Bé Nhân Ngư Cậu Ấy Siêu Ngoan

Chương 43

"Nói chuyện qua điện thoại không được à còn phải một vừa hai phải lôi tôi đi ăn cơm?"

m thanh dữ dằn quen thuộc này chính là của Dung Trì.

Trước mặt anh có một chiếc xe lăn, hai tay Lục Đinh Diệp đan vào nhau, đôi chân đắp thảm, trên khuôn mặt tuấn tú đeo kính mắt nở nụ cười như có như không.

"Không thích nơi này à?"

"Không thích." Dung Trì chém đinh chặt sắt trả lời.

"Vừa rồi ai còn ngồi xổm bên bờ ao, nhìn lũ cá bơi qua bơi lại nửa ngày nhỉ?"

"...."

Dung Trì nghẹn họng, sắc mặt hơi có chút thẹn quá hóa giận.

Mà đồng dạng Dung Niên cũng vừa ngồi nhìn cá khẽ nắm lấy quần áo Lục Cận Ngôn, chân mềm nhũn.

"Anh, anh hai"

Cậu gần như nói không ra hơi, khẽ thốt lên.

Lục Cận Ngôn ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu để trấn an, đang định lặng lẽ lùi ra ngoài, dưới chân bỗng dẫm lên một nhánh cây khô.

"Răng rắc——"

m thanh không nặng không nhẹ nhưng lại rất rõ ràng vang lên.

Dung Trì lập tức cảnh giác: "Ai?"

Anh nói, đoạn bước nhanh tới nơi phát ra tiếng động.

Dùn Niên càng sợ hơn khi nghe thấy tiếng bước chân.

"Ngoan, cứ bảo là em đến đây ăn cơm, còn lại giao cho tôi." Lục Cận Ngôn thấp giọng dặn dò bên tai cậu, sau đó giúp cậu ổn định cơ thể, rồi cố ý tạo một khoảng cách an toàn với cậu.

"Anh, sao không ngồi trong phòng đợi? Tôi tìm anh từ nãy." Lục Cận Ngôn bước ra từ sau núi giả, vẻ mặt tự nhiên đi về phía Lục Đinh Diệp.

Khi thấy Dung Trì, hắn còn ra vẻ kinh ngạc kêu lên: "Dung tổng?"

Giọng điệu kinh ngạc kia, nghe như thể ngẫu nhiên gặp được nhau vậy.

Dung Trì không rảnh chào hắn, bởi vì ánh mắt anh chạm phải một hình bóng quen thuộc.

Bước vài bước đi tới.

Quả nhiên thấy ngay em trai quý nhà anh.

Dung Niên vịn tay vào núi giả, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, chân cũng có chút mềm.

Lần này không phải bị hôn nữa, hoàn toàn là bị anh hai doạ.

"Niên Niên."

Dung Trì cau mày: "Tại sao em lại tới đây."

Nhớ lại Lục Cận Ngôn vừa đi ra, nghi hoặc trong anh càng thêm nồng đậm: "Em đi một mình hay đi cùng ai?"

Dung Niên nghĩ đến lời dặn dò của Lục Cận Ngôn, cố gắng đè lại cảm xúc, ngoan ngoãn nói: "Em đi cùng Mặc Mặc, bọn em tới đây ăn cơm."

Dung Trì vẫn muốn hỏi tiếp nhưng mắt thấy em trai không thoải mái, vì vậy trước tiên duỗi tay đỡ lấy cậu, giọng điệu mềm xuống, khẽ dỗ: "Nhìn thấy mấy tên họ Lục nên bị doạ đúng không?"

Anh càng nghĩ càng thấy chính xác, nếu không thì tại sao Dung Niên lại đột nhiên sợ hãi chứ.

Chắc chắn là bị hai tên họ Lục này doạ!

Đặc biệt là cái tên ngồi trên xe lăn kia, vừa nhìn đã biết là không phải người tốt.

Dung Niên lắc đầu, nhanh chóng bịa lý do: "Không phải bị doạ đâu, chắc là vừa mới ăn cơm xong lại ra ngoài nắng nên hơi choáng đâu."

Dung Trì nghe lý do nọ, bóp bóp mặt cậu: "Em đấy, lần sau ăn cơm xong là phải nghỉ trưa ngay, đừng chạy linh tinh có biết không?"

Dung Niên thấy anh không nghĩ sâu xa, cảm xúc hoảng loạn dịu đi phần nào.

"Vâng!" Cậu nghiêm túc nói: "Lần sau em không đi linh tinh nữa."

Mà trước khi đi còn phải nhìn xem có anh hai không đã.

"Đi thôi, anh đưa em về ngủ cùng Mặc Mặc." Anh dắt tay Dung Niên, định rời đi.

Trước khi đi, anh quay lại liếc mắt nhìn người nào đó ngồi trên xe lăn, miễn cưỡng nói: "Tôi đưa em trai về rồi sẽ tới tìm anh ngay."

Trong tay Lục Đinh Diệp có không ít chuyện liên quan đến Mael, đối phương lấy điểm này làm mồi nhử, hai ngày nay làm anh phải nín thở không ít.

Nhưng nín thở cũng không phải là một cách hay.

Vậy thì đành bịt mũi để nói chuyện cùng y vậy.

"Lấy anh làm bia đỡ đạn?"

Dung Niên bị anh hai kéo đi, để lại hai anh em plastic* liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy rõ sự mất hứng.

*Anh em plastic: (Bắt nguồn từ tình chị em plastic) Là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, dùng để hình dung tình cảm khuê mật giống như bông hoa được làm nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đυ.c nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau.

Lục Cận Ngôn bình tĩnh nói: "Bia đỡ đạn cái gì? Tôi muốn tìm anh thật."

Lục Đinh Diệp "Xuỳ" một tiếng: "Được, vậy chú nói thử xem, chú tìm anh làm gì?"

"Vun đắp tình anh em."

Lúc nói ra, bản thân Lục Cận Ngôn còn tự thấy ghê tởm.

Lục Đinh Diệp: "...."

Lục Đinh Diệp cũng thấy ớn giống hắn, di chuyển xe lăn định đi vòng qua Lục Cận Ngôn.

Tình anh em dối trá này thì vun đắp cái gì?

Vừa nãy y không thẳng mặt vạch trần việc người em họ ít thấy mặt này ăn trọn bé Dung Niên đã là một người anh trai tốt đến mức trời đất cảm động rồi.

Lục Cận Ngôn nhìn anh họ di chuyển xe lăn rời đi, không hề có ý định tiến đến giúp anh họ mình.

Hắn nhíu mày, chỉ nghĩ đến bé con vừa nãy bị dọa sợ.

Cứ trốn tránh Dung Trì mãi thì cũng không ổn.

Phải nghĩ ra cách gì đấy......

Nhưng trước khi vượt qua cửa ải lớn nhất là Dung Trì, hắn có một vấn đề cần giải giải quyết.

Đó là phải thay đổi hình thức ở chung với Dung Niên.

Nếu cứ không danh không phận mãi như vậy, có lẽ một ngày nào đó, Dung Niên sẽ không cần hắn nữa.

Hắn phải tự cho mình một cái danh phận.

"Anh hai, anh ở đây chờ em một chốc."

Lúc này Dung Niên không còn khẩn trương nữa, cậu dẫn anh hai tới cửa phòng, nói: "Để em bế Mặc Mặc ra."

Mặc Mặc vẫn đang nằm trên tatami ôm vịt ngủ, Dung Niên chỉ có thể bế nhóc đi.

"Em không ôm được nó đâu, để anh."

Dung Trì nhìn thân hình nhỏ nhắn của em trai, không khó để nhận ra em mình không thể ôm được một Mặc Mặc nặng ký này.

"Em bế được mà."

Dung Niên chặn giữa cửa, vô cùng kiên quyết.

Cậu nhớ rõ trên bàn vẫn đặt tách trà cho ba người, nếu bị anh hai nhìn thấy, lại phải tìm cách nói dối.

"Đừng lộn xộn, trông thằng nhóc kia gầy vậy thôi nhưng trên người toàn thịt, em bế nó sẽ mệt." Ngữ khí Dung Trìnkhông thể phản bác, nói xong liền dứt khoát kéo cậu sang bên cạnh, đẩy cửa đi vào.

Dung Niên đi sau anh, thấy anh chỉ lướt qua căn phòng một lát rồi nhấc chân đi về phía tatami, lập tức trong lòng thở ra một hơi.

"Mặc Mặc."

Dung Trì ngồi xổm xuống tatami, nhìn Mặc Mặc đang ngủ say, khẽ gọi hai tiếng.

Mặc Mặc bị âm thanh ồn ào bên tai làm phiền, khó chịu ôm vịt con trở mình, quay mặt sang bên kia tiếp tục ngủ.

"Anh hai, đừng đánh thức thằng bé, cứ bế nó lên đi." Dung Niên thấy anh hai gọi nhóc mãi không tỉnh, bèn nhắc nhở.

Lúc này là buổi trưa, chính xác là thời gian các bạn nhỏ phải nghỉ ngơi.

Dung Trì nhíu mày, không vui gọi thêm hai câu, cuối cùng vẫn không đánh thức nhóc, trực tiếp bế lên.

Nhìn Mặc Mặc ngủ say như chết, ôm vịt con ngáy ngáy, anh duỗi tay định lôi con vịt ra, bởi vì con vịt còn chưa cắt mác, rõ ràng là của nhà hàng.

Nhưng không lấy được.

Bàn tay nhỏ của Mặc Mặc khẩn trương túm chặt vịt con, gần như là một tấc không buông.

Giữ nguyên tư thế này, Dung Trì quay đầu lại liếc Dung Niên một cái.

Dung Niên bị cái nhìn của anh làm cho khó hiểu: "Sao vậy ạ?"

Dung Trì chỉ vào Mặc Mặc đang ôm vịt con, khoé môi nở nụ cười: "Giống em thật."

"Hồi trước khi em ngủ, em cũng ôm gối cá khô như này, anh chẳng thể lôi ra được."

Dung Niên: "..."

Dung Niên nhìn Mặc Mặc, bất mãn phản đối: "Còn lâu em mới như thế."

Giống trẻ con lúc ngủ phải có vật trấn an để ôm trong ngực, nghe ấu trĩ không tả nổi.

Dung Niên từ chối thừa nhận.

Có vẻ Dung Trì bị động tác cực kỳ giống em trai nhà mình lấy lòng, vì vậy lúc bế lên cũng nhẹ nhàng vài phần.

Mặc Mặc ôm vịt con, nép mình vào l*иg ngực Dung Trì, khi ngủ ngoan ngoãn lạ kỳ.

"Niên Niên."

Lúc ôm Mặc Mặc ra ngoài, Dung Trì không nhịn được nói với cậu: "Khi em còn nhỏ, em đáng yêu hơn thằng nhóc này nhiều."

Đặc biệt lúc Niên Niên vẫn còn là ấu tể*, vẫn chưa khống chế tốt cái đuôi.

*Ấu tể, con vật nhỏ bé non nớt, mới sinh.

Dung Trì thả cậu vào bồn tắm để cậu ngâm cái đuôi, mỗi khi bé Niên Niên ngâm mình là lại nước mắt lưng tròng, hâm mộ nhìn chân anh hai: "Ông nội, baba, mama, anh hai, mọi người đều có chân, mỗi Niên Niên không có."

Để dỗ Niên Niên, có một đoạn thời gian, chỉ cần cậu lộ ra cái đuôi là Dung Trì cũng sẽ biến ra cái đuôi theo cậu, cùng nhau không có chân.

Nhớ lại hồi Dung Niên còn là ấu tể đáng yêu, Dung Trì không khỏi hoài niệm.

Dung Niên nghe anh nhắc lại chuyện lúc bé, cậu cong cong đôi mắt: "Anh hai, nếu anh thích ấu tể thì cũng có thể sinh một bé."

Anh hai đẹp như vậy, chắc chắn ấu tể cũng sẽ đẹp giống anh.

Dung Trì nghe vậy, nháy mắt trong đầu có một loạt hình ảnh xuất hiện.

Quần áo rải rác khắp nơi, anh bị người nọ đè dưới thân, hai tay bị túm chặt đến mức không thể động đậy.

Khuôn mặt người nọ mang theo theo vết thương anh đánh ra, khoé môi còn dính chút máu.

"Dung Trì, phía dưới ăn nhiều đồ của tôi như vậy.... nếu em có thể sinh con, thì bây giờ mang thai con của tôi rồi cũng nên."

"Anh hai?"

Hình ảnh bất kham* bị âm thanh của em trai đánh tan.

*Bất kham: Không chịu nổi, không làm nổi.

Sắc mặt Dung Trì có hơi khó coi.

"Anh hai, anh không thoải mái ạ?" Dung Niên thấy biểu tình không thích hợp, trên khuôn mặt nhỏ tràn ngập vẻ lo lắng.

Dung Trì lắc đầu, đem những ký ức ấy chôn sâu vào trong lòng, sau đó trả lời em trai: "Anh không sao."

Đáp xong, còn nhấn mạnh: "Anh không sinh em bé."

Kẻ nào dám làm anh có thai, anh chắc chắn sẽ lật tung mồ mả tám đời nhà tên đấy lên.

Dung Niên nghe thấy lời của anh, khó hiểu nói: "Em không bảo anh sinh em bé, ý em là, anh có thể tìm cho em một người chị dâu rồi để chị dâu đẻ một bé con đáng yêu nha."

Anh hai không thích đàn ông, hơn nữa anh hai từng bảo, con trai không thể sinh em bé.

Cho nên việc này đương nhiên là phải tới tay chị dâu rồi.

Dung Niên vẫn luôn tâm niệm rằng, về sau anh hai chắc chắn cưới về một chị dâu rất xinh đẹp.

"Mấy việc ấy để sau này rồi nói." Cưới vợ và đẻ con tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét của Dung Trì.

Dung Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Dung Trì thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, anh không khỏi lo lắng.

"Bé ngoan, giờ em vẫn còn nhỏ, sau này em phải tự mình gánh vác cuộc đời."

"Yêu đương, gặp bố mẹ bên kia, kết hôn, sinh con. Một khi đã bước là không thể lùi lại, biết không?"

Dung Niên "Vâng" một tiếng rất to.

Cậu vẫn còn trẻ.

Vẫn chưa yêu đương với Lục Cận Ngôn nên càng không phải đối mặt với những chuyện tiếp theo.

Bế Mặc Mặc suốt quãng đường, lúc chuẩn bị rời nhà hàng, Dung Trì không thừa tay để trả tiền vì vậy sai Dung Niên đi thanh toán.

Dung Niên chạy vài bước tới, các nữ nhân viên đứng ở quầy tiếp tân nhìn thấy cậu, niềm nở cười nói: "Đơn của ngài đã được thanh toán rồi ạ."

Dung Niên thầm nghĩ, biết phỏng là Lục Cận Ngôn làm, trong lòng lập tức ấm áp.

Nói lời cảm ơn với tiếp tân xong, Dung Niên lại chạy về cạnh anh hai.

"Về Dung gia hay đến chỗ em?"

Ngồi vào xe, một bên Dung Trì đặt Mặc Mặc xuống hàng ghế sau, một bên hỏi Dung Niên.

Dung Niên không cần nghĩ đã trả lời: "Đến chỗ của em."

Buổi chiều cậu không cần tới phòng thí nghiệm, cậu định tiếp tục đến công ty Lục Cận Ngôn làm việc.

Dung Trì cũng đang có việc gấp cho nên không ép cậu về Dung gia.

"Được rồi, anh đưa hai đứa qua đấy."

Dung Niên gật gật đầu.

Dung Trì chỉnh lại tư thế cho Mặc Mặc, đang định rút tay ra thì Mặc Mặc bỗng méo miệng, không thấy rõ người trước mắt là ai, chỉ mơ màng gọi một tiếng: "Anh Lục."

Vừa dứt lời, động tác Dung Trì bỗng khựng lại.

"Mặc Mặc, em vừa nói gì vậy."

Câu "Lục" kia, Dung Trì chắc chắn mình không nghe lầm.

Mặc Mặc vừa mới mở mắt: "...."

Nhóc dụi dụi mắt, nhìn anh Niên Niên cùng anh Dung Trì đang đứng trước mặt, chỉ duy nhất không thấy anh Lục đâu, nhóc lập tức hiểu rõ.

Vì vậy, nhóc vô cùng thuần thục trong việc ném nồi*.

*Ném nồi: một từ thông dụng trên Internet, đề cập đến việc trốn tránh trách nhiệm, cố gắng chuyển mâu thuẫn của bản thân sang chỗ khác và để người khác chịu trách nhiệm.

"Anh Dung Trì, vừa nãy em mơ thấy anh trai ngồi xe lăn."

Thật ra không phải anh mà là chú mới đúng.

Nhưng lúc này đang bị cảm giác hốt hoảng chi phối, chú hay anh cũng chẳng quan trọng nữa rồi.

Mặc Mặc vừa tỉnh đã phải tìm cách nói dối, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút khàn khàn vì vừa ngủ dậy.

"Lúc em ngồi trên máy bay thì gặp một anh trai ngồi xe lăn, chẳng hiểu sao vừa rồi lại mơ thấy anh ấy."

Lời này nghe qua không hề có chút sơ hở.

Dung Trì chỉ khẽ nhíu mày, cảnh cáo: "Lần sau thấy tên ngồi xe lăn kia thì tránh xa y ra."

"Tại sao ạ?"

"Y sẽ ăn trẻ con."

"..........."

"Anh à." Vấn đề đã được giải quyết, nghe thấy anh hai lừa trẻ nhỏ, Dung Niên không nhịn được ngắt lời: "Mấy lời như vậy không lừa được trẻ con đâu."

Dung Trì bất mãn: "Nhưng lúc còn nhỏ em vẫn bị lừa mà."

Dung Niên nghẹn họng.

Thật sự?

Khi còn bé mình dễ bị lừa vậy sao?