Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 4: Án Chuông Đỏ I

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

: Án chuông (I)

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Năm năm sau, Yến thị.

Tết nguyên tiêu vừa trôi qua, năm mới đã hoàn toàn kết thúc.

Đèn l*иg đỏ treo trên phố còn chưa lấy xuống, còn lưu lại một chút không khí tết.

Bất quá cả thành phố đã sống động rồi, đối với những người đi làm và kinh doanh, giao thông như dòng máu của thành phố, không ngừng nghỉ chuyển động, lộ ra một chút sức sống náo nhiệt.

Tiểu khu Mễ Lan nằm trong thành phố là một khu phố lâu đời, có điều chủ khu cũng vô cùng có trách nhiệm, quét dọn sạch sẽ, an ninh cổng ra vào cũng xét rất nghiêm, đặc biệt là tiểu khu chỉ cách Sở Công an Thành phố một trạm dừng chân, có cảm giác cực kỳ an toàn.

Trong thời kỳ cao điểm của nạn trộm cắp vặt trước Tết Nguyên Đán, không một ai dám đến đây để tìm giác tồn tại.

Cánh cổng sắt to lớn đã được sơn lại lớp sơn mới cách đây nhiều năm, nhìn qua cũng không cũ lắm.

Đối diện với quần thể là dãy nhà lầu cao một tầng, buổi sáng mùa xuân lành lạnh gió còn mang hơi lạnh, các quầy ăn sáng ở mặt tiền tỏa ra hương thơm đa dạng.

Bánh bao to vừa mới ra lò rổ có kèm theo hơi nước bốc khói, người xếp hàng chờ không thấy lạnh nữa.

Bánh quẩy, tào phớ, bánh bao, súp hạt tiêu, bánh thịt heo, bánh nướng,....!

(Có hình ảnh cuối chương....(¬‿¬))

Mùi hương hòa quyện, gợi cảm giác thèm ăn của người đi đường mới rời giường buổi sáng.

"Baba, con muốn bánh bao lớn." Cô bé cột tóc đuôi ngựa nhảy chân sáo tới trước cửa quán bánh bao, giọng lanh lảnh pha chút đáng yêu nghe thật dễ thương.

Hai cái đuôi ngựa dài đen nhánh tung tăng nhảy nhót theo bước chân, giống như cô bé xinh đẹp được vẽ trong truyện tranh.

Những người ở khu vực xung quanh đã sớm chú ý tới bé con này.

Tuổi không lớn lắm, cỡ chừng ba, bốn tuổi, mặc áo khoác màu gừng, đi ủng nhỏ, sau lưng mang theo một chiếc cặp nhỏ hoạt hình, quàng một chiếc khăn lông, để lộ chiếc cằm nhọn nhỏ, mặt to cỡ lòng bàn tay, mắt to sống mũi cao, miệng hồng hồng, làn da trắng như sữa.

Bà chủ nhìn thấy thì nhất thời cười một cái, nói: "Giang Giang tới rồi, có muốn ăn một cái bánh bao lớn không?" Nhìn người đàn ông phía sau Giang Giang, chào hỏi: "Chào buổi sáng ba Giang Giang, ăn chút gì đi?"

Hai bố con chuyển đến đây ngày hôm kia, bà chủ ở đây bán bánh bao được chục năm rồi, khu vực này cơ bản là quen thuộc với tất cả mọi người, có người mới đến cơ bản là láng giềng trong xóm đều biết hết.

Không phải do khả năng bát quái của mọi người mạnh, mà là người mới dọn tới thực sự làm mọi người ấn tượng sâu sắc.

Không chỉ có cô, lúc nãy cửa hàng bên cạnh căn bản cũng đang thảo luận, chưa từng thấy một cô gái nhỏ nào xinh đẹp như vậy, ngươi nói còn nhỏ như vậy mà độ dày của tóc thật đáng ghen tị, chưa kể tới diện mạo.

"Chào bác gái ạ." Cô gái nhỏ dễ thương lễ phép.

Bà chủ cảm thấy thật hiếm có, dáng dấp xinh đẹp miệng ngọt lại lanh lợi hiểu chuyện, đây quả thực là cô gái mà cô hằng mơ ước.

Cô chưa kịp mở miệng, ông chồng nhà cô cầm l*иg trước đã gắp một cái bánh bao lớn gói vào trong bát, đưa cho cô "Đưa cho Giang Giang ăn."

Thường thì sinh hoạt có thể keo kiệt, không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy người nào đó rộng lượng như vậy.

Bà chủ trong lòng buồn cười, cũng không tức giận, nhìn thấy Giang Giang cô cũng rất vui, liền đưa bát cho Giang Giang.

"Thím mời con ăn một gói nha."

Cô gái nhỏ không trả lời, quay nhìn lại bố mình trước.

Vợ chồng bà chủ nghĩ có gia giáo tốt, không khỏi nhìn về phía bố Giang Giang.

Nhìn tầm 27,28 tuổi, dáng dấp ưa nhìn, xinh đẹp trắng nõn lại trầm ổn, nghe nói họ Vãn.

Họ này rất hiếm thấy.

Người này chính là Vãn Hồi Chu.

Vãn Hồi Chu lấy ra mười đồng đưa cho bà chủ, nói muốn thêm hai cái nữa.

Bà chủ không muốn, nhưng nhìn dáng vẻ ba Giang Giang, nếu không lấy tiền thì anh ta sẽ không cho Giang Giang ăn bánh bao.

Lại nhìn đứa nhỏ háo hức nhìn chằm chằm, vội vàng cầm tiền nói: "Được rồi, bánh bao còn nóng ăn rất ngon, vào trong ngồi đi."

Giang Giang vui vẻ ôm cái bát nhỏ, nhỏ giọng nói: "Cám ơn thím, chú." Đung đưa hai cái đuôi ngựa dài đi vào cửa hàng ngồi xuống, Vãn Hồi Chu cầm lấy hai cái bánh bao đi vào ngồi.

Bánh bao nhà này hai đồng một cái, to bằng lòng bàn tay thanh niên, vỏ mỏng nhưng nhân thì đủ đầy, trong đó có thịt bằm măng mộc nhĩ nấm hương, không biết chế biến kiểu gì mà cắn một cái nước nhân đã sóng sánh chảy ra, nhân thịt mà ăn không hề ngấy.

Khó trách Vãn Giang Giang ngày hôm qua ăn một cái, hôm nay vừa ra khỏi cửa liền chạy tới đây.

Vãn Hồi Chu cũng cảm thấy không tệ.

Bánh bao của anh không cần nước chấm ăn vẫn ngon.

Bà chủ bưng hai ly sữa đậu nành vào, cười nói không cho thương lượng nói "Cái này cho Giang Giang, không có lấy tiền."

Vãn Hồi Chu thấy giọng điệu của bà chủ tuy chắc chắn nhưng trong mắt vẫn lóe lên một chút sợ anh từ chối, không khỏi mỉm cười, hai tay nhận lấy sữa đậu nành, nói: " Cảm ơn, khách khí rồi."

"Không cần cám ơn không cần cảm ơn, các ngươi cứ từ từ ăn." Bà chủ giao sữa đậu nành thành công, cao hứng còn hơn khi mình được chỗ tốt.

Hai tay Vãn Giang Giang ôm cái bánh bao đưa lên cái miệng nhỏ gặm một cái, hai má phồng lên, ngẩng đầu giọng mềm nhũn nói "Cảm ơn thím ạ."

Bà chủ cười vui đến mất hồn, nói các ngươi từ từ ăn rồi ra ngoài làm việc.

Con gái như thế này thật là xinh xắn mà.

Bà chủ lần nữa cảm thán.

Lúc bảy giờ mười giờ, Vãn Hồi Chu đưa Vãn Giang Giang ra khỏi cửa hàng bánh bao, đi ngang qua một dãy cửa hàng dọc đường, thu hút được rất nhiều ánh mắt chăm chú, Vãn Giang dồi dào sức sống đang đi phía trước không bị ảnh hưởng chút nào.

Vãn Hồi Chu đi phía sau nhức đầu nhưng cũng đã quen rồi.

Trước đây anh luôn khiêm tốn không thích bị vây xem cho lắm, nhưng từ khi có Giang Giang thì loại chuyện này là không thể tránh khỏi.

Không biết giống ai, Vãn Giang Giang từ nhỏ đỏm dáng tự luyến thích người khác khen bé xinh đẹp.

Vãn Hồi Chu bất giác nhớ tới đêm đó ở hành lang lối đi của khách sạn Giang Khải, vị thiếu niên kia trông cũng tự luyến như thế này.

Nhìn tiểu tử đang lắc lư tóc đuôi ngựa trước mặt, Tất cả sự hoang đường này dường như bắt đầu từ đêm hôm đó, bất ngờ xảy ra liên tiếp khiến người khác không kịp trở tay ứng phó.

"Baba, đến rồi."

Vãn Giang Giang dừng lại ở cổng trường mẫu giáo, tò mò nhìn những đứa trẻ khác.

Hết đứa này đến đứa khác khóc lớn, thậm chí có đứa còn ôm đùi bà nội không buông, nước mắt mũi tèm nhem.

Vãn Giang Giang nhìn thấy nước mắt chảy ròng ròng, cậu không che giấu vẻ ghét bỏ, cau hai hàng lông mày xinh đẹp hỏi: "Bọn họ khóc cái gì? Bọn họ khóc thật xấu."

Cậu bé ôm đùi bà nội nghe vậy, khịt mũi rồi từ từ nín khóc, tò mò nhìn về phía Vãn Giang Giang.

"Nhìn người ta xem, cô bé nhỏ bên kia đi học không khóc nhè, tiểu tử ngươi khóc không tốt đâu nha" Bà nội của cậu bé nói vậy, đưa tay lau mũi mũi cho cháu trai, sau đó bà cười khen: "Con gái của cậu thật xinh đẹp, giống như một con búp bê vậy."

Vãn Hồi Chu còn chưa lên tiếng, Vãn Giang Giang được khen, cái đuôi sắp vểnh lên rồi, cao hứng đến độ hai bím tóc đuôi ngựa lắc lư - nhảy nhót tại chỗ.

"Baba, con nói rồi, mặc như vầy nhìn con rất đẹp." Vãn Giang Giang đi tới nắm tay ba mình, tự hào nói: "Mọi người đều nói nhìn con rất đẹp đó."

Vẻ mặt Vãn Chu Hồi không dễ coi lắm, chỉ nói "Buổi sáng đã nói rồi--" Anh để ý thấy phụ huynh và giáo viên bên cạnh đang quan sát, liền đổi cách nói: "Không được phép quậy phá."

"Con biết rồi, baba." Vãn Giang Giang chớp chớp mắt, sau đó vui vẻ chạy về phía giáo viên, cùng một nhóm các cậu bé đang ầm ĩ khóc không chịu đi học mẫu giáo tạo thành hai khung cảnh khác nhau.

Vãn Hồi Chu mới tới Yến thị có ba ngày, chọn Mễ Lan tiểu khu vì nó gần nơi làm việc, còn có trường mẫu giáo bên cạnh, đưa đón Giang Giang cũng thuận tiện hơn.

"Chào buổi sáng bạn nhỏ Vãn Đình Giang, biểu hiện hôm nay rất tốt đó nha."

Vào ngày đầu tiên đi học, không khóc hay quấy khóc, lại xinh xắn và dễ thương, thật đúng là bảo bối yêu thích của giáo viên mẫu giáo.

Vãn Giang Giang họ tên Vãn Đình Giang, do Vãn Hồi Chu đặt, có ở khách sạn Giang Khải, Đình Giang.

"Baba mau đi làm đi, con muốn vào lớp lắm rồi." Vãn Giang GIang vẫy móng vuốt của mình rất lưu loát "Bái bai baba."

"Ba Giang Giang cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc Giang Giang thật tốt." Giáo Viên mỉm cười nói.

Vãn Hồi Chu không có gì lo lắng cả, từ nhỏ chỉ có Vãn Giang Giang bắt nạt người khác, sáng nay đã hứa sẽ không làm loạn, gật đầu nói: "Làm phiền thầy cô." Sau đó xoay người rời đi đi làm.

Văn phòng đội điều tra hình sự, Sở cảnh sát Yến thị.

Hà Hiểu Phong xách đồ ăn sáng đẩy cửa đi vào, thấy Ngô Mạnh còn nằm ngủ say trên bàn làm việc, vội vàng đi tới nhỏ giọng nói "Cường ca, em mua đồ ăn sáng nè."

Người ngồi đối diện mặt đen mũi to Điền Quân cười một cái nói "Tiểu Hà, cậu vậy là không được rồi, nhìn tôi." Cao giọng kêu "Tiểu Cường!"

"Tiểu cái quái gì Cường!" Khuôn mặt Ngô Cường vẫn còn buồn ngủ chưa có thanh tỉnh theo bản năng phản bác lại, nhìn thấy Điền Quân đối diện, tức giận nói "Nói tám trăm lần rồi, ông mà kêu tôi là Tiểu Cường nữa thì hai chúng ta ra ngoài rèn luyện một chút."

Điền Quân không thèm để ý, gõ bàn một cái "Bớt nói, Nhân Tiểu Hà mua bữa sáng cho cậu kìa, mau xử lý đi."

Hà Hiểu Phong đặt bữa sáng lên bàn, Ngô Cường ngáp dài, tối hôm qua hắn trực ca đêm với Điền Quân, hôm nay phải xoay ca làm không nghỉ chỉ ngủ được hai ba tiếng, hắn vẫn còn buồn ngủ, dụi mắt, hỏi một cách hàm hồ "Bao nhiêu tiền, tôi chuyển lại qua WeChat."

"Không cần không cần." Hà Hiểu Phong mới tốt nghiệp đại học năm ngoái được phân công tới đây, theo Ngô Cường Điền Quân làm trợ thủ xử lý chút việc vặt.

Ngô Cường gặm cái bánh bao, ba ngụm đã hết, tay còn lại chạm vào điện thoại, trực tiếp chuyển mười đồng vào WeChat của Hạ Hiểu Phong, trong miệng anh vẫn chưa nuốt hết, nói "Còn dư trừ cho lần tới."

Hà Hiểu Phong cười gật đầu.

Đối diện Điền Quân đang cầm một bình trà lớn, một nửa bình toàn là lá trà, anh xả nước lần nữa, cầm lên uống hai ngụm, nhớ ra điều gì đó, liền nói "À mà, hôm nay chúng ta có đội trưởng mới đến cương vị có phải không?"

"Nghị định bổ nhiệm ghi là hôm nay, mà bây giờ còn sớm, mới 7:40." Người mới Hà Hiểu Phong đi làm rất hăng hái.

Ngô Cường uống một hớp, nuốt xong mới nói: "Không biết là ai nữa, bất quá, mà nghe mọi người nói so với Tằng Hoành Vĩ giỏi hơn nhiều."

Không thể nói xấu sau lưng người khác, cửa phòng làm việc mở ra, Tằng Hoành Vĩ đứng ở cửa hừ lạnh một tiếng, xụ mặt giáo huấn "Mùi gì vậy, Ngô Cường, sau này anh ít ăn bánh bao ở phòng làm việc đi."

"Tôi biết rồi, Tằng đội phó." Ngô Cường đứng lên, thái độ cũng khá tốt, nhưng Tằng Hoành Vĩ càng tức giận hơn, không nói được lời nào đi thẳng vào văn phòng.

Điền Quân nói "Cậu đó, cứ nói năng chọc cấp trên tức giận."

Ngô Cường ngồi xuống tiếp tục ăn sáng "Tôi hy vọng đội trưởng mới không như vậy là được rồi."

Năm năm trước Tiếu Lôi mất, Tằng Hoành Vĩ với lý lịch của mình lên làm đội trưởng.

Năm năm qua Ngô Cường đã nổi giận trong bụng, nếu nói Tiếu Lôi xung phong xông vào trận địa chiến đấu, thì Tằng Hoành Vĩ chỉ lo bày dáng vẻ phách lối kiêu ngạo và ngoan cố, người chịu trận là đám cấp dưới bọn họ, bây giờ phía trên điều xuống một đội trưởng mới, Tằng Hoành Vĩ thành đội phó, những người cũ trong đội rất vui.

Nhưng lại sợ, vạn nhất lại tới thêm một Tằng Hoành Vĩ thì sao?

"Con trai Quân à, ông biết lai lịch đội trưởng mới không?" Ngô Cường hỏi.

Điền Quân đặt cốc trà xuống nói "Tôi thực sự biết một chút,i nghe nói từ tỉnh thành tới, nhưng mà hình như đã bốn năm không làm điều tra hình sự rồi---"

"Bốn năm rồi không có làm?!" Ngô Cường cắt lời, không vui nói: "Sao người nào cũng nhét lung tung vào chỗ chúng ta thế, tỉnh thành thì thế sao, bốn năm không làm bộ về nhà dưỡng thai hả? Chẳng lẽ người đến là một người phụ nữ?"

Vãn Hồi Chu định đẩy cửa đi vào:....!

Anh thực sự đang thực sự nuôi con.

- -------------------------

*Tào phớ:*Bánh nướng:*Bánh thịt heo:*Súp hồ tiêu:*Bánh quẩy:*Bánh bao:Editor: cơ bản là cho mọi người cùng đói cùng dzui:)))).