Giai cũng gửi tiền về cho người ta, năm nay về ăn tết còn mang theo nhiều đồ tốt nữa......"

*Hỗn tử: Người xấu xa, sống tạm bợ, du thủ du thực,.......!

Chủ đề nói chuyện lại quẹo qua chuyện khác.

Vãn Hồi Chu không có ở đó nghe tiếp, đi vào cửa hàng nhỏ.

Cửa hàng địa phương không lớn lắm, ánh sáng hơi tối, kéo bóng đèn qua, bên trong có bày bán các món ăn vặt, đồ ăn nhẹ.

Chủ quán là một người đàn ông trạc tuổi năm mươi đang dùng giẻ lau quầy, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng.

"Muốn mua gì?" Ông chủ ha hả cười nói.

Vãn Hồi Chu móc trong túi ra một tấm hình, hỏi ông chủ "Ông có biết cô bé không?" Trong hình Hoàng Giai Giai mặc bộ đồ hôm bị gϊếŧ, đây là bộ quần áo mới cha mẹ Hoàng Giai Giai mua cho cô bé dịp về ăn tết, lúc đó chụp hình lại làm kỷ niệm.

Ông chủ không còn cười nữa, gật đầu nói: "Tôi nghe nói, buổi trưa còn lên báo tường thành phố.

Anh là cảnh sát à? Có mấy người được cử đến đã hỏi qua rồi." Không đợi Vãn Hồi Chu hỏi, ông chủ nói lại những gì ông đã nói với mấy cảnh sát khác: "Qua năm mới tiểu cô nương có tiền trong tay, còn chạy tới chỗ tôi mua quà vặt và dây thun, mỗi lần đều ở lại lâu không trở về, hiện tại trời tối sớm, người nhà con bé cũng không đến đón, tôi thấy sắp tối liền khuyên nhủ một chút, đừng để người trong nhà lo lắng."

"Ôi, ai mà nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy......" Ông chủ nói xong thở dài thườn thượt.

Vãn Hồi Chu suy nghĩ, cũng không hỏi tiếp nữa.

Tiếng chuông trường tan học vang lên, cổng trường mới vừa rồi còn yên tĩnh lập tức huyên náo ồn ào, một đám nhóc học sinh tiểu học tràn vào bên trong cửa hàng nhỏ, ông chủ bắt đầu bận rộn.

Vãn Hồi Chu đi ra khỏi cửa hàng nhỏ, các phụ huynh đón con mình, học sinh trong thôn đi theo nhóm về nhà, học sinh ngoài thôn thì đi về phía cổng thôn, đi đến đường chính chia ra hai nhóm, một nhóm đi về phía nhà của Lý Lệ Bình.

Vãn Hồi Chu lên xe, điện thoại reo lên.

"Đội trưởng, người báo án bằng sim rác tìm được rồi."

"Tôi lập tức trở về."

Vãn Hồi Chu lái xe về cục, trong nội thành có đường đang sửa chữa, phía trước có hơi kẹt xe, phía sau lại có xe chạy tới, quay đầu là không thể nào.

Vãn Hồi Chu cau mày, cũng may chỉ có một đoạn, nhanh chóng thông đường.

Chỉ là phía trước có một chiếc Cayenne màu đen vẫn chậm chạp lái xe chặn đường, Vãn Hồi Chu nhìn vào gương xe phía sau, cắt đường vượt qua, đi ngang qua chiếc Cayenne đó, ghế lái chợt lóe qua một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nhưng tốc độ rất nhanh, Vãn Hồi Chu vẫn đang suy nghĩ nhiều việc, nên cũng không có để ý nhiều.

Chiếc Cayenne chậm chạp bị bỏ lại trong nháy mắt tăng tốc, bám sát theo chiếc xe nhỏ màu bạc trước mặt kia, đến cửa cục vững vàng dừng lại, kính xe hạ xuống, để lộ một khuôn mặt trẻ tuấn tú, hưng phấn ló đầu ra nhìn vào cổng trụ sở.

"Vãn đội, người báo án tên Tôn Phong, năm nay hai mươi tuổi, là một tên trộm chuyên nghiệp."

"Đã thẩm vấn chưa?" Vãn Hồi Chu gật đầu, so với phân tích của anh không khác biệt lắm.

Điền Quân lắc đầu "Chờ anh trở về."

Đi thẳng vào phòng thẩm vấn, Vãn Hồi Chu ở phòng bên cạnh quan sát.

Cách gương một chiều, Tôn Phong ngồi một mình trong phòng thẩm vấn, bất cần đời nhuộm một đầu trắng xám, mặt ngáp ngắn ngáp dài như chưa ngủ đủ, thỉnh thoảng nhìn vào gương một chút hoặc nhìn chằm chằm vào máy quay.

"Để Mai Lỵ với Ngô Cường qua đi." Vãn Hồi Chu mở miệng nói.

Cửa phòng đẩy ra, Ngô Cường và Mai Lỵ đi vào.

Tôn Phong mặt mày phờ phạc đang ngáp dài vừa thấy Mai Lỵ vô thức ngồi thẳng dậy, gãi gãi đầu nói "Tôi thực sự không có gϊếŧ người, tôi là một công dân tốt, chỉ báo cảnh sát thôi mà."

"Công dân tốt? Thế sao anh báo cảnh sát lại bỏ chạy? Nói, người có phải là do anh gϊếŧ hay không?" Ngô Cường kéo ghế ngồi xuống.

Tôn Phong nóng nảy "Cảnh sát mấy người đừng có mà nói bậy bạ, tôi thực sự không có gϊếŧ người, lúc tôi đi qua đứa bé đã chết rồi, thật đáng sợ mà, anh nói xem hung thủ này thật sự là mẹ nó biếи ŧɦái, sợ tới mức chân tôi mềm nhũn vội vàng chạy đi."

"Tiếp tục đi" Mai Lỵ ghi lại hỏi.

Tôn Phong lúc này có thái độ hợp tác rất tốt, nói năng rất đường hoàng.

"Do không phải là năm mới siết chặt quá sao, tôi tính đi công trường kiếm xem có món nào ngon mang ra ngoài bán, nghe nói công trường bên đó không có người trông coi....."

Ngô Cường gõ bàn nói "Anh qua đó lúc mấy giờ? Nhìn thấy cái gì? Mấy giờ rời đi?"

"Tôi vào trộm là ngày 7 hơn bốn giờ sáng một chút, kết quả bên trong một cái rắm cũng không có, nên tôi nghĩ đi vào trong chắc có đồ được bọc ở đó.

Lần mò trong tối đi vào liền thấy người đen thùi lùi nằm sấp, cái ống màu trắng ở đó mém chút nữa làm tôi trật chân té, tôi cầm đèn pin chiếu xuống nhìn thử xem, quéo đến nỗi sợ không tiểu nổi, là một con người, đã sớm lạnh rồi." Tôn Phong nhớ lại nói đến đây bắt đầu run lập cập "Tôi sợ vô cùng, chạy thật nhanh về nhà, về đến nhà đã sáu giờ hơn, sau đó không chịu nổi liền gọi điện báo cảnh sát.

Hai vị cảnh sát thấy đó, tôi chả trộm được cái gì cả, còn bị dọa đến toát mồ hôi, thật đó, tôi là người tốt mà."

Mai Lỵ dừng bút, nói "Tối hôm trước mười một giờ đến rạng sáng anh đang làm gì vậy?"

Đây là thời điểm Hoàng Giai Giai bị gϊếŧ.

"Uống rượu với anh em, đám khốn kiếp kia nói sẽ mời khách, kết quả lúc trả tiền tên nào tên nấy đứa nào cũng chạy lẹ, gài lão tử một vố, bằng không tôi cũng không có suy nghĩ đi trộm---Cmn thật xui xẻo mà."

Mai Lỵ liếc nhìn Ngô Cường, Nếu lời Tôn Phong nói là sự thật, hung thủ hẳn không phải là Tôn Phong.

Vẻ mặt Ngô Cường vẫn như cũ, không để lộ ra bất cứ điều gì, tiếp tục hỏi "Anh suy nghĩ thật kỹ vào, lúc đó có bóng dáng hay những điều kỳ lạ nào khác không."

Tôn Phong theo bản năng lắc đầu, Ngô Cường vỗ bàn, quát "Nghĩ cho kỹ vào!" Tôn Phong lúc này mới cố gắng suy nghĩ, càng nghĩ chân mày càng nhíu chặt, vừa thả lỏng ra, Ngô Cường hỏi: "Nghĩ đến cái gì thì nói."

"Tôi cũng không biết có phải là thật hay không, giống như tiếng gió lại giống như tiếng chuông." Tôn Phong nói xong sợ mình gánh trách nhiệm, vội vàng nói: "Lúc đó yên tĩnh lại tiếng gió thổi, giống như tiếng quỷ khóc, tôi cũng nghe không rõ lắm."

Thẩm vấn xong rồi.

Ngô Cường với Mai Lỵ đến văn phòng, bộ dáng sợ hãi kia của Ngô Phong, trộm cắp nhỏ còn được, gϊếŧ người thì chắc hẳn là không phải rồi.

Vãn Hồi Chu cũng cảm thấy không phải là Tôn Phong, nhưng vẫn cử Hà Hiểu Phong với Mai Lỵ tra rõ anh em ăn cơm chung trong miệng Tôn Phong.

Ở trên bảng trắng có thêm thông tin do Tôn Phong - Người báo án cung cấp.

Tiếng chuông, dấu chấm hỏi.

Điện thoại di động đổ chuông, là giáo viên mẫu giáo gọi.

Lúc này Vãn Hồi Chu mới phát hiện đã gần sáu giờ rưỡi rồi "Thực sự xin lỗi, bây giờ tôi qua đón bé liền, làm phiền thầy cô rồi." Anh nhìn về phía mọi người nói "Điều tra con trai của Lý Lệ Bình, Hoàng Vũ, còn có quần áo Hoàng Giai Giai để cha mẹ đến nhận, xem chỗ nào có thiếu món gì, hỏi trên người Hoàng Giai Giai có chuông nào hay không."

"Rõ, thưa Vãn đội."

Vãn Hồi Chu vội vã chạy xuống lầu, mở ra khỏi cổng liền thấy cô Lâm cùng Giang Giang đang đợi ở cổng.

"Baba!" Vãn Giang Giang lạch bạch chạy tới, nắm tay baba, nói "Con nói với cô là baba làm ở đây đó."

Vãn Hồi Chu nhìn về phía cô Lâm nói cảm ơn "Làm phiền cô Lâm đưa Giang Giang tới đây rồi, hôm nay bận rộn quên mất thời gian, thật sự cảm ơn cô nhiều."

"Không cần khách khí, không nghĩ tới Vãn tiên sinh là cảnh sát, vừa vặn thuận đường cũng tiện, không có phiền phức gì đâu." Cô Lâm vén tóc ra sau tai, lễ độ nói "Vậy cô đi trước, bái bai Giang Giang nha."

Vãn Giang Giang vung móng vuốt nhỏ tạm biệt cô.

Kính xe của chiếc Cayenne đối diện từ từ nâng lên, lái xe rời đi..