Tổng Tài Đừng Có Khi Dễ Người

Chương 30: Em trai tới

Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Hằng, anh nhất định thể hiện sự chân thành của mình. Vậy thì em sẽ không đổi ý.

Ôn Hằng nói: "Chỉ cần anh có thể mang lại hạnh phúc cho chị em, em không đổi ý, nhưng là nếu anh mang đến cho chị em toàn là khổ đau, thì em sẽ không cho phép. Từ nhỏ đều là chị bảo vệ em, hiện tại em đã trưởng thành, em cũng muốn bảo vệ chị ấy."

Ôn Tiểu Nhã nghe những lời Ôn Hằng nói, cảm động muốn khóc. Nhưng là cô vãn chưa nói, "Nhóc con, ai muốn em bảo vệ, em chỉ cần bảo vệ tốt chính mình là được."

Ôn Hằng nói: "Chị, chị mới nói đã lâu không về nhà. Em không biết bây giờ nhà xảy ra chuyện gì không, bình thường em lo lắng những chuyện khác nhưng không quên lo cho bố. Lần trước bố bảo bị đau ở ngực nhưng không biết bố đã đỡ chưa."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Bố không phải còn có mẹ kế, hai mẹ con đó chăm sóc không được sao? Không đến phiên chúng ta lo lắng."

Ôn Hằng còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn Thượng Quan Nam Trì lại nói: "Quên đi, hôm nay em không nói chuyện gia đình. Có anh Nam Trì ở đây chúng ta nói chuyện khác, đừng nói chuyện không vui."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Nếu các em gặp việc gì khó khăn, cứ nói với anh, anh sẽ cố gắng giúp bằng toàn lực." Ôn Hằng nói: "Cảm ơn anh Nam Trì, mỗi gia đình đều có một quyển kinh khó đọc. Người khác khó có thể giúp đỡ."

Thượng Quan Nam Trì gật gật đầu, sau đó mở túi đồ ăn vừa mua trong siêu thị nói: "Tiểu Nhã, Tiểu Hằng nói lâu như vậy đã đói bụng rồi đúng không? Tới ăn chút gì cho no bụng này."

Ôn Hằng nhìn vào túi đồ ăn vặt liền nói: "Anh Nam Trì, sao anh biết đây toàn đồ ăn vặt con gái thích? Trước kia anh từng mua những thứ này cho con gái!"

Thượng Quan Nam Trì nói: "Đây chính là lần đầu tiên anh mua đồ ăn vặt cho con gái. Anh đến siêu thị thấy bao bì đẹp nên mua thôi."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Trời đã khuya rồi, anh về đi thôi. Tiểu Hằng sáng mai còn phải đến trường học."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Được, Tiểu Hằng bọn anh về đây."

Ôn Hằng nói: "Dạ, em rất muốn hai người ở lại nhưng điều đó là không thể nào, em không thể gϊếŧ anh."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Ôn Hằng, nếu em còn nói bậy chị sẽ đuổi em ra ngoài." Ôn Hằng nhanh chóng ngậm miệng. Nam Trì làm ra vẻ vui cười và ra về.

Ôn Hằng nói: "Chị, anh Nam Trì của chị thật sự thực không tồi, anh ấy vừa đẹp trai, hơn nữa còn cưng chiều chị. Hai người làm thế nào mà gặp được nhau?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Anh đẹp trai có ra tiền được không. Sao học sinh bây giờ lại biết mấy chuyện này. Chị nói cho em biết chuyện bây giờ của em là chăm chỉ học tập."

Ôn Hằng nói: "Chị, chị giờ cũng là sinh viên, chỉ là vừa tốt nghiệp sớm mà thôi."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Tiểu Hằng, ngủ sớm đi, có chuyện gì nói sau, em tắm rửa rồi ngủ đi." Nói xong Ôn Tiểu Nhã liền về phòng ngủ

Sau đó, Ôn Tiểu Nhã lên gường, nhưng không ngủ được, trong lòng bứt rứt. Một mặt, không muốn tiếp xúc nhiều với Thượng Quan Nam Trì, vì sợ lún quá sâu. Một mặt, muốn ngắm Thượng Quan Nam Trì mỗi ngày. Suy nghĩ một hồi, rồi thϊếp đi lúc nào cô cũng không hay.

Sáng hôm sau, Ôn Hằng vội vàng đi đến trường học, Ôn Tiểu Nhã lại đến tiệm váy cưới làm việc.

Lan Lan thấy Ôn Tiểu Nhã đến liền nói: "Chào mừng cậu đã trở lại làm việc, ông chủ mong cậu lắm đấy!"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Lan Lan, tớ đã suy nghĩ rồi, vẫn là nơi này làm việc tốt hơn, bởi vì mọi thứ đều quen thuộc, công việc cũng tương đối dễ dàng."

Lan Lan nói: "Đúng vậy. Ngoài ra mức lương cũng không tệ. Nếu cậu làm ở nơi khác thì chăc chắn rất mệt mà mức lương cũng vậy."

Lan Lan lại nói: "Hôm qua, hai người hòa giải sao rồi?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Hòa giải cũng không là vấn đề lớn, được rồi! Tớ nói với anh ấy hiện tại tớ rất mệt, không còn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa. Giờ tớ với anh ấy nên bình tĩnh lại, suy nghĩ về những gì đã nói, đã trải qua."

Lan Lan nói: "Anh ấy đồng ý rồi sao?" Ôn Tiểu Nhã nói: "Đồng ý rồi. Giờ tớ không muốn nói về chuyện đó, làm việc thôi!" Sau đó cô rời đi làm việc của mình.

Thượng Quan Nam Trì không đến đúng như lời cô nói. Một ngày thực sự trôi qua rất nhanh.

Đã đến giờ tan làm, Ôn Tiểu Nhã nhìn thấy Trần Chí Hào đang đứng đợi, nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã ra, anh đi tới chỗ Ôn Tiểu Nhã nói: "Tiểu Nhã, hôm qua không sao chứ?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Cảm ơn học trưởng quan tâm, em không sao. Học trưởng, anh là tới chờ Lan Lan ạ! Cô ấy ra ngay."

Lúc này Lan Lan vừa vặn từ trong tiệm ra tới, nhìn thấy Trần Chí Hào cùng Ôn Tiểu Nhã đi bên nhau. Cô định giả vờ không nhìn thấy và đi.

Ôn Tiểu Nhã nói: "Lan Lan, lại đây một chút." Lan Lan đành phải da mặt dày đi qua "Tiểu Nhã có chuyện gì sao?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Lan Lan, học trưởng ở chỗ này chờ cậu! Học trưởng, không có việc gì tớ đi trước." Nói xong cô liền đi.

Trần Chí Hào nói: "Lan Lan, em giả vờ không nhìn thấy anh sao? Đi, anh đưa em đi chơi."

Lan Lan nói: "Học trưởng em... Chúng ta luôn đi ra ngoài như này là để cho người khác thấy đúng không?"

Trần Chí Hào nói: "Lan Lan có chuyện gì vậy! Em không kết hôn, anh cũng độc thân. Chẳng lẽ còn sợ người khác nói cái gì sao? Hay là em có bạn trai, cho nên sợ hắn thấy."

Lan Lan nói: "Không đúng không đúng, em không bạn trai." Trần Chí Hào nói: "Vậy em còn sợ cái gì?" Nhìn thấy Lan Lan không trả lời được. Trần Chí Hào nói: "Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu." Sau đó Lan Lan lên xe của Trần Chí Hào.

Trần Chí Hào nói: "Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đi chơi, thế nào?" Lan Lan nói: "Học trưởng chúng ta đi ăn cơm là được. Em sợ về nhà quá muộn ba mẹ em lo lắng."

Trần Chí Hào nói: "Được", sau đó bọn họ đi ăn cơm. Ăn cơm no nê xong, Trần Chí Hào nói: "Em ở chỗ này chờ anh, anh đến kia chút, lập tức trở về ngay." Lan Lan gật đầu, Trần Chí Hào liền đi.

Khoảng mười phút sau, Trần chí Hào trở về với một giỏ trái cây. Lan Lan hỏi: "Học trưởng, anh đi gặp người thân sao? Anh đi gặp ai? Nếu anh bận, em có thể tự mình bắt xe trở về."

Trần Chí Hào nói: "Vội thì vội nhưng không sao, em thử bắt xe về sau này sẽ hối hận! Lên xe rồi biết" Nói xong mở cửa cho Lan Lan, sau đó đem trái cây ra sau rồi lên xe và đi.

Tới nhà Lan Lan, Lan Lan nói: "Học trưởng, cảm ơn anh đưa em trở về, em đi vào, anh vội anh đi trước đi!" Nói xong cô liền đi, Trần Chí Hào bước đến cánh của sắt có phần cũ kĩ, mở của vào.

Trần Chí Hào cầm theo trái cây đến trước của nhà Lan Lan gõ cửa, đây là một gian hai tầng nhà trệt nhỏ, nhìn có điểm cổ xưa, nơi này còn có rất nhiều phòng ở như vậy.

Lúc này, mẹ Lan Lan tới mở cửa, nhìn thấy Trần Chí Hào nói: "Con đến tìm ai!"

Trần Chí Hào nói: "Cô ạ, cháu là bạn Lan Lan, làm phiền cô chú muộn như vậy mong cô chú bỏ qua." Mẹ Lan Lan nghe nói là bạn của cô liền mời Trần Chí Hào vào nhà.

Lan Lan nói: "Mẹ, là ai vậy ạ?"

Cô vừa dứt lời liền nhìn thấy Trần Chí Hào. Lan Lan mở to hai mắt nói: "Học... Học trưởng, sao lại là anh!"

Trần Chí Hào nói: "Tại sao lại không phải là anh. Em nói xong liền đi, cũng không đợi anh"

Trần Chí Hào nhìn thấy ba của Lan Lan liền nói: "Chú ạ, cháu là bạn tốt của Lan Lan. Họ Trần"

Ba Lan Lan nói: "Ngồi đi."

Trần Chí Hào nói: "Dạ, cháu cảm ơn chú." Lan Lan có chút xấu hổ cũng không biết nên nói gì.

Vẫn là Trần Chí Hào nói: "Cô, nhìn tinh thần cô thoải mái, cô có chạy bộ mỗi sáng rèn luyện cơ thể không ạ?"

Mẹ Lan Lan nói: "Cũng không phải, cô chỉ là chăm chỉ luyện tập, nên mỗi ngày đều giống như tập thể thao."

Trần Chí Hào nói: "Chả trách tinh thần cô tốt như vậy."

Ba Lan Lan nói: "Xin hỏi cậu và Lan Lan chỉ là bạn bè bình thường?"

Trần Chí Hào nói: "Trước mắt là bạn bè bình thường. Cháu muốn cùng Lan Lan gần hơn một chút ạ."

Lan Lan không nghĩ Trần Chí Hào sẽ nói như vậy, bản thân cô cũng không ngờ.

Ba Lan Lan nói: "Tôi xem cậu như một người bình thường, cậu và Lan Lan không thích hợp, cậu đi đi."

Trần Chí Hào nói: "Chú, không liên quan gì cả. Cháu thực sự muốn gần hơn với Lan Lan. Bây giờ cháu sẽ rời đi." Sau đó, anh rời đi.

- -----

Editor: Haien243

Cập nhật 11.6.2021 tại việt nam overnight.