Nghe thấy lời Trường Lâm nói, người đầu tiên choáng váng là Dung Trì.
Anh bỏ lỡ cuộc trò chuyện giữa ông nội, dì hai cùng với Lục Cận Ngôn. Hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra trong kỳ động dục của Niên Niên, cho nên anh chưa có sự chuẩn bị trước tin tức này.
"Trường Lâm, anh, anh vừa mới nói gì cơ?" Dung Trì nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Ông nội với cả dì hai đã đinh ninh việc này từ trước, hiện tại nghi ngờ trở thành sự thật, mặt mũi hai người nghẹn lại.
Đương nhiên các trưởng bối rất mong chờ bé con của Niên Niên.
Bọ họ quý Niên Niên, tất nhiên cũng sẽ tôn trọng quyết định của Niên Niên. Nhưng hiện tại, Niên Niên nhà bọn họ vẫn chỉ là một nhóc con mà thôi!!
Ông nội lại nghĩ đến cha ruột của em bé chưa ra đời, lập tức ôm ngực kêu "Ôi trời ơi" "Ơi là giời".
"Bác sĩ, ngực tôi đau quá mau xem giúp tôi."
Trường Lâm dở khóc dở cười: "Ông à, tuy Niên Niên vẫn hơi nhỏ, nhưng dù sao cũng đã trưởng thành."
"Cậu nhóc đang mang thai em bé, mọi người nên nghĩ thoáng một chút, để cho em bé thuận lợi ra đời."
Ông nội thực buồn rầu.
Nếu em bé không phải con người, không phải của tên họ Lục đó thì đương nhiên tâm trạng ông sẽ không quá tệ.
Nhưng mà....
"Đệt!"
Dung Trì tức giận mắng một tiếng, dọa cho ông nội đang buồn bực suýt chút nữa tim vọt ra ngoài.
Phải mất mấy giây anh mới tiêu hóa hết tin tức này: "Con mẹ nó Lục Cận Ngôn còn làm ra mạng người?!"
Ông nội: "....."
Trường Lâm: "......"
Trường Lâm nghẹn họng: "Nói một cách khoa học thì lời này không hẳn là sai."
Người tên Lục Cận Ngôn chắc là bạn đời của Niên Niên, mà trong bụng Niên Niên cũng hoàn toàn có một sinh mệnh.
"Ông nội, mọi người ở đây trông chừng Niên Niên, để cháu đi băm hắn."
Sắc mặt Dung Trì đen như đáy nồi, đuôi cá màu bạc vung mạnh trong nước, anh xoay người đi tìm tên kia tính sổ.
Có thể chấp nhận yêu đương là một chuyện.
Nhưng mà quen nhau chưa được bao lâu, không gặp người lớn, không bàn chuyện hôn sự, tất cả mọi thứ vẫn chưa làm, vậy mà Niên Niên nhà bọn họ đùng một phát mang thai em bé.
Nếu đặt trường hợp này lên thế giới con người, đặt trong mối quan hệ giữa hai bên, chắc chắn nhà trai sẽ bị đánh. Chưa kể đến việc Dung Trì cực kỳ bao che cho em trai, lúc này anh hận không thể đấm Lục Cận Ngôn thành đầu chó.
"Dung Trì, quay lại đây."
So với ông nội ấm ức, Dung Trì tức giận, hiện tại chỉ còn dì hai là giữ được bình tĩnh.
Cô kéo Dung Trì trở về, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng nóng vội."
"Giờ cơ thể Niên Niên mới là quan trọng nhất."
Cô nói một câu khiến Dung Trì sực tỉnh, sau đó cô lại bơi tới trước mặt Trường Lâm, hỏi: "Trường Lâm, ban nãy cậu nói em bé vẫn chưa ổn định?"
Trường Lâm gật đầu: "Phải, Niên Niên vẫn còn nhỏ, đây không phải giai đoạn sinh dục tốt nhất để mang thai."
Anh cảm thấy mấy người trước mắt này có vẻ không thích bạn đời của Niên Niên, vì vậy lại nhiều lời nhắc nhở thêm: "Chuyện người lớn tốt nhất là đừng liên lụy đến em bé."
"Em bé vô tội, hơn nữa bé còn là con ruột của Niên Niên, đồng thời cũng là nhóc con của Dung gia."
Trường Lâm nói xong. Ông nội đang tự xoa ngực làu bàu nói: "Tôi biết cậu có ý gì. Cứ yên tâm, đó là bé con nhà họ Dung bọn ta, cho dù cha bé là ai thì cũng không ảnh hưởng đến tình cảm chúng ta dành cho bé."
Nhân ngư là tộc coi trọng tình cảm bầy đàn nhất.
Cho dù, cho dù lai lịch của em bé khiến mọi người phải đứng tim.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, tất cả mọi người sẽ không chán ghét bé.
Mọi người ở bên ngoài nói chuyện với bác sĩ, Dung Niên bị Trường Lâm đè ở trên giường, mãi không thấy Trường Lâm bảo mình đứng dậy còn tưởng vẫn phải tiếp tục làm kiểm tra, cậu ngoan ngoãn đan tay nhỏ, nằm trên giường chờ Trường Lâm quay lại.
Nhưng đợi một lúc lâu, đợi đến mức Dung Niên mệt rã rời vẫn không thấy Trường Lâm đâu.
Cậu nhăn hàng lông mày, bò xuống giường.
"Chú Trường Lâm."
Cậu một bên gọi, một bên kéo cái đuôi nhỏ bơi ra bên ngoài.
Lúc bơi ra ngoài, mấy người chỗ ông nội nghe thấy tiếng động nên ngoảnh đầu lại nhìn, khi trông thấy cậu, tất cả bu vào như mèo thấy mỡ.
Đặc biệt là ông nội, ánh mắt ông đặt lên bụng nhỏ của Dung Niên, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
"Bé ngoan."
Giọng điệu ông ngập tràn sự khẩn trương: "Sau này ở trong biển thì cháu bơi chậm thôi, cẩn thận kẻo bị lật người."
Dung Niên: "?"
Trên khuôn mặt nhỏ của Dung Niên nhuốm đầy vẻ mê mang, cậu không hiểu vì sao ông nội lại nhắc nhở mình điều này.
Dì hai cẩn thận bơi tới nắm bàn tay nhỏ của cậu, nhẹ nhàng nói: "Về sau cứ tới chỗ dì dùng cơm, không, không cần. Để dì làm xong rồi mang qua cho con."
Lúc trước cô không biết Niên Niên mang thai em bé nên những món cô làm vẫn chưa đủ chất dinh dưỡng cho lắm.
Từ giờ trở đi, thực đơn sẽ bị thay đổi hoàn toàn.
Dung Trì nhìn khuôn mặt nhỏ của em trai mình, anh nhíu mày, vẫn chưa thể yên tâm được.
Liệu Niên Niên... sẵn sàng đón nhận em bé sao?
Bởi vì đã kiểm tra ra có em bé, hơn nữa bé còn chưa ổn định. Cho nên, ông nội không để cậu rời đi, bảo cậu ở lại đây để Trường Lâm chăm sóc vài ngày.
Sau khi nghe xong, Dung Niên lập tức lắc đầu từ chối: "Không muốn, cháu không muốn ở lại đây."
Cậu muốn quay về căn phòng trên đảo, ôm Lục Cận Ngôn say giấc nồng.
Ông nội nhất quyết không đồng ý: "Bây giờ cháu phải ngoan ngoãn ở chỗ này, đợi bao giờ tình hình ổn định thì chúng ta về."
Dung Niên phồng khuôn mặt nhỏ: "Đợi tình hình ổn định là sao? Ông nội, không lẽ cháu bị bệnh?"
Ông nội khẽ giật mình.
Dường như mọi người chỉ mải vây quanh bác sĩ, cho nên vẫn chưa nói chuyện em bé với Dung Niên.
Vẻ mặt ông có chút không được tự nhiên, thực sự không biết phải mở miệng nói vấn đề này như nào.
Dì hai đành bơi tới vỗ vỗ cánh tay ông nội, bảo ông với cả Dung Trì đi tìm vài món đồ chơi dưới đáy biển cho Niên Niên.
Sau khi đuổi bọn họ đi, ngay cả Trường Lâm cũng đi nấu thuốc chuyên dùng cho nhân ngư mang thai, lúc này dì hai mới thở dài, cùng Dung Niên nói chuyện.
"Niên Niên, con không thấy cơ thể mình có chút thay đổi sao?"
Khuôn mặt Dung Niên ngây ra.
Cậu nghĩ đến chú Trường Lâm đi nấu thuốc, nghĩ đến dáng vẻ lo lắng suốt ruột của mấy người chỗ ông nội, bóng đèn nhỏ trong đầu chợt sáng lên.
"Dì hai."
Sau khi nhận thức được vấn đề, trong lòng Dung Niên buồn bã.
Cậu khịt khịt mũi, bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy vảy của mình, giọng nói thoáng chút run rẩy: "Có phải con bị bệnh nan y hay không?"
Nếu không, nếu không thì tại sao phản ứng của mọi người lại tiêu cực đến vậy.
Dì hai: "......"
Dì hai còn chưa kịp hoàn hồn, hai mắt Dung Niên đã ửng đỏ vì não bổ quá độ.
Cậu giơ tay, dùng sức dụi mắt: "Không sao đâu, dì không nói con cũng biết, có lẽ con không sống được lâu nữa."
"Dì hai, con lén giấu rất nhiều đồ vật quý báu. Dì có thể giúp con đưa cho Lục cận Ngôn được không?"
Cậu cố gắng khiến mình trở thành một nhân ngư kiên cường, phân chia tài sản của mình rõ ràng rành mạch.
Nhưng mà, mỗi khi nghĩ đến Lục Cận Ngôn cậu vẫn không nhịn được rưng rưng nước mắt.
"Huhuhu, dì hai, con thực sự không thể cứu được nữa sao? Có thể để bác sĩ Trường Lâm kiểm tra lại lần nữa được hay không? Con cảm thấy mình vẫn có thể cứu vớt một chút....."
Những giọt nước mắt to như viên trân châu rơi ra từ mắt Dung Niên, cậu sụt sịt nói với dì hai.
Dì hai bị câu cuối cùng của cậu chọc cười thành tiếng.
"Nhóc cá ngốc, ai bảo con không cứu được."
Cô dắt Dung Niên đến trước mặt, giơ tay lau nước mắt cho cậu: "Sao càng ngày càng thích khóc thế này? Sau này không được khóc nhiều như vậy, không tốt cho em bé đâu."
Dung Niên nghe vậy, còn tưởng em bé là đang nhắc đến mình.
Nhưng nghe xong câu thứ hai, cậu lập tức cảm thấy sai sai.
Chẳng hạn như lời dì hai đang nói: "Đợi bao giờ lên đảo, con không được đυ.ng vào mấy cái thí nghiệm kia, nhỡ đâu làm em bé bị thương, đến lúc đó người khóc lại là con đó."
"Với cả bổ sung nhiều thực phẩm dinh dưỡng vào, đừng có nằng nặc đòi giảm béo."
"Lúc con sinh ra, ngay cả quả trứng cũng bé tin hin, dì hai nhìn đau lòng muốn chết. Chờ đến ngày em bé sinh ra, không thể để như vậy."
Một câu em bé hai câu em bé khiến Dung Niên như lọt vào trong sương mù.
Cậu nghiêng đầu hỏi: "Dì hai, em bé là chỉ con sao?"
Dì hai cười cười sờ bụng nhỏ của nhỏ, giải thích nói: "Dì đang nói bé này nè."
"Nơi này của con có một em bé."
Dung Niên: "....."
Cơ thể Dung Niên đột nhiên cứng đờ, toàn thân cá đều cảm thấy không ổn.
Cậu cúi đầu nhìn bụng nhỏ gồ lên một cục, rồi lại nhìn dì hai đang mỉm cười với mình, giọng điệu yếu ớt nói: "Trong bụng con... có em bé?"
Dì hai gật đầu.
"Đúng vậy, Trường Lâm đã kê đơn thuốc cho con, sau này nhớ phải uống đúng giờ, uống cái đấy tốt cho cả con lẫn em bé của con."
Khuôn mặt Dung Niên ngây ra, phải mất một lúc lâu cậu mới tiêu hóa hết tin tức đáng sợ này.
Cậu vươn bàn tay run rẩy của mình.
Lòng bàn tay khẽ sờ vào cái bụng mềm mại, trong bụng đang chứa một đứa bé......