Cây Và Đất

Chương 10

Từ Dân Thành nắm lấy cổ tay Thẩm Oánh nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Thẩm Oánh nuốt nước miếng, “Tôi…”

Từ Dân Thành ngắt lời cô: “Cứ ghi âm ở đây, anh thuận tiện đến thăm ba mẹ và em trai anh.”

Thẩm Oánh ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Từ Dân Thành thì phát hiện trong mắt anh là sự đau đớn khó tả.

Đúng vậy, là đau đớn. Từ khi biết anh đến giờ, Thẩm Oánh chưa bao giờ thấy anh như thế này.

Thẩm Oánh nhớ lại những gì anh nói trong lần phỏng vấn trước.

Cả ba mẹ và em trai của anh đều chết vì bệnh AIDS, trong nhà chỉ còn mình anh sống sót.

Nỗi đau mất đi người thân, Thẩm Oánh thật sự không có cách nào đồng cảm như bản thân mình đã trải qua.

Thẩm Oánh trầm mặc một lúc, hít sâu một hơi rồi nói: “Được rồi, chúng ta ghi âm ở đây đi.”

Từ Dân Thành buông tay cô ra, xoay người đi, “Em đi theo anh, nhớ cẩn thận một chút.”

Thẩm Oánh gật đầu rồi nhanh chóng đi theo anh, nhưng cô không còn sợ hãi như trước nữa.

Thẩm Oánh cùng Từ Dân Thành bước đến mộ của ba mẹ anh, còn có mộ của em trai anh nằm ở giữa.

Từ Dân Thành ngồi xuống đất rồi đưa tay về phía Thẩm Oánh.

“Đưa bút ghi âm cho anh.”

Thẩm Oánh lấy bút ghi âm ra, bật công tắc lên rồi đưa cho anh.

“Bây giờ anh có thể ghi âm được rồi.”

Từ Dân Thành nhận lấy, nhìn vào bia mộ rồi bắt đầu đọc lời thoại Lâm Thần viết.



Thẩm Oánh đứng bên cạnh Từ Dân Thành, nghe được giọng nói của anh, l*иg ngực cô bỗng trở nên buồn bã.

Cô không biết diễn tả giọng điệu của anh như thế nào, tóm lại là… nghe vào rất khó chịu.

Từ Dân Thành mất vài phút là đã hoàn thành bản ghi âm.

Anh không biết cách dùng máy ghi âm, nên khi vừa xong anh liền đưa nó cho Thẩm Oánh.

Thẩm Oánh nhận lấy rồi tắt đi, sau đó cất vào trong túi.

Thẩm Oánh nhìn Từ Dân Thành đang ngồi dưới đất: “Cảm ơn anh.”

Từ Dân Thành nói: “Ngồi một lát đi.”

Thẩm Oánh: “… Hả?”

Từ Dân Thành nắm lấy cổ tay trái của cô rồi kéo cô ngồi xuống.

“Ngồi cạnh anh một lát.” Anh nói.

Lúc này Thẩm Oánh hiểu ý anh, cô gật đầu rồi ngồi xuống với tốc độ nhanh nhất.

Từ Dân Thành để cô ngồi cạnh mộ của ba mẹ anh.

Sau khi ngồi xuống, cả hai không nói với ai câu nào.

Từ Dân Thành nhắm mắt lại.

Đây ạ, mọi người đã nhìn thấy rồi, đây là cô gái con thích, một phóng viên đến từ thành phố.

Một đứa bé đầu óc đơn giản, con không biết tại sao con lại thích cô ấy

…Con biết, con sẽ không khiến cô ấy chậm trễ.

Con muốn cho mọi người nhìn xem, con cảm thấy cô ấy rất tốt.

Con không nói cho cô ấy rằng con thích cô ấy, cũng không muốn cô ấy thích con.

À đúng rồi.

Cô ấy sắp đi rồi.

Có lẽ về sau sẽ không có cơ hội gặp lại

Nói không chừng đến lúc cô ấy quay lại đây, con đã xuống đó với mọi người.

Con ở đây rất tốt, mọi người sống ở dưới cũng rất tốt phải không?

Con quên nói, cô ấy tên là Thẩm Oánh.

**

Thẩm Oánh vẫn luôn cúi đầu, cô nghĩ Từ Dân Thành bảo cô ngồi xuống là để nói chuyện với cô.

Nhưng anh vẫn nhắm mắt, đã một lúc lâu cũng không mở ra.

Thẩm Oánh cho rằng anh đã ngủ.

Ngay lúc Thẩm Oánh định giơ tay đẩy Từ Dân Thành tỉnh lại thì anh liền mở mắt ra.

Tay cô lơ lửng trong không khí, cô hơi lúng túng cười với anh.

“Tôi tưởng anh ngủ rồi nên chuẩn bị đánh thức anh…”

Từ Dân Thành nhìn cô chằm chằm mà không lên tiếng.

Một lát sau, Từ Dân Thành hỏi cô: “Em hoàn thành nhiệm vụ ở huyện S hết rồi sao?”

Thẩm Oánh gật đầu, “Ừ.”

Từ Dân Thành cười nói: “Tốt lắm.”

Thẩm Oánh nói: “Nếu anh có dịp đến thành phố thì tôi sẽ mời anh ăn cơm.”

Từ Dân Thành nói: “Không cần, anh sẽ không rời khỏi huyện S.”

Thẩm Oánh nói: “Đừng tạm biệt như thế này chứ, cuộc đời vô thường, không ai biết sau này mình sẽ làm gì.”

Từ Dân Thành nói: “Anh biết.”

Thẩm Oánh nhíu mày: “Làm sao anh biết?”

Từ Dân Thành nhìn các bia mộ trên khắp núi đồi rồi nói: “Về sau anh sẽ chết, ai cũng biết.”

Thẩm Oánh: “…”

Cách hai người họ ở chung dường như đã trở lại như thuở ban đầu.

Có thể là bởi vì cô sắp rời đi nên trong lòng Thẩm Oánh có chút không nỡ.

Chuyện của Từ Dân Thành và Lâm Thần cô cũng gạt sang một bên.

Đôi khi chúng ta không thể thay đổi cuộc đời và chia tay là điều không thể tránh khỏi.

Đối mặt với chia tay, điều duy nhất chúng ta có thể làm là tận hưởng niềm vui trước khi rời đi.

Trước đêm chia tay nhau, hãy nhỡ kỹ nhiệt độ của lẫn nhau, để lại một chút nhớ nhung cho những ngày tiếp theo.

Từ Dân Thành nói: “Sau này anh sẽ xem chương trình của các em.”

Thẩm Oánh nói: “Được.”

Từ Dân Thành còn nói: “Về sau đừng đi phỏng vấn ở nơi quá nguy hiểm.”

Thẩm Oánh nói: “Tôi không sợ, nơi càng nguy hiểm, càng có thể tìm ra manh mối có giá trị.”

Từ Dân Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, bỗng không nhịn được cười thành tiếng.

“Đợi em có gia đình rồi, em sẽ không nghĩ vậy.”

Thẩm Oánh gật đầu, “Có lẽ là thế, nhưng đều là chuyện của sau này.”

Từ Dân Thành nói: “Không bao lâu nữa, em không lo lắng thì ba mẹ em cũng sẽ lo lắng.”

Thẩm Oánh nói: “Vậy thì đợi đến lúc họ lo lắng thì lại nói, bây giờ tôi chỉ muốn làm việc cho tốt.”

Hai người ở nghĩa trang cho đến trời tối mịt, lúc trở về Thẩm Oánh vẫn luôn nắm lấy tay Từ Dân Thành.

Bởi vì cô sợ hãi.

**

Từ ngày đó cho đến ngày Thẩm Oánh rời đi, Từ Dân Thành cũng không hề xuất hiện.

Thẩm Oánh đến nhà thờ tìm anh mấy lần, nhưng lại không tìm được anh.

Thật ra cô chỉ muốn nói lời tạm biệt với Từ Dân Thành mà thôi.

Anh đã không cho cô cơ hội, vậy thôi quên đi.

Ngày đoàn người Thẩm Oánh rời đi, huyện S bắt đầu đổ mưa.

Không khí khô nóng được cơn mưa tưới mát sạch sẽ, Thẩm Oánh ngồi trong xe nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Trên đường về, Thẩm Oánh nhận được điện thoại của mẹ cô.

“Con gái, khi nào thì về?”

Thẩm Oánh nói: “Bây giờ con đang trên đường về, có lẽ giữa trưa sẽ đến nơi.”

Mẹ Thẩm nói: “Mẹ và ba con đang chuẩn bị bữa trưa cho con, con có muốn ăn gì không?”

Thẩm Oánh suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Ba mẹ làm gì cũng được ạ…Đừng làm nhiều quá, con ăn không nổi.”

Mẹ Thẩm đau lòng nói: “Ở chỗ đó nhất định con ăn không ngon, nhất định bị đói bị gầy.”

Thẩm Oánh: “… Đợi con về rồi lại nói đi, con cúp máy trước đây.”

Lâm Thần ngồi bên cạnh Thẩm Oánh, nhìn cô cúp điện thoại thì bỗng bật cười.

“Ba mẹ em rất thương em, còn nuôi em như em bé.”

Thẩm Oánh lạnh nhạt nói: “Ba mẹ tôi không thương tôi thì chẳng lẽ thương chị sao?”

Lâm Thần bị Thẩm Oánh làm cho nghẹn họng, chỉ có thể cười lạnh.

Có một câu nói nói rằng ghét một người cũng giống như thích một người vì đều không cần lý do.

Lâm Thần ghét Thẩm Oánh, cũng giống như Thẩm Oánh ghét Lâm Thần.



Trên đường về, Thẩm Oánh ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì xe đã đến trạm thu phí của thành phố.

Từ trạm thu phí đến nhà cô chỉ mất hai mười phút đi xe.

Lúc Thẩm Oánh xách hành lý đứng dưới lầu, bỗng dưng cô cảm thấy mình như thể đã đi qua một đời.

Rõ ràng là cô chỉ mới đi hơn hai mươi ngày, nhưng lại giống như mình đã đi rất nhiều năm vậy.

Thẩm Oánh về nhà, người vui vẻ nhất chính là ba mẹ của cô.

Cả đời hai người chỉ có một cô con gái, đi đến một nơi như thế làm việc, sao bọn họ lại không đau lòng cho được.

Ba mẹ cô đã chuẩn bị một bàn ăn cho cô.

Thẩm Oánh ngồi xuống ăn và trò chuyện với hai người họ.

“Con đến đó có tiếp xúc với nhiều bệnh nhân không?” Mẹ Thẩm hỏi.

Thẩm Oánh nói: “Không có, sao có thể tiếp xúc được ạ? Hơn nữa tiếp xúc bình thường sẽ không bị lây nhiễm.”

Mẹ Thẩm nói: “Vậy con cũng phải cẩn thận, những chuyện này không nói trước được.”

Ba Thẩm nói: “Sau này đừng đến nơi như vậy nữa.”

Thẩm Oánh giải thích: “Thực sự không sợ như ba mẹ nghĩ đâu, họ rất tốt và nhiệt tình …Con cảm thấy ba mẹ đang có thành kiến

với bọn họ.”

Ba Thẩm nói: “Trên đời này, ít ai có thể thoát khỏi thành kiến. Ba biết chuyện này rất quan trọng đối với sự nghiệp của con, nhưng con cũng phải biết rằng ngoài làm phóng viên, con còn có một thân phận khác, con chính là con gái của ba và mẹ con.”

Thẩm Oánh ngậm miệng không nói gì.

Ba Thẩm nói tiếp: “Ba mẹ nào cũng muốn con mình có một cuộc sống ổn định, ba mẹ cũng vậy. Ba mẹ không muốn con thành công trong công việc, ba mẹ chỉ muốn con được bình an và khỏe mạnh.”

Ba cô là người khá hướng nội, bình thường sẽ không nói nhiều đến vậy.

Thẩm Oánh biết lần này cô đã làm họ rất lo lắng.

Thẩm Oánh hít mũi một cái rồi nói: “Con biết rồi, sau này con sẽ cố gắng tránh những công việc này…”

Ba Thẩm nói: “Con không còn trẻ nữa, nếu không định học nghiên cứu thì nên yêu đường đi.”

Thẩm Oánh bất lực: “… Ba, con mới về ngày đầu tiên, chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ một chút được không?”

**

Sau khi trở về nhà, Thẩm Oánh lại vùi đầu vào công việc.

Mặc dù ba mẹ cô đã khuyên bảo vô số lần nhưng Thẩm Oánh vẫn không muốn từ bỏ công việc ở đài truyền hình.

Quảng cáo và phim đang bắt đầu được chế tác, hoạt động từ thiện chăm sóc bệnh nhân AIDS ở thành phố sẽ bắt đầu vào tháng Chín.

Quảng cáo được phát sóng vào đầu tháng Tám, phim và chuyên đề hoạt động từ thiện sẽ được phát vào tháng Chín.

Thẩm Oánh đã cắt phim thành ba tập, và mỗi tập có ba phiên bản khác nhau.

Bộ phim này cô đã làm trọn một tháng, mỗi tối đều thức khuya chỉ vì muốn nó tốt hơn.

Tháng Tám, Thẩm Oánh thấy được quảng cáo từ thiện kia.

Biên tập chỉ chọn bóng lưng Từ Dân Thành đứng trên bãi đất hoang, một đoạn quảng cáo dài hơn một phút và chỉ có một cảnh quay dài.

Thẩm Oánh nghe được giọng nói của Từ Dân Thành, là nỗi tang thương, bi thương và cô quạnh.

Có lẽ là mùa thu đến rồi, cô nghĩ.

—— Tôi muốn được thế giới này đón nhận, muốn nó mở cánh tay to lớn mạnh mẽ ra ôm lấy tôi, an ủi tôi.

Thẩm Oánh xem đi xem lại đoạn quảng cáo rất nhiều lần, sau khi xem xong cô lại nhớ ngày đó Từ Dân Thành có từng nói một câu.

Anh nói: Anh muốn dùng máu của chính mình để chứng minh với thế giới là nó sai.

Cái này, có lẽ là thành kiến.

Lúc đầu quảng cáo này chỉ được phát trên đài truyền hình tỉnh C.

Sau đó có một người nào đó đã đăng nó lên Weibo, số lượt đăng lại liền nhanh chóng phá kỷ lục.

Là nhân viên thực hiện đoạn quảng cáo nên Thẩm Oánh cũng nhận được chú ý của nhiều người.

Weibo của cô nhanh chóng tăng lên 500.000 người hâm mộ, lúc Thẩm Oánh nhìn thấy đều giật cả mình.

Nhiều sinh viên cùng chuyên ngành đã để lại lời nhắn cho cô, hỏi cô về cách giao tiếp với người được phỏng vấn và cách xây dựng mối quan hệ tốt với những nhóm người đặc biệt.

Đương nhiên Thẩm Oánh không thể trả lời từng người một.

Cô đã đăng một bài Weibo.

[Nhiều người nói với tôi rằng phóng viên không được mang cảm xúc cá nhân vào cuộc phỏng vấn. Đánh giá theo tiêu chuẩn này, tôi cũng không phải là một phóng viên giỏi. Nhưng tôi muốn nói rằng: Chỉ có sự chân thành mới đánh đổi được sự chân thành. Cùng nhau nỗ lực.]

Lần này đến huyện S, Thẩm Oánh nhận được lời khen ngợi từ người trong ngành, nhận tiền thưởng và cũng được thăng chức.

Nhưng tâm trạng của cô cũng không khá hơn được chút nào.