Cánh cửa phòng được đóng lại thật mạnh, để lại tiểu trợ lý với vẻ mặt ngơ ngác, cô cầm văn kiện có chút khó hiểu.
Ông chủ bị làm sao vậy? Hay là độc thân quá lâu nên đầu óc bị trục trặc?
Sau khi thoát khỏi cơn sửng sốt, cô cũng theo chân ông chủ mà bỏ giờ tăng ca.
Ngay lúc này, ở con hẻm nhỏ.
Dung Niên theo sát bước chân của Cư Tử Dật, cùng anh kề vai tìm phòng trọ của chị gái xinh đẹp kia, nhưng loay hoay hồi lâu vẫn không thấy.
"Cư Cư, ở đây có chút khó thở", Dung Niên cau mày nói: "Như kiểu, mùi gì cũng có."
Hương nước hoa rẻ tiền, mùi mồ hôi, hơi ẩm mốc meo.
Đủ loại mùi hương hỗn tạp hoà trộn vào nhau, khiến người ta chỉ cần ngửi một cái thôi cũng cảm thấy choáng váng.
Cư Cư Dật vẫn ôm bó hoa tươi đẹp không phù hợp với hoàn cảnh nơi này, anh nhìn hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt chứa chan sự xót xa: " Chị gái kia cũng thực cực khổ."
Cư Tử Dật có thể dễ dàng nhìn ra đây không phải nơi tốt lành gì, chị gái xinh đẹp kia của anh không nên ở chỗ này.
Sự lề mề của Cư Tử Dật khiến Dung Niên có chút đau đầu, cậu thúc giục: " Chúng ta tìm mau lên, cậu hỏi người sống ở đây một chút, xem họ có biết chị gái kia ở đâu không."
Cư Tử Dật gật gật đầu, ôm hoa đi tìm người hỏi.
Vừa hay, có một khung cửa sổ treo đèn neon màu đỏ, bên trong hình như còn có người ở.
Cư Tử Dật kéo Dung Niên về phía đó, anh hắng giọng, lịch sự gõ cửa.
Vừa gõ xong, cánh cửa sổ lập tức mở ra.
Một người phụ nữ trang điểm đậm xuất hiện, khoé môi nở nụ cười nhiệt tình, nhìn hai người.
" Hai cậu gõ cửa sổ của chị sao?" Người phụ nữ nọ hỏi.
Cư Tử Dật cười toe toét: "Đúng vậy, chúng tôi nghĩ--"
Anh còn chưa nói xong, người phụ nữ kia đã vươn bàn tay với những móng tay sơn màu đỏ tới trước mặt họ.
"Trông hai cậu lớn lên dễ nhìn, chị sẽ giảm giá cho, 288 đi, xem như hôm nay chị đây có lòng tốt."
Cư Tử Dật: "..."
Anh còn chưa hỏi được câu nào, chẳng lẽ phải trả trước phí hỏi thăm sao?
Con số 288 này đối với vị phú nhị đại Cư Tử Dật này cũng chẳng đáng là bao.
Khi anh định lấy tiền ra thì Dung Niên nhận thấy có cái gì đó không đúng, vội đè tay ngăn lại.
Dung Niên banh khuôn mặt nhỏ, nhìn cửa sổ treo quanh đèn đỏ, lại nhìn người phụ nữ mở miệng là ra giá...
Cậu mơ hồ nhận ra điều gì đó.
"Xin chào, chúng tôi gõ cửa là để hỏi thăm cô một người, người đó tên Đàm Hạ, cô có biết nàng ở nơi nào không?" Dung Niên hỏi người phụ nữ với ngữ khí lịch sự nhưng lại xa cách.
Cậu vừa nói xong, nụ cười nhiệt tình trên mặt người phụ nữ kia liền bay sạch.
"Hai người gõ cửa sổ nhà tôi là để hỏi thăm Đàm Hạ?" Vì ả thoa quá nhiều son phấn lên mặt, khi không cười khuôn mặt của ả nhìn khá dữ tợn.
Cư Tử Dật vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại, anh ngơ ngác đứng một chỗ, trong đầu toàn dấu hỏi chấm.
Dung Niên nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ kia, gật đầu: " Đúng vậy, cô biết nàng ở đâu không?"
Người phụ nữ cười lạnh: "Tên chó điên kia, có lẽ chết trong nhà rồi."
Dung Niên cau mày.
Người phụ nữ đứng dậy, rời khỏi cửa sổ và đi ra phía cửa chính: "Ở đây bọn chị có quy tắc, nếu bọn cậu đã gõ cửa sổ nhà chị, tức là muốn làm ăn với chị."
"Tiểu soái ca, vào đi. Chị sẽ làm hai cưng thật thoải mái, còn muốn tới thêm lần nữa ấy chứ."
Xem tư thế người phụ này, chắc chắn cô ả định ăn vạ đến cùng.
Cư Tử Dật kéo mạnh áo của Dung Niên, cái đầu ngờ nghệch vì chìm trong sự vui sướиɠ bởi sắp được gặp người mình thích cuối cùng cũng hoạt động bình thường trở lại.
"Niên Niên, cô ta muốn cùng chúng ta làm cái chuyện gì đó sao...."
Dung Niên khẽ thở dài.
Còn có thể là chuyện gì chứ, đương nhiên là chuyện không phù hợp với trẻ em.
Cậu vươn tay, cầm lấy chiếc ví mới được rút ra một nửa của Cư Tử Dật. Lấy ta ba tờ tiền màu đỏ, đưa đến trước mặt người phụ nữ.
" Thật xin lỗi vì chuyện vừa rồi, chúng tôi không biết cửa sổ không thể tuỳ tiện gõ."
Dung Niên nói với giọng điệu nghiêm túc: "Tiền này cho cô, còn phục vụ gì đó, chúng tôi không cần."
Người phụ nữ nhìn mấy tờ tiền một lúc. Sau đó, ả cười nhạo một tiếng, cầm tiền trong tay.
"Nhìn không ra, cậu còn rất biết nói chuyện." Ả nói.
Dung Niên không phí lời hỏi thăm về Đàm Hạ nữa, từ lời ả nói vừa rồi, Dung Niên có thể thấy quan hệ của bọn họ không được tốt.
Mặt khác, cậu càng không muốn tiếp tục nói chuyện với nữ nhân xa lạ này nữa.
Trong cơ thể cậu có sự phản kháng và bài xích mãnh liệt đối với người ngoài, bị cậu kìm nén tới tận bây giờ, cậu đã sớm vô cùng khó chịu.
Hai người họ một người đưa tiền một người lấy.
- --
Thật tình cờ, một màn vừa rồi lại bị Lục Cận Ngôn vừa mới đến nhìn thấy trọn.
Ngay lập tức, đáy mắt Lục Cận Ngôn ngập tràn sự u ám, hắn nhìn mấy đồng tiền kia, hận không thể ngay lập tức cắn nát chúng.
Niên Niên tự tay đưa tiền cho người phụ nữ này.
Mà người phụ nữ kia, hắn chỉ liếc mắt một cái cũng biết ngay ả làm cái nghề gì.
"Dung Niên!"
Lục Cận Ngôn thốt tên cậu ra từ giữa môi và răng, trong lòng hắn như ngâm phải giấm, vừa chua vừa đắng.
Hắn - Lục Cận Ngôn, chẳng lẽ so ra còn không bằng một người phụ nữ.
Ngay khi hắn không giữ được bình tĩnh và định bước tới thì thấy Dung Niên kéo người bên cạnh, bước đi tiếp.
Nhìn vẻ mặt của người phụ nữ kia, có vẻ là không làm cái chuyện đó.
"Này--"
Dung Niên cùng Cư Tử Dật đi được hai bước, người phụ nữ ở sau đột nhiên gọi lại: "Đi thêm 500m trong con hẻm này, thấy có một chỗ rẽ thì đi vào, đi đến cuối là thấy nhà Đàm Hạ." Xong ả còn nhắc nhở thêm:
" Nhưng mà, tôi có lòng tốt nhắc nhở hai cậu một câu, Đàm Hạ không phải người tốt lành gì, hai người các cậu không cùng một loại người với anh ta*, cách xa anh ta một chút."
*他(tā): anh ta, cô ta. Đồng âm đều để chỉ người.
Nói xong, người phụ nữ cầm tiền đi vào nhà.
Bước chân của Dung Niên hơi ngừng lại một chút, rồi cậu lại tiếp tục bước tiếp.
Đi xa được một đoạn, Cư Tử Dật mới bắt đầu cảm thán: " Niên Niên, vừa rồi tớ còn không phản ứng được, vậy mà cậu ngay lập tức tiến lên nói chuyện với cô ta, thật là lợi hại quá đi."
Dung Niên liếc nhìn anh một cái, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng vẫn bị nuốt trở lại.
Dựa theo chỉ dẫn của người phụ nữ vừa rồi, quả thực bọn tìm đúng chỗ.
Ở cuối con hẻm có một ngôi nhà, ngôi nhà kia... Dung Niên cùng Cư Tử Dật đứng ở cửa, tớ nhìn bạn, bạn nhìn lại tớ, hai người đều nhìn ra vẻ do dự trên mặt đối phương.
"Cư Cư."
Dung Niên nhìn bạn tốt, sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, cố nói với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: " Bây giờ cậu vẫn có thể quyết định tiếp, cánh cửa này, cậu có muốn bước qua hay không?"
Trong mắt Cư Tử Dật hiện lên vẻ mờ mịt.
Anh có thể nhận ra môi trường sống của chị gái xinh đẹp không được tốt cho lắm, nhưng không ngờ lại tồi tệ tới mức độ này...
Có hơi vượt qua tưởng tượng của anh.
Trên cánh cửa nhà chị gái có những vết lõm sâu như dao chém, vết sơn đỏ chói loang lổ trên mặt tường cũ kĩ.
Hình như trên mặt đất còn có vết máu.
Những hình ảnh trên nói rõ cho họ biết tình huống của chị gái kia, có khả năng, khả năng anh dây dưa với chị gái kia, anh sẽ gặp phải phiền toái.
Cư Tử Dật giống như đang đưa ra lựa chọn.
Mà Dung Niên thì nắm chặt bàn tay nhỏ, xung quanh màu đỏ của sơn phảng phất như có hình ảnh khác chèn vào.
Từng mảng, từng mảng lớn màu đỏ...
Giống như máu trên người cậu chảy ra.
Rất nhiều người, trong tay họ cầm lưỡi dao loé lên hàn quang.
Ở giữa màu máu, họ mỉm cười, như ẩn như hiện trong cuộc sống, khoác tấm da con người nhưng bên trong là một con quỷ tội ác tày trời.
"Tớ nghĩ mình sẽ đi vào. Tớ đã nhìn nàng nửa năm ở quán bar. Từ ánh mắt đầu tiên đã thích nàng--"
Cư Tử Dật đang nói, bỗng dưng nhìn thấy cơ thể Dung Niên lảo đảo như sắp không thể đứng vững được nữa, đồng tử anh co lại, hoảng hốt kêu: "Niên Niên!"
Dung Niên bị hình ảnh trước mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rốt cuộc không đứng vững được nữa, hai chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Cư Tử Dật định đỡ lấy cậu, nhưng đột nhiên có bóng người lao tới, còn nhanh tay hơn cả anh.
"Dung Niên!" Lục Cận Ngôn trực tiếp ôm cậu vào trong ngực, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ lo lắng: "Em bị làm sao vậy?"
Dung Niên trương khuôn mặt nhỏ, ngây ngốc nhìn hắn, như kiểu không được tin rằng mình sẽ thấy hắn xuất hiện ở đây.
"Lục...Cận Ngôn?" Cậu lẩm bẩm nói.
Lục Cận Ngôn trực tiếp bế cậu lên: "Đừng nói chuyện. Tôi mang em đi bệnh viện."
Dung Niên lắc đầu, từ chối: "Em không đi."
Từ chối xong, cậu chôn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của mình vào l*иg ngực của Lục Cận Ngôn, cậu như một con mèo nhỏ, tham lam cọ vào người hắn.
Hương thơm mát lạnh đặc biệt chỉ có trên người Lục Cận Ngôn, quanh quẩn ở chóp mũi. Trong hương thơm mát lạnh dễ ngửi này, Dung Niên dần áp xuống phản ứng không tốt vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa rồi.
" Em không sao." Khi nói chuyện với hắn, giọng điệu của Dung Niên luôn mềm mại, mang theo chút làm nũng cùng quyến rũ vô hình: "Vừa nãy em đứng hơi lâu, nên bị tụt huyết áp."
Lục Cận Ngôn hiển nhiên không tin lý do này lắm.
Nhưng Dung Niên vẫn kiên trì bảo rằng mình bị tụt huyết áp, hắn đành lấy ra đường tô hôm nay hắn cố ý mua, bóc vỏ rồi đút vào miệng cậu.
Hai người, một người đút, một người ăn, hoàn toàn không để ý tới hiện trường vẫn còn một người nữa.
Thiếu niên bi tình Cư Tử Dật - một chàng trai đáng thương, vất vả đi tìm tình yêu.
"Niên Niên." Cư Tử Dật miệng thì gọi tên Dung Niên, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Lục Cận Ngôn.
Lục Cận Ngôn - một người thường được in trên bìa tạp chí thương nghiệp, thỉnh thoảng khuôn mặt của hắn còn xuất hiện trong các cuộc phỏng vấn kinh doanh.
Còn ở Dung gia, tên của hắn xuất hiện nhiều nhất là ở trên miệng Dung Trì, với những lời lẽ không được hay và không có phổ cập khoa học tốt đẹp nào cả.
Đối với hắn, Cư Tử Dật bị làm cho quen mắt, còn thêm quen cả tai.( gốc: ngạnh sinh bị bắt quen mắt, quen thêm tai)
Đương nhiên, những cái anh quen thuộc, không có một cái nào tốt lành cả.
"Cậu, cậu và Lục... Lục tổng." Cư Tử Dật đắn đo nửa ngày, mới tìm được một cái xưng hô lịch sự, sau đó anh duỗi thẳng đầu lưỡi như muốn xoắn chặt lại của mình, giả vờ bình tĩnh hỏi: " Hai người các cậu, sao lại như này?"
Dung Niên không thích người lạ, nên càng không thể cùng người cậu không thích tiếp xúc gần gũi.
Nhưng bây giờ cậu lại đang nép vào ngực Lục Cận Ngôn, một cách vô cùng cùng tự nhiên, không có một chút gì gọi là không thoải mái.
Mà Lục Cận Ngôn ngoài miệng cha mẹ anh là ông chủ không thể trêu chọc được, còn ngoài miệng Dung Trì là một tên trong đầu toàn ý nghĩ xấu, lão cẩu X, cũng là một người đó, nhưng hắn lại đang bế Dung Niên một cách rất tự nhiên, tự mình bóc vỏ kẹo tự mình đút, như là vợ chồng già.
Nội tâm anh đang liều mạng chống đỡ để không bị gục ngã ở chỗ này.
Dung Niên sau khi nghe thấy giọng nói của anh thì mới nhận ra Cư Cư vẫn còn ở đây.
Từ trong lòng ngực của Lục Cận Ngôn chui ra một cái đầu nhỏ, khuôn mặt của Dung Niên trở lên vui vẻ vì gặp được Lục Cận Ngôn, biểu tình cậu còn phảng phất chút ngượng ngùng.
"Cư Cư, tớ không có quan hệ gì với Lục Cận Ngôn hết." Dung Niên ngoan ngoãn nói ra sự thật.
Cậu thoả mãn du͙© vọиɠ của Lục Cận Ngôn, nên hiện tại hai người vẫn chưa có quan hệ chính thức.
Dung Niên thầm nghĩ, cậu vẫn còn đang cố gắng đây.
Cố gắng thu phục thân thể của hắn, sau đó là trái tim của bắn.
Cư Tử Dật: "..."
Cư Tử Dật chết lặng.
Vâng vâng, hai người rải đường trước mặt tôi, nhưng hai người rất trong sáng, thuần khiết.
Nói chuyện một lúc, phản ứng kịch liệt vừa nãy cua Dung Niên cũng bất giác vơi đi.
Cậu vỗ vỗ cánh tay của Lục Cận Ngôn, ý bảo hắn thả cậu xuống.
- ---
Tác giả có lời muốn nói: _(:з" ∠)_