Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai, Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 2: Tiệc Cưới Ii

: Tiệc cưới (II)

Editor: Tô

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Thẩm Phán cũng để ý đến số thẻ phòng của Vãn Hồi Chu, nói thật trùng hợp, sau đó ánh mắt của cậu dính vào trên người Vãn Hồi Chu.

Vãn Hồi Chu nhận ra được, nhưng ánh mắt của người kia rất sạch sẽ và thẳng thắn cho nên anh cũng không quan tâm.

Đinh ——

Thang máy đến nơi.

Vãn Hồi Chu nhấc chân muốn bước ra ngoài, Thẩm Phán một tay chặn cửa thang máy "Chú, chú ra trước đi."

Khách sạn mới được sửa sang lại, lối đi được trải thảm đỏ sẫm, khó có thể nghe thấy tiếng bước chân khi bước lên..

Vãn Hồi Chu ít nói, nhưng thiếu niên bên cạnh rất có hứng thú nhìn anh, cuối cùng thu hồi ánh mắt chắc chắn nói "Chú, thoạt nhìn chú không phải người bình thường."

Vãn Hồi Chu nhìn sang, không nói gì, ánh mắt ra hiệu tiếp tục.

Cơ hội thể hiện của Thẩm Phán đến liền khẳng định nói "Chú không phải là người địa phương bởi vì đang ở tại khách sạn.

Áo dài quần dài, mặc dù Yến thị ở vùng núi nhiệt độ xung quanh tương đối thấp, nhưng nhiệt độ hôm nay là 37 độ C, mặc nhiều như vậy có nghĩa là chú thể hàn, cũng có thể do tai nạn lao động.

Vừa rồi lúc ở trong thang máy chú móc thẻ phòng ra, tôi để ý mặc dù ngón tay của chú thon dài nõn nà, nhưng ở lòng bàn tay, hổ khẩu* và đầu ngón tay có vết chai, tạo thành như vậy, có thể là do chú thường xuyên cầm súng —— "

*Hổ khẩu: vị trí khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

Cố ý dừng một lát, suy nghĩ tạo bầu không khí một chút, kết quả vị đại thúc đẹp mắt kia không thèm đáp lại.

Thẩm Phán không thể làm gì khác hơn là công bố suy đoán của mình "Tôi đoán chú chắc hẳn là cảnh sát."

"Tại sao tôi không phải là xã hội đen?" Vãn Hồi Chu hỏi.

Thẩm Phán khẽ nâng cằm, tự tin nói: "Chú à, khí chất của chú không giống.

Từ nhỏ tôi đã biết suy luận rồi, phân biệt một người không thành vấn đề gì."

Vãn Hồi Chu cười một cái, coi như là ngầm thừa nhận.

Tên nhóc này rất tự luyến nhưng cũng khá thú vị.

"Tôi không thể trở thành cảnh sát được, thật là một tổn thất lớn đối với giới cảnh sát." Thẩm Phán tự luyến than thở.

Vãn Hồi Chu cảm thấy buồn cười, tâng bốc hỏi: "Vì sao?"

"Nhà có công ty phải thừa kế." Tại thời điểm này, Thẩm Phán nói một cách mơ hồ "Nhưng mà cũng không xê xích gì nhiều."

Trong khi đang nói chuyện đã đi đến cửa phòng.

"Tôi ở đây." Vãn Hồi Chu đối với Thẩm Phán gật đầu một cái, quẹt thẻ mở cửa vào phòng.

Lúc quay lại đóng cửa nhìn thấy đối phương đi vào căn phòng đối diện.

Phòng hai người đối diện nhau.

Ngày hôm sau.

Những tấm rèm cửa sổ dày che khuất ánh sáng, căn phòng hơi mờ tối có thể nhìn thấy quần áo vương vãi trên sàn.

Tất cả các kiểu dáng đều là của nam giới.

Trong không khí có một mùi nồng nặc, đàn ông trưởng thành không xa lạ với mùi này.

Nếu Tiếu Lôi ở đây chắc chắn sẽ thốt lên Mùi này nồng nặc, tình hình chiến đấu đêm qua chắc kịch liệt lắm đây.

Căn phòng yên tĩnh, Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng đang ngủ.

Chiếc chăn bông trắng như tuyết của khách sạn xộc xệch, để lộ một bên tấm lưng rắn chắc và đôi chân dài rũ xuống.

Một bên còn lại đắp kín cả người, chỉ lộ ra một đầu đen nhánh tóc mềm, bù xù lộn xộn, xoay người nghiêng một chút, chốc lát lại cựa quậy, lộ ra một nửa khuôn mặt.

Là Vãn Hồi Chu.

Khi Vãn Hồi Chu tỉnh dậy, anh phát hiện có điều gì đó không ổn, sau lưng có tiếng hít thở và cảm giác khó chịu ở nửa người dưới.

Thân thể phản ứng trước đại não, xoay người bước xuống giường, nhưng thắt lưng co rút, Vãn Hồi Châuu hít một hơi lạnh, dưới chân giẫm lên thảm đứng vững không phát ra tiếng động.

Sau khi nhìn thấy người trên giường, ánh mắt Vãn Hồi Chu phức tạp cảm thấy khϊếp sợ.

Là tên nhóc Thẩm Phán mới chào hỏi tối qua.

Nhiều năm làm công tác điều tra tội phạm để cho Vãn Hồi Chu theo bản năng đi phán đoán rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh bị choáng váng bởi trí nhớ của mình.

Anh di chuyển ánh mắt đến môi của Thẩm Phán - trầy da.

Nó phù hợp với trí nhớ của anh, là anh cắn.

Thật là một mớ hỗn độn!

Vãn Hồi Chu sắc mặt xanh mét khó coi đi một vòng xem, quả nhiên không phải phòng của anh.

Rõ ràng tối hôm qua anh đã về phòng nghỉ ngơi, nhưng trí nhớ của anh cho anh biết, rạng sáng* anh chủ động gõ cửa phòng Thẩm Phán, mọi việc xảy ra như thể anh bị ma nhập vậy.

*Rạng sáng cỡ 1h45 sáng.

Tuy nhiên là một cảnh sát hình sự, Vãn Hồi Chu không bao giờ tin vào điều này.

Người trên giường trở mình cắt ngang ánh mắt của Vãn Hồi Chu, không quan tâm đến chuyện khác vội vàng nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất lên, động đến eo sắc mặt không khỏi cứng đờ, tốc độ mặc quần áo càng nhanh rồi nhanh chóng đẩy cửa rời đi.

Chỉ là nhìn từ phía sau lưng, tư thế bước đi có chút quái dị.

Cửa phòng 1906 khép hờ.

Vãn Hồi Chu thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào, đầu tiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, hóa ra là Tiếu Lôi.

Vốn dĩ đã nói bảy giờ đến nhà Tiếu Lôi cùng đi đón dâu, mà bây giờ đã tám giờ rồi.

Vãn Hồi Chu nhéo sống mũi, trả lời điện thoại "Alô." Vừa mở miệng liền bị giọng của mình làm sợ hết hồn, chưa kể Tiếu Lôi ở đầu bên kia.

"Người anh em giọng cậu làm sao thế? Bị cảm à? Giọng sao lại khàn như vậy?"

Vãn Hồi Chu không khỏi nhớ đến ký ức tối hôm qua, sắc mặt càng thêm khó coi, hắng giọng một cái, bình tĩnh nói "Có một chút, xin lỗi đã dậy trễ."

"Không sao, cậu đến muộn không phải không có lý do, tôi sợ cậu gặp chuyện thôi.

Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đón dâu rồi, cậu qua thẳng nhà tôi đi.

Tôi đã gửi địa chỉ trên WeChat rồi đó, ở nhà có thuốc cảm cậu chịu một chút..."

Cúp điện thoại.

Vãn Hồi Chu nhìn ra cửa, sau đó anh quay vào phòng tắm, tắm rửa.

Một thẳng nam ba mươi năm như Vãn Hồi Chu cũng không thể nhìn thẳng vào dấu vết khắp thân thể mình trong gương, huống chi là cẩn thận dọn dẹp đồ trong cơ thể.

Mười giờ bốn mươi, dây pháo nổ vang.

Cô dâu đưa về Tiếu gia.

Vãn Hồi Chu mặc quần áo chỉnh tề, bản thân diện mạo anh rất đẹp, dáng người mặc lễ phục rất tốt, chỉ là thần sắc trên mặt lại không tốt lắm.

Khi phụ huynh Tiếu gia nghe con trai của mình kể Vãn Hồi Chu bị cảm lạnh liền nhiệt tình rót nước nóng tìm thuốc, nói Vãn Hồi Chu không cần làm gì hết, chỉ gặp mặt là được rồi.

Có hai phụ rể, người kia là do Tiếu Lôi tìm được, bận rộn trước sau đều có người đó gánh hết.

Vãn Hồi Chu thầm thở phào nhẹ nhõm, cử động thắt lưng, uống nước nóng không có uống thuốc cảm.

Dù sao anh cũng không phải là bị cảm.

Tiến hành một loạt phong tục cưới xin xong, bắt đầu vào khách sạn tổ chức lễ cưới.

Sảnh tiệc ở tầng ba của khách sạn Giang Khải đã được bố trí hợp lý, hoa tươi lá xanh và màn che bóng bay, rất lãng mạn Cô dâu trang điểm và thay váy cưới trong phòng trên lầu, Tiếu Lôi đi theo.

Vãn Hồi Chu không có gì làm liền đi ra cửa đại sảnh tiệc cưới hỗ trợ, không có ý muốn lên lầu.

"Hồi Chu, ngồi nghỉ một lát đi." Cha Tiếu mỉm cười chỉ vào chiếc ghế bên cạnh.

"Ta nghe Lôi tử thường xuyên nhắc tới cậu, nói cậu rất có năng lực.

Có thể làm đội trưởng ở một thành phố lớn thật lợi hại.

"

"Không cần ngồi đâu chú." Vãn Hồi Chu lắc đầu nói: "Chỉ là nhiệm vụ nên làm, không có gì lợi hại cả."

"Quá khiêm tốn, nhưng công việc của mấy cậu tính nguy hiểm quá lớn." Cha Tiếu thở dài nói "Bây giờ Lôi tử đã có gia đình, tôi muốn khuyên nó chuyển sang công tác hậu cần đi, làm lãnh đạo nhọc lòng quá, nhưng tính tình nó ương ngạnh, lại nỗ lực rất nhiều để đạt đến đỉnh cao, không thể chịu lùi về sau...!"

Vãn Hồi Chu không biết làm sao để an ủi cha Tiếu, công việc điều tra tội phạm thường đi khám nghiệm hiện trường, tìm kiếm chứng cứ phạm tội, thường liều mạng vật lộn xử lý những tên tội phạm, bị người ta trả thù cũng không phải không có.

Vì vậy anh chỉ có thể im lặng.

"Lão Tiếu, lại đây chào hỏi mọi người." Mẹ Tiếu nói, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, vì hôn sự của con trai mà đi uốn tóc, mặc một bộ sườn xám hoa mẫu đơn đỏ, trên cổ treo một sợi dây chuyền ngọc trai, cao hứng kêu "Không phải sao, Bây giờ là ba mươi hai, cuối cùng cũng có kết quả, tôi đợi sang năm được ôm cháu trai.

" Lại nói "Lão Tiếu, đây là bạn thân tôi chơi cùng hồi cấp ba."

Cha Tiếu nhanh chóng tiến lên giúp đỡ chào hỏi khách khí.

Vãn Hồi Chu thu hồi ánh mắt, lại chú ý thấy có một người đàn ông từ phía sau bước vào hội trường, eo gầy hơi cúi xuống lưng gù, mặc một chiếc áo khoác dài tay rộng thùng thình màu xanh lá cây, so sánh với những người thân tới dự tiệc cưới thì có hơi lạc lõng.

Quần áo xộc xệch, hơi ngả màu xanh xám do giặt quá nhiều lần, viền cổ tay sờn trắng, còn có áo khoác quá rộng không vừa người hẳn tùy tiện mặc lên, không giống như đến ăn tiệc cưới.

"Anh ta là ai vậy?"

Người phù rể khác nhìn sang và nói ""Anh ta hả, tôi không biết, nhưng anh ta đã đưa tiền cưới cho người thân của nhà trai rồi.

Làm sao? Có vấn đề gì sao?"

"Không có." Vãn Hồi Chu nhìn danh sách đăng ký, phía trên là nét bút gượng gạo như được viết bởi một học sinh tiểu học vậy - Triệu Chí Quân.

11 giờ 50, ánh đèn sân khấu tối đi, hội trường im ắng và tiếng nhạc bắt đầu vang lên.

Cô dâu khoác tay bố mình, khoác áo lụa trắng từ tốn bước lên sân khấu.

Ở phía bên kia của sân khấu, Tiếu Lôi và MC chủ trì đứng ở giữa, Vãn Hồi Chu và một phù rể khác đứng ở góc bên.

Kế hoạch chương trình là đợi cô dâu bước đến giữa lễ đài dài, Tiếu Lôi sẽ đi qua và dẫn cô dâu đến giữa sân khấu.

MC chủ trì bắt đầu lừa tình nói ""Cô dâu xinh đẹp, theo người cha già bước lên sân khấu, cha sẽ tiễn con gái bảo bối tới hạnh phúc..."

Phanh ——

Tiếng nhạc nhẹ nhàng bỗng vang lớn, một bóng người từ một bên nhảy ra đẩy cô dâu trên lễ đài ngã nhào, cánh tay gầy guộc của anh ta mạnh mẽ ôm lấy cô dâu, bố cô dâu bị đυ.ng ngã xuống đất.

Tất cả mọi người bị biến cố bất thình lình làm sửng sốt.

"Tôi có thuốc nổ trên người!" Người đàn ông siết mạnh cô dâu đang giãy giụa, đồng thời cởi mở bộ quần áo rộng của mình, có một quả bom màu đen buộc ở ngang hông.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đến khi nhìn thấy thứ trên người tên đàn ông kia, tiếng la hét trong sảnh tiệc trở nên loạn xà ngầu.

Gương mặt MC chủ trì trắng bệch, chân loạng choạng lăn khỏi sân khấu, khắp nơi hỗn loạn.

Đám đông chen chúc sợ hãi, đĩa và bàn rơi xuống sàn, kèm theo đó là tiếng la hét.

"Đừng manh động." Vãn Hồi Chu túm Tiếu Lôi đang nổi gân xanh nói "Tìm đội dỡ bom tới." Nhìn về người đàn ông lui vào góc cùng với cô dâu, giọng anh bình tĩnh nói "Triệu Chí Quân, đừng có làm chuyện ngu ngốc."

Người này chính là tên mặc áo màu xanh xám đã gửi tiền quà cưới lúc nãy.

"Mày biết tao?" Triệu Chí Quân đáy mắt đầy tơ máu.

Vãn Hồi Chu từ từ tiến lại, cách Triệu Chí Quân năm mét thì dừng lại, tỏ vẻ dễ thương lượng nói "Tên tôi là Vãn Hồi Chu, hiện tại mới biết anh.

Trước hết anh hãy bình tĩnh, không nên bốc đồng, tự chế tạo bom thêm việc bắt cóc người khác, anh suy nghĩ một chút cho sau này, bây giờ dừng tay vẫn còn kịp."

"Hahaha, về sau?" Triệu Chí Quân cười điên cuồng, nhìn về phía Tiểu Lôi nghiến răng nói " Sĩ quan Tiếu, em trai tao đã chết rồi.

Em ấy học rất giỏi, cô giáo nói rằng em ấy có thể thi đậu vào Đại học Thanh Hoa.

Tất cả là do các người, đám cảnh sảnh sát các ngươi và con điếm kia đã gϊếŧ em trai tao.

Tao muốn tất cả các người đều phải trả giá."

Tiếu Lôi đã bình tĩnh lại, nghe vậy thì trầm mặt "Anh là anh trai của Triệu Minh Học."

Triệu Chí Quân tinh thần có chút không ổn, nói không quy luật mạch lạc "Kết hôn vào đại học, rõ ràng là rất ngoan và nghe lời, đã đồng ý cùng nhau đến thủ đô mà, nó lên đại học tôi đi làm kiếm tiền cho nó đi học, con gái điếm thúi kia, tất cả do con điếm đó, còn có tụi mày, đều do cảnh sát tụi mày bức tử...Lưu Tuyết hahaha, cả nhà bọn họ đều đáng đời, máu, khắp nơi đều là máu, ta bổ rìu xuống, mày có thấy nó rõ ràng không? Đầu con tiện nhân kia lăn lăn trên mặt đất..."

Ngoài ra còn có một vụ án gϊếŧ người.

Vãn Hồi Chu từ lời nói của Triệu Chí Quân ngay lập tức nhớ tới tối hôm qua Tiếu Lôi có nói với anh về vụ án hơn hai tháng trước, có một cô gái đã dàn dựng báo án giả một nam sinh trung học tội cưỡиɠ ɧϊếp..