Giữa hai hàng ghế tuy có kính cường lực che chắn nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh phát ra.
Anh trai tài xế nghe được động tĩnh giữa ông chủ lão đại và thiếu niên trong lòng hắn, anh ta cảm thấy giờ phút này sao mình không bị điếc luôn đi cho rồi.
Nghe thấy lời tư mật của ông chủ, còn đáng sợ hơn khi anh ta mặc quần đùi xem cô gái Sakado mặc váy trắng bò ra khỏi ti vi vào lúc nửa đêm!
Cả quãng đường không ngừng phóng nhanh tốc độ, cuối cùng tài xế cũng có thể cứu vớt được dây lưng của Lục Cận Ngôn trước khi nó bỏ mình, nhanh chóng chở hai người bọn họ về nhà.
"Niên Niên, chúng ta tới rồi."
Lục Cận Ngôn trấn an bé con đang mơ màng trong ngực mình, rồi bế cậu xuống xe.
Quản gia thấy Dung Niên lại tới, ông vui tới mức không khép miệng được.
Ông đã làm việc ở nơi này nhiều năm, ông cũng là người nhìn Lục Cận Ngôn lớn lên.
Lục Cận Ngôn đã hai mươi tám gần ba mươi rồi nhưng hắn vẫn độc thân, bên ngoài đồn thổi không ít chuyện loạn thất bát tao về hắn.
Hiện tại, khó khăn lắm hắn mới đem một người về biệt thự, không cần quan tâm là nam hay nữ, ông đã rất vui rồi.
"Bảo phòng bếp làm canh giải rượu, tuỳ thời mang lên." Lục Cận Ngôn dặn dò quản gia xong liền ôm Dung Niên lên lầu.
Sau khi Dung Niên tới đây từ lần trước, hắn đã cho người điều chỉnh lại phong cách.
Từ nguyên bản là một căn phòng lãnh đạm, nay đã có thêm chút ấm áp cùng màu sắc.
Ở trên đầu giường cùng ghế sôpa đều có một hàng gối ôm nhỏ hình cá khô.
Trên người Dung Niên nóng đến lợi hại, ngay cả chân cũng nóng tới mức muốn biến ra cái đuôi.
"Nước! Muốn nằm trong nước."
Dung Niên ôm cổ Lục Cận Ngôn, muốn mở to mắt nhưng không được, chỉ có thể lẩm ba lầm bẩm.
Lục Cận Ngôn đặt cậu lên giường, cố gắng lột bỏ lớp nguỵ trang phi chủ lưu này, cởi hết sạch rồi bỏ thân hình trắng như bánh trôi của cậu vào trong nước.
"Muốn nước lạnh."
Dung Niên nằm nhoài lên bồn tắm làm bằng sứ, cố gắng chống đỡ cái đầu nhỏ đang vô cùng choáng váng, hướng Lục Cận Ngôn yêu cầu.
Lục Cận Ngôn ngồi xổm xuống, túm lấy cánh tay cậu, kì cọ hình xăm Thanh Long trên tay. Nghe cậu nói vậy, hắn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ từ chối: "Không được, tắm nước lạnh rất dễ nhiễm bệnh."
Dung Niên lắc lắc cái đầu nhỏ, tức giận nói: "Nhưng nếu dùng nước nóng thì chính là luộc canh cá."
"Em không muốn bị biến thành canh cá."
Lục Cận Ngôn bị cậu nhõng nhẽo đến mức vừa bực mình vừa buồn cười: "Luộc canh cái gì cá? Em tự coi mình là cá đấy à?"
Dung Niên gật đầu: "Đúng vậy, vì vậy ngài không được luộc em."
Thấy Lục Cận Ngôn không xả nước lạnh vào, Dung Niên thiếu kiên nhẫn, tự mình đứng lên xả nước.
Lục Cận Ngôn đứng lên chặn cậu lại, nhưng bàn tay chạm vào mảng da thịt nóng bỏng, hắn khẽ cau mày, không ngăn cản cậu nữa.
Nước nóng được thay bằng nước lạnh, Dung Niên thoải mái nheo mắt lại.
Dòng nước lạnh khiến cậu dần tỉnh táo, cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chằm chằm Lục Cận Ngôn.
Lục Cận Ngôn đang tẩy rửa hình xăm, nhận ra ánh mắt chòng chọc của cậu, hắn ngước mặt lên quét cậu từ trên xuống dưới, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: " Dung Niên! Em có hút thuốc sao?"
Hắn vẫn nhớ kĩ điếu thuốc gài trên tai bé con đấy.
Nhỡ cậu hút thật....
Cậu lắc đầu: "Em không hút thuốc."
Lục Cận Ngôn nhướng mày, thấy cậu không chịu nhận, hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài, lúc trở về trên tay cầm một điếu thuốc, giơ lên trước mặt cậu, hỏi:
"Vậy đây là cái gì?"
Dung Niên: "...."
Khuôn mặt nhỏ của Dung Niên ngây ngốc.
Nhìn điếu thuốc kia vài giây, cậu cầm lấy nó, lật trái xoay phải, làm trò trước mặt Lục Cận Ngôn.
Lớp giấy bên ngoài điếu thuốc được xé ra, cậu ném cái gì đó ở giữa vào miệng, "rắc, rắc" nhai mấy phát rồi nuốt xuống cổ họng.
Cậu bỏ vào miệng quá nhanh, Lục Cận Ngôn không thấy được cậu vừa ăn cái gì.
"Chụt——- "
Ăn xong, Dung Niên rướn người lên hôn hắn.
Lục Cận Ngôn liếʍ môi theo thói quen, hắn cảm nhận hương vị ngọt ngào, là đường.
Hoá ra...
Mất nửa ngày, hoá ra đây không phải là thuốc lá mà là kẹo sao?
Lục Cận Ngôn nhíu mày, bây giờ đồ ăn dành cho trẻ con càng ngày càng quái dị.
Biết được thuốc lá là giả hình xăm cũng là dán, nhưng một miệng đầy mùi rượu kia chắc chắn là bé con tự mình uống, đã thế, lại còn uống say thành bộ dáng mơ mơ màng màng như này.
Lục Cận Ngôn thầm nghĩ, vẫn phải trừng phạt cậu.
Đòn đau nhớ lâu, để tương lai cậu không quên ngày hôm nay.
Chả biết nhà sản xuất nào không có lương tâm bán ra cái hình xăm giả này! Lục Cận Ngôn kì một lúc lâu, đến mức mảng da của Dung Niên đỏ hằn lên thì hình xăm hình Thanh Long mới miễn cưỡng tẩy sạch.
Dung Niên tuỳ ý để Lục Cận Ngôn kì cọ, bởi vì sự tiếp xúc cơ thể với Lục Cận Ngôn khiến cậu rất thoải mái.
Nhưng mà lúc lâu sau, Lục Cận Ngôn vẫn chỉ kì mỗi cánh tay nhỏ bé của cậu...
Dung Niên bị nghẹn tới đỏ hồng cả mặt, không làm sao?
Nếu không ngủ với Lục Cận Ngôn, đuôi cá của cậu sẽ bị hiện ra mất.
Đuôi cá của cậu không thể bị lộ ra được, bằng không, cậu sẽ bị bắt lại và nhốt vào trong l*иg sắt.
L*иg sắt là một thứ vô cùng đáng sợ, cậu sẽ bị đổ máu, từng bãi máu lớn khô đọng lại.
"Lục Cận Ngôn!"
Dung Niên không muốn bị lộ đuôi, mắt cậu đỏ hồng, quỳ lên thành bồn tắm, uỷ khuất nhìn hắn: "Sao ngài không ôm em một cái?"
Lục Cận Ngôn: "..."
Vừa rồi ôm cả quãng đường đi đấy còn gì?
"Cũng không thơm thơm em?"
Ở trên xe, hắn đã hôn tiểu quỷ say rượu nào?
Những lời phản bác của hắn hoàn toàn vô dụng trước tiểu quỷ say rượu này.
Hắn vươn tay, định ấn cậu trở lại bồn để tắm rửa sạch sẽ.
Nhưng Dung Niên lại túm chặt cánh tay hắn, kéo hắn về phía bồn tắm.
Quần áo Lục Cận Ngôn ướt sạch, hắn đứng dậy, định cởϊ áσ sơ mi ra nhưng một lần nữa, âm thanh cởi thắt lưng vang lên—-
Hiện tại...
Hắn bị chậm một bước, chưa kịp ngăn cản cậu nhưng hắn cũng không có ý định ngăn cản nữa, đã quá muộn.
"Niên Niên!"
Lục Cận Ngôn khép hờ mắt, lúc này hắn đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn nên giọng nói có điểm khàn đặc.
Bộ tóc giả màu trắng của Dung Niên đã được bỏ ra, để lộ một đầu tóc đen bẩm sinh của cậu.
Sợi tóc mềm mại cọ vào đùi hắn mang đến cảm giác ngứa râm ran.
Tất cả đều đủ khiến hắn mất kiểm soát.
Bàn tay to của Lục Cận Ngôn ấn chặt ót Dung Niên, một lúc sau hắn mới buông ra.
Dung Niên bị nghẹn, cậu ho khụ khụ, khuôn mặt nay càng hồng hơn, lúc ngẩng đầu lên trông đáng thương ứ chịu được.
Lục Cận Ngôn vốn dĩ còn định nhẹ nhàng với cậu, nhưng bị cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, hắn không kìm chế nổi du͙© vọиɠ nữa.
"Đi lên giường."
Giọng hắn khàn khàn, bế bé con lên đi về phía giường ngủ, nhưng Dung Niên lại lắc đầu.
"Em thích nước."
"Muốn ngâm trong nước."
Dung Niên nói xong còn nắm lấy bàn tay to của Lục Cận Ngôn, trong ánh mắt ướt dầm dề kia hoàn toàn không thể che dấu được vẻ chờ mong, xen lẫn cả vui mừng.
Đối với ánh mắt này Lục Cận Ngôn gần như không thể chống cự.
Tiếng nước trong bồn tắm vang lên không biết bao lâu.
Âm thanh nức nở hoà lẫn tiếng xin tha, khiến không khí càng lúc càng ngọt và ngấy hơn.
Bé người cá kịp thời thỏa mãn du͙© vọиɠ, buông xuống nỗi lo âu vì đã bảo vệ được cái đuôi yêu quý.
Cửa phòng tắm mở ra.
Lục Cận Ngôn đặt Dung Niên lên giường, lúc này bé con mệt muốn chết rồi nên không nhõng nhẽo đòi ngâm nước nữa.
Hắn nắm bàn tay, nhìn Dung Niên đang ngủ không chút phòng bị ở trên giường, trong lòng chỉ cảm thấy trống rỗng.
Họ Lục với họ Dung có xích mích nhiều năm nay.
Đến việc quang minh chính đại theo đuổi Dung Niên hắn cũng không làm được.
Nhưng mà...
Nếu hắn có theo đuổi cậu thật thì chưa chắc cậu đã đồng ý.
Lục Cận Ngôn thương tâm nghĩ, Niên Niên nhỏ hơn hắn nhiều tuổi như vậy, vốn dĩ là do hắn không xứng với cậu.
Hơn nữa, Dung Niên chỉ ham muốn thân thể của hắn thôi.
Mỗi ngày đều trò chuyện, nhưng khung chat của hai người khiến Lục Cận Ngôn không dám nhìn vào ban đêm.
Bên trong cuộc trò chuyện có rất nhiều tin nhắn Dung Niên gửi tới, vậy mà lại có thể khiến người ta "chưa kịp hồi máu đã phải tiếp nhận đòn tấn công khác"( không đỡ nổi).
Lục Cận Ngôn cảm thấy, nửa đêm xem cuộc đối thoại của hai người chắc hắn trầm cảm mất.
Nén bi thương, Lục Cận Ngôn khẽ động thân, chạm vào khuôn mặt Dung Niên rồi ôm cậu vào l*иg ngực.
Nhân lúc còn có thể ôm người ta, hắn nhất định phải ôm cho sướиɠ người.
Như vậy, nếu sau này hắn không còn ôm cậu được nữa, hắn còn có thể nhớ lại ngày hôm nay, nhấm nháp tư vị còn sót lại.
Rất nhanh trời sắp tối.
Dung Niên xoa xoa mắt, vì quá đói bụng nên đã tỉnh dậy.
Buổi trưa cậu không ăn gì, chỉ uống một ly Erguotou. Sau khi được Lục Cận Ngôn chở về nhà, hắn lại lăn lộn cậu cả buổi chiều——
Nhịn đến lúc này, cậu cảm thấy đói tới hoa mắt rồi.
"Lục Cận Ngôn?"
Cậu cử động cơ thể nhức mỏi, lúc mở miệng còn phát ra âm thanh khô khốc, bây giờ cậu cảm thấy nói cũng khó khăn.
Không ai đáp lại.
Bên cạnh trống không, Dung Niên sờ lên lớp chăn, vẫn còn hơi ấm mờ nhạt.
Chắc là Lục Cận Ngôn vừa rời đi không lâu.
Dung Niên lắc lắc đầu nhỏ, sau khi tỉnh lại từ cơn say rượu thì đầu cậu hơi nhức, cậu bò xuống giường.
Chân đất đứng trước cửa tủ, nhìn quần áo treo bên trong, cậu tuỳ tiện lấy một cái áo sơ mi, mệt mỏi mặc vào.
Vạt áo dài tới đùi, vừa vặn che khuất mông nhưng cổ áo lại quá lớn, để lộ ra xương quai xanh in một đống dấu hôn.
Cậu mở cửa phòng ngủ ra, mang bộ tóc xù như tổ quạ đi tìm Lục Cận Ngôn.
Trong thư phòng.
Lục Cận Ngôn đang xử lý công việc khẩn cấp.
Để thuận tiện, hắn gọi video trực tuyến với một số giám đốc điều hành.
"Tôi không muốn nghe mấy thứ vô bổ này! Đã hơn hai mươi phút rồi, những lời mấy người vừa nói, không có một câu nào dùng được!"
Sắc mặt Lục Cận Ngôn lạnh băng, tầm mắt đặt trên những người còn lại, cách một màn hình cũng đủ để khiến họ toát mồ hôi lạnh.
"Nhà phát triển tạm thời đổi ý, nguyên nhân, vẫn còn đang tìm hiểu..."
Một trong những giám đốc điều hành báo cáo, đối mặt với ánh mắt chết chóc của Lục Cận Ngôn, y cảm thấy mình lạnh sắp chết rồi.
Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, không biết khi nào mới họp xong đây.
Cảm giác như sống một giây mà như một năm—
"Cạch!" Tiếng mở cửa vang lên, xuyên qua micro truyền vào lỗ tai họ.
Sau đó có tiếng bước chân chạy tới.
"Lục Cận Ngôn, em đói bụng."
Vừa rồi được quản gia chỉ đường, Dung Niên mới tìm được căn phòng này.
Chắc là do hai người vừa thân mật xong nên Dung Niên rất ỷ lại vào hắn.
Cậu vào phòng, trực tiếp ôm lấy cổ hắn, cất tiếng nói mềm mại: "Ngài có thể đi ăn cơm với em không?"
Lục Cận Ngôn: "..."
Lục Cận Ngôn sững sờ vài giây, rồi nhanh chóng ấn cậu vào l*иg ngực, không cho cậu lộ mặt ra ngoài.
"Đợi một chút để tôi tắt máy tính."
Hắn nói, tầm mắt đặt trên máy tính, cảnh tượng kì dị trên màn hình đều được đôi mắt hắn thu trọn.
Cửa sổ cuộc gọi video đồng thời đứng hình.
Lục Cận Ngôn:?
Lục Cận Ngôn nhíu mày nhìn biểu cảm đứng hình của đám người trong máy tính, ánh mắt không khỏi âm trầm.
"Lag?" Hắn hỏi.
Vẫn không có ai đáp lại.
Lục Cận Ngôn không thèm do dự, trực tiếp tắt máy tính.
Mà sau khi Lục Cận Ngôn tắt máy, phía bên kia mới tụ họp thành một tổ tám chuyện, bắt đầu điên cuồng spam.
"Vừa rồi chúng ta diễn như thế nào? Chắc là không bị lộ đâu."
"Chắc là thế. Nhưng tóm lại, không thể để Lục tổng phát hiện chúng ta nhìn thấy sinh hoạt cá nhân của ngài ấy a! Nếu không về sau không tránh được nguy hiểm."
"+1+1+1, nhưng mà tôi phải nói một câu, tuy là không nhìn thấy mặt, nhưng âm thanh phát ra chắc chắn là con trai phải không?"
"Xì xì hư, không bàn luận! Giữ mạng quan trọng hơn!"
Tổ thảo luận chém hăng say.
Lại là thư phòng, Dung Niên nhìn hắn tắt máy tính, khuôn mặt nhỏ hơi ngốc ngốc.
"Lục Cận Ngôn...Vừa rồi ngài gọi video với ai sao?"
Lục Cận Ngôn khẽ "Ừm" nhẹ nhàng nói: "Đang họp."
Ngay lập tức, biểu tình của Dung Niên như vừa bị sét đánh: "Vậy, vậy họ có nhìn thấy em không?"
Bộ dạng, quần áo xốc xếch, của em??
———
Tác giả có lời muốn nói:
Niên Niên: tui sắp crack rồi.