Cây Và Đất

Chương 13

Nghe được đáp án của Từ Dân Thành, Lâm Thần cười thành tiếng.

Cô ta tiếp tục hỏi Từ Dân Thành: “Vậy anh có nghĩ Thẩm Oánh sẽ xem chuyện này là thật không? Cô ta vẫn còn trẻ, sẽ rất dễ dàng tin vào điều này.”

Mặt Từ Dân Thành vẫn không cảm xúc.

Anh nói: “Nếu cô ta xem là thật thì hẳn là vì cô ta ngu xuẩn, xứng đáng bị đùa giỡn.”

Mặc dù Lâm Thần không thích Thẩm Oánh, nhưng nghe Từ Dân Thành nói những lời khó nghe như vậy, trong lòng cô ta vẫn có chút đồng cảm cho Thẩm Oánh.

Nếu Thẩm Oánh là một cô gái tốt thì sao lại không tìm thấy một chàng trai tốt nào.

Mà hết lần này đến lần khác phải đến một nơi nghèo nàn này, tìm một người mắc HIV-AIDS, như vậy làm gì có tương lai.

Lâm Thần hỏi Từ Dân Thành: “Anh không động lòng chút nào sao? Một cô gái còn trẻ như vậy, như hoa như ngọc.”

Từ Dân Thành cũng không ngẩng đầu lên: “Không.”

Lâm Thần lại cười.

“Nếu Thẩm Oánh nghe được những lời này thì có lẽ sẽ đau lòng muốn chết.”

Từ Dân Thành nói: “Bị lừa là vì ngu ngốc, đáng đời.”

Lâm Thần đưa tay tới eo anh, rồi từ từ di chuyển ngón tay lên lưng anh.

Cô ta hỏi Từ Dân Thành: “Vậy anh có muốn chơi đùa em không?”

Cái này đã ám chỉ quá rõ ràng, Từ Dân Thành không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không hiểu được.

Từ Dân Thành trở tay cầm tay Lâm Thần.

Anh hỏi cô ta: “Cô mua bao chưa?”

Lâm Thần không ngờ Từ Dân Thành sẽ thẳng thắn đến vậy.

Cô ta sửng sốt vài giây rồi nói: “Một lát nữa em đi mua, anh muốn mua hiệu nào.”

Từ Dân Thành nói: “Cái nào cũng được, an toàn là tốt.”

Lâm Thần nói: “Đương nhiên, em cũng không mang tính mạng mình ra để đùa.”

Từ Dân Thành nói: “Buổi tối tôi sẽ đi tìm cô.”

Lâm Thần ngượng ngùng cười một tiếng rồi đưa tay lên bụng nhỏ của anh cào mấy cái.

“Được, vậy em sẽ đợi anh.”

Từ Dân Thành không nói gì, chỉ nhìn Lâm Thần đi xa.

**

Sau khi phỏng vấn xong, Thẩm Oánh mệt mỏi đến mức không mở mắt được.

Đêm qua cô ngủ không ngon, hôm nay lại trò chuyện với bà cụ lâu như vậy, cô cảm thấy sức lực của mình như bị rút hết rồi.

Cũng may nhiệm vụ của ngày hôm nay đã kết thúc nên buổi chiều cô có thể về ngủ một giấc.

Buổi tối cắt ghép phim nữa là nhẹ nhõm.

Thẩm Oánh cùng các quay phim ăn phở ở bên đường rồi sau đó trở về khách sạn.

Thẩm Oánh tháo thẻ SD khỏi máy ảnh, chuẩn bị để ngủ dậy cắt ghép phim.

Sau đó cô phát hiện ra cô đã để quên bút ghi âm.

Thẩm Oánh gọi cho anh quay quay phim nhờ anh mang bút ghi âm tới.

Anh quay phim cúp máy, lúc chuẩn bị đi đưa bút ghi âm cho Thẩm Oánh thì bị Lâm Thần ngăn cản.

Lâm Thần nhìn bút ghi âm trong tay anh, biết rõ còn cố hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Quay phim nói: “Tiểu Thẩm muốn cắt ghép phim, tôi đi sang đưa cho con bé.”

Lâm Thần cười nói: “Vừa lúc tôi cũng có thứ muốn đưa, tôi đưa hộ anh cũng được.”

Người quay phim cũng chỉ là người đàn ông cẩu thả nên làm gì tinh tế đến thế.

Thấy Lâm Thần muốn giúp đỡ, anh liền đưa bút ghi âm trong tay cho cô ta.

Lâm Thần cầm bút ghi âm, quay người đi đến phòng của Thẩm Oánh.

Thẩm Oánh nghe có người gõ cửa thì đi ra mở cửa.

Nhìn thấy Lâm Thần ở cửa, cô nhanh chóng thay đổi sắc mặt.

Thẩm Oánh và Lâm Thần vẫn luôn là người không cùng hướng.

Lúc đầu cô cho rằng giữa hai người không có mâu thuẫn gì thế nhưng Lâm Thần rất thích kiếm chuyện với cô.

Nhất là sau khi Lâm Thần nói về Từ Dân Thành như vậy, Thẩm Oánh càng không muốn nói chuyện với cô ta.

Thần Oánh hỏi Lâm Thần: “Sao chị lại tới đây?”

Lâm Thần cười rồi đưa hai cây bút ghi âm trong tay cho cô, nói: “Chị mang bút ghi âm đến cho em, bọn họ đang kiểm tra máy móc nên không có thời gian.”

Thẩm Oánh nhận lấy hai cây bút ghi âm rồi nói: “Cảm ơn chị.”

Lâm Thần nói: “Không cần cảm ơn.”

Sau đó Lâm Thần nhanh chóng đi khỏi.

Thẩm Oánh cầm hai cây bút ghi âm, lấy một cái rồi cắm vào máy tính.

Sau khi cắm vào, Thẩm Oánh lại nghe thấy giọng nói Lâm Thần.

Vốn dĩ cô không có hứng thú nghe, đang định đóng tab thì đột nhiên cô nghe thấy giọng của Từ Dân Thành.

Thẩm Oánh thả chuột ra, yên lặng lắng nghe đối thoại của hai người họ.

“Người nào không muốn nhớ, trong nháy mắt liền quên.”

“Vậy Thẩm Oánh thuộc về loại nào?”

“Giống như cô.”

“Tôi biết hai người ở bên nhau, mấy ngày trước tôi đã nhìn thấy hai người ở ngoài kia, lúc ấy hai người làm gì thì không cần tôi nói đâu nhỉ?”



“Vậy anh đang chơi đùa cô ta đúng không?”

“Đúng vậy.”



“Nếu cô ta xem là thật thì hẳn là vì cô ta ngu xuẩn, xứng đáng bị đùa giỡn.”

**

Thẩm Oánh đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ.

Chất lượng của bút ghi âm rất tốt, âm thanh được ghi lại rất rõ ràng, thậm chí Thẩm Oánh còn có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Từ Dân Thành.

Thẩm Oánh không còn sức lực suy nghĩ có phải Lâm Thần cố ý đưa bút ghi âm cho cô hay không.

Bởi vì đầu óc cô rối bời, sắp muốn nổ tung.

Câu nói của Từ Dân Thành cứ văng vẳng bên tai cô.

Anh nói cô ngu ngốc, đáng bị lừa dối, mà anh lại nói một cách thản nhiên.

Thẩm Oánh không khóc, cô nghe xong chỉ cười.

Cô rút bút ghi âm ra khỏi máy tính rồi đặt nó sang một bên, sau đó đóng máy tính lại để lên bàn.

Thẩm Oánh nằm xuống giường, trùm chăn lên đầu, chẳng bao lâu sau đã ngủ thϊếp đi.

Lúc Thầm Oánh tỉnh lại, trời đã gần tối.

Cô vào nhà vệ sinh, tắm rửa cho đầu óc tỉnh táo rồi bắt đầu cắt ghép phim.

Thẩm Oánh ném bút ghi âm Lâm Thần đưa sang một bên.

Lần này cô cắm vào máy là cây bút ghi âm cô dùng để phỏng vấn.

Thẩm Oánh mất hai giờ cắt ghép phim, sau khi xác nhận không còn vấn đề nào nữa, cô mới ấn lưu.

Buổi chiều không ăn gì nên cô hơi đói bụng.

Cô thay quần áo chuẩn bị ra ngoài mua một chút đồ ăn.

Đi được vài bước thì cô đυ.ng phải Từ Dân Thành đang ôm lấy Lâm Thần.

Thẩm Oánh bình tĩnh đi ngang qua họ, không thèm ngoái nhìn.

Phản ứng của Thẩm Oánh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lâm Thần.

Sau khi Thẩm Oánh đi khỏi, Lâm Thần mỉm cười rồi ôm lấy cổ của Từ Dân Thành.

Cô ta nói với Từ Dân Thành: “Chúng ta đều đã cược sai, em thấy cô ta không quan tâm đến anh lắm đâu.”

Từ Dân Thành bóp vai cô ta rồi đẩy vào phòng.

“Cô ấy không quan tâm thì tốt.”

Lâm Thần cười nói: “Anh cho vậy thì tốt.”

Từ Dân Thành bóp eo cô ta, “Làm chuyện chính đi.”

**

Thẩm Oánh kìm nén sự tức giận đi ra khỏi khách sạn.

Sau khi đi ra ngoài, cô mới dám thở ra.

Cô đã từng tự nhủ không biết bao nhiêu lần, cô không được động lòng với Từ Dân Thành.

Ai biết được cuối cùng sẽ như thế này.

Thẩm Oánh rất đơn thuần nhưng không có nghĩa là cô không hiểu những đạo lý giữa người với người.

Cô cho rằng Từ Dân Thành muốn chơi đùa cô nên mới làm những chuyện kia.

Nhưng cô không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy trước mặt người khác.

Mà người đó lại là Lâm Thần.

Thẩm Oánh hít sâu một hơi rồi bước đi nhanh hơn.

Cô tìm một quán ăn nhanh, gọi một đĩa cơm rồi ăn với tốc độ nhanh nhất.

Thẩm Oánh không quay về khách sạn mà cô đi bộ một mình trên con đường vòng xung quanh huyện.

Cô đã đi trên con đường vài lần với anh, lúc ấy có anh ở bên nên cô cực kỳ an tâm.

Bây giờ đi một mình cũng không tồi.



Thẩm Oánh đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, lúc cô trở về khách sạn đã là mười giờ rưỡi.

Lúc cô đứng trước cửa phòng, cầm thẻ phòng chuẩn bị quét thì bất ngờ bị ai đó kéo tay.

Thẩm Oánh nhìn thì lại thì thấy Từ Dân Thành với đôi mắt đỏ rực.

Trên người anh có mùi nước hoa, là mùi nước hoa Lâm Thần thường hay dùng.

Thẩm Oánh kinh tởm hất tay anh ra, vừa hất ra cô lại bị anh níu lại.

Từ Dân Thành kéo Thẩm Oánh vào lối thoát hiểm, ở bên trong rất tối.

Từ Dân Thành ép Thẩm Oánh vào tường, mượn ánh trăng bên ngoài để nhìn rõ mặt cô.

Ánh mắt đó là chán ghét, còn hơn những ánh mắt của người khác khi biết anh bị bệnh AIDS.

Thần Oánh trào phúng hỏi Từ Dân Thành: “Anh lên giường với Lâm Thần mà còn chưa thoả mãn sao?”

Thẩm Oánh hiếm khi nói những lời như vậy không có nghĩa là cô không hiểu rõ chuyện của nam và nữ.

Hai người họ thân mật với nhau ở hành lang như vậy thì ở nơi riêng tư chắc hẳn là đã hoà vào nhau.

Thẩm Oánh không phải là người thích chuyện sạch sẽ trong chuyện tình cảm, nhưng cô thật sự không thể chấp nhận được việc anh vừa xuống khỏi giường của một người phụ nữ mà đã đi tìm cô.

Từ Dân Thành nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi đáp: “Đúng vậy, không ai thoả mãn bằng em.”

Thẩm Oánh cười: “Anh cho rằng tôi sẽ còn để cho anh đυ.ng vào sao? Anh rất buồn nôn.”

Từ Dân Thành nói: “Anh có đeo bao.”

Thẩm Oánh hỏi lại anh: “Không phải đeo bao là chuyện anh nên làm sao?”

Từ Dân Thành nói: “Với em anh sẽ không đeo.”

Thẩm Oánh nói: “Bởi vì tôi sẽ không cho anh một cơ hội nào cả, anh buông tôi ra, chúng ta đã chấm dứt rồi.”

Từ Dân Thành càng ép cô chặt hơn: “Không buông.”

Thẩm Oánh nói: “Buông tôi ra, tôi sợ anh sẽ lây AIDS cho tôi.”

Từ Dân Thành cứng người, qua vài giây sau liền buông lỏng cô ra.

Thẩm Oánh phủi bụi phía sau lưng cô rồi sau đó chuẩn bị rời đi.

Ngay khi cô chạm tay vào nắm cửa thì bị Từ Dân Thành nắm lấy quần áo kéo lại.

Chưa kịp vùng vẫy, Từ Dân Thành đã ôm chặt cô.

Giọng cô bắt đầu run lên.

Cô nói: “Anh buông ra.”

Từ Dân Thành nói: “Anh không buông.”

Thẩm Oánh nói: “Chúng ta kết thúc rồi, anh không hiểu tôi đang nói gì sao?”

Từ Dân Thành hỏi: “Em để ý việc anh làm với người khác như vậy sao?”

Thẩm Oánh nói: “Tôi không quan tâm, anh nghĩ nhiều rồi.”

Từ Dân Thành nói: “Vậy thì được, anh sẽ không giải thích, em đừng đi.”

Thẩm Oánh nói: “Sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi.”

Từ Dân Thành nói: “Vậy thì ở lại thêm vài ngày nữa, ở lại đến ngày cuối cùng.”

Thẩm Oánh cười, tiếng cười này cực kỳ mỉa mai.

Cô hỏi Từ Dân Thành: “Anh cho rằng tôi sẽ giống như Lâm Thần lên giường với anh sao? Anh đừng có nằm mơ, tôi không phải con ngốc, tôi còn sợ anh sẽ lây bệnh cho tôi.”

Từ Dân Thành càng ôm cô chặt hơn.

“Anh không nằm mơ, cũng không muốn lên giường với em. Nếu em không tình nguyện thì anh cũng không tình nguyện.”

“Thế thì tốt, làm ơn hãy thả tôi ra, tôi không muốn tiếp tục cùng anh chơi trò chơi nhàm chán này nữa.”

Mặt anh lập tức tối đen.

Anh ấn bả vai cô, đẩy cô đến bên cửa.

‘Bịch’ một tiếng, cực kỳ vang.

Thẩm Oánh đau muốn chết, suýt nữa đã rơi nước mắt.

Cô nghiến răng chịu đựng, kiên quyết không khóc trước mặt Từ Dân Thành.

Từ Dân Thành bóp lấy cằm cô rồi hỏi: “Trò chơi à? Em cho là vậy phải không?”

Hỏi vấn đề này thật là buồn cười.

Rõ ràng là anh tự nói ra, cô cứ thuận theo ý anh bước xuống, thế mà anh lại tức giận đến vậy.

Thẩm Oánh gật đầu: “Đúng, chỉ là một trò chơi.”

Từ Dân Thành hỏi: “Em có biết giữa nam và nữ chơi đùa là như thế nào không?”

Thẩm Oánh nói: “Giống như anh và Lâm Thần.”

Từ Dân Thành tiếp tục hỏi: “Cho nên em thấy em xứng với hai chữ chơi đùa là gì không?”

Thẩm Oánh nói: “Đúng, vì tôi không xứng nên tôi muốn rời khỏi, lý do này được chưa?”