Đèn trong phòng sáng suốt đêm.
Đôi mắt xinh đẹp của Dung Niên đầy nước mắt, ướt dầm dề làm người ta đau lòng.
Lúc mới bắt đầu cậu thấy không thoải mái, nhưng vẫn vừa nhỏ giọng khóc nức nở vừa nỗ lực phổ cập cho Lục Cận Ngôn những gì mình học được.
Những tài liệu cậu học được đều nói loại chuyện này phải làm thật ôn nhu.
Nếu không cậu sẽ rất đau.
Lục Cận Ngôn nghe vậy, động tác thực sự nhẹ nhàng hơn.
Dung Niên bám vào vai hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hôn hắn như tìm kiếm sự an ủi.
Một đêm này, Lục Cận Ngôn cảm thấy như là giấc mơ.
Không biết qua bao lâu, khuôn mặt thiếu niên trong ngực hắn mới có chút thỏa mãn.
"Niên Niên."
Lục Cận Ngôn không biết phải làm sao với cậu, hắn cúi đầu hôn lên trán tên nhóc trong l*иg ngực, nhẹ giọng nói: "Anh mang em đi rửa sạch."
Rửa sạch?
Dung Niên nghe được hai chữ này thì choáng váng, lập tức mở đôi mắt ướŧ áŧ từ chối: "Không cần."
Cậu úp mặt vào ngực Lục Cận Ngôn, cọ cọ như con mèo nhỏ: "Không cần rửa sạch. Em buồn ngủ quá, muốn anh ôm đi ngủ."
Cậu là người cá, thể chất đặc biệt, cho nên không cần rửa sạch gì cả, lúc này cậu chỉ muốn Lục Cận Ngôn ôm mình ngủ.
Dung Niên vô cùng dính người, Lục Cận Ngôn chỉ cần cứng rắn một chút nói muốn đem cậu vào phòng tắm, nước mắt cậu liền rớt.
Lần đầu tiên Lục Cận Ngôn ăn sạch người ta, tâm trạng vốn không yên, bởi vậy đành dung túng cậu.
Cậu muốn ngủ, vậy ôm cậu ngủ.
Ngày hôm sau.
Lục Cận Ngôn mở mắt, vừa thanh tỉnh một chút, kí ức đêm qua đã tràn về như thác lũ.
Những kí ức vô lí, mê đắm và gây nghiện đó giống như một giấc mơ.
Hắn sửng sốt vài giây, sau đó cúi đầu xuống...
Ánh mắt hắn đúng lúc chạm phải ánh mắt thiếu niên trong lòng, giấc mơ biến thành hiện thực.
Đây là lần duy nhất Dung Niên được thỏa mãn kể từ kì động dục đầu tiên, lúc này thể xác và tinh thần của cậu đều vô cùng ổn định.
Lý trí cũng đã quay về.
Cậu ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo như mặt hồ sau mưa. Nhìn Lục Cận Ngôn được một lúc thì bỗng giãy giụa cố ngồi dậy.
Chiếc chăn bông tuột khỏi vai, Lục Cận NGôn không kịp phòng ngừa, nhìn thấy cơ thể trắng như ngọc trải đầy những dấu vết ám muội của cậu.
"Cảm ơn ngài vì đêm hôm qua, ngài vất vả rồi."
Dung Niên sau khi tỉnh táo thì trở lại bộ dáng lễ phép.
Thật ra toàn thân cậu vẫn hơi đau nhức, đặc biệt là chỗ chưa được rửa sạch kia, rất khó chịu.
Tuy vậy, cậu vẫn mềm mại cảm ơn người trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự chân thành.
Lục Cận Ngôn đối diện với ánh mắt ấy, khó có thể giải thích mà cảm thấy mình là cầm thú:
(Ăn sạch sẽ con nhà người ta, còn lăn lộn như vầy như vầy, cuối cùng người cảm ơn lại là đứa nhỏ...Nếu chuyện này mà đến tai tên cuồng em trai Dung Trì, sợ là hắn sẽ cầm đao đâm chết mình)
"Không cần cảm ơn." Lục Cận Ngôn dời tâm mắt, hắng giọng: "Tôi ôm em đi tắm rửa."
Dung Niên đương nhiên không muốn làm phiền hắn.
Cả đêm qua cậu đã quấy rầy người ta rồi, rất băn khoăn.
Tuy nhiên trên người dính nhớp mồ hôi thực sự không dễ chịu, hai chân cậu vẫn đang nhũn hết cả, không tiện tự mình tắm rửa.
Trong khi cậu rối rắm, Lục Cận Ngôn nghĩ rằng không nói gì chính là đồng ý, hắn trực tiếp xốc chăn, đem cậu ôm xuống giường.
Sau khi tắm xong, Dung Niên đã sạch sẽ thậm chí cơm cũng không thèm ăn.
Cậu ôm chiếc gối cá khô nhỏ, thứ mà bản thân đã vô thức tìm kiếm khi đang mơ màng trong ngực Lục Cận Ngôn đêm qua.
Đây là một vấn đề nhỏ về giấc ngủ của cậu, cần phải ôm cá khô nhỏ mới an tâm say giấc.
"Em phải đi rồi."
Dung Niên nhét gối ôm vào chiếc cặp nhỏ, vừa đeo nó lên vừa nói với Lục Cận Ngôn.
Bây giờ đã muộn, nếu cậu vẫn không quay về thì ông nội sẽ đến chỗ Cư Cư tìm người.
Lục Cận Ngôn thấy người đã đứng trước cửa, hai chân có vẻ không được ổn, đang chuẩn bị mở lời đưa cậu đi.
Nhưng không ngờ rằng hành động tiếp theo của Dung Niên khiến hắn hoàn toàn toàn choáng váng.
Dung Niên nắm chặt quai đeo cặp sách đứng ở cửa, ánh mắt dừng trên người hắn, giống như đang chuẩn bị đưa ra một quyết định.
Ngay sau đó --
Dường như Dung Niên đã nghĩ xong, cậu nhìn chằm chằm hắn hai giây, sau đó cong lưng cung kính cúi chào hắn một cái.
"Đêm hôm qua đã quấy rầy ngài rồi, cảm ơn ngài!"
Cái cúi chào này khiến khuôn mặt trước giờ lạnh lùng của Lục Cận Ngôn như hiện lên một vết nứt, cơ thể hắn cũng trở nên cứng ngắc.
Sau khi hoàn thành đại lễ, Dung Niên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Cậu không chờ Lục Cận Ngôn đáp lại, trực tiếp đẩy cửa chạy ra khỏi biệt thự.
Cư Tử Dật đã sớm đỗ xe cách đó không xa.
Anh ngồi ở ghế lái ngáp liên tục, Cư Tử Dật chính là một con cú chính hiệu, với anh mỗi ngày mới đều bắt đầu từ lúc mười hai giờ trưa trở đi.
Dung Niên đã sớm gọi điện thoại cho anh hẹn đón cậu vào thời điểm này, việc này đối với anh chẳng khác nào cực hình.
"Niên Niên, sao cậu lại ở đây?" Cư Tử Dật vỗ vỗ mặt chính mình, muốn khiến mình thanh tỉnh hơn chút: "Tớ nhớ nơi này là..."
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói, Cư Tử Dật đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Dung Niên cùng với bộ dạng "túng dục quá độ" của cậu, anh phảng phất như bị sét đánh, đánh tới nỗi mặt mũi trắng bệch.
"Niên Niên Niên Niên Niên........."
Cư Tử Dật bị dọa tới nỗi nói lắp, vất vả lắm mới uốn thẳng được đầu lưỡi, cảm thấy cả người đều không ổn.
"Hôm qua cậu đã làm cái gì vậy?!!!"
Dung Niên dựa vào ghế sau, vì buồn ngủ nên giọng nói trở nên mơ hồ: "Không làm gì."
"Cậu lừa tớ!" Cư Tử Dật dừng việc lái xe, trực tiếp xoay người, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cậu, vô cùng đau lòng: "Dáng vẻ này của cậu vừa nhìn đã biết bị người ta lăn giường."
"Rốt cuộc là tên súc sinh nào có gan lớn như vậy, người như cậu cũng dám ngủ!"
Không sợ nhà họ Dung nổi tiếng bao che cho con kia tìm tới cửa lột da sao?
Dung Niên nghe anh mắng Lục Cận Ngôn là súc sinh lập tức không vui.
"Cư Cư, không được mắng chửi người khác." Dung Niên đã bị lộ tẩy, cũng không lừa anh nữa, cậu nhăn nhăn lông mày nhỏ, cường điệu nói: "Là tớ đem người ta lăn giường."
Lục Cận Ngôn rõ ràng là bị cậu cưỡng ép.
Cư Tử Dật nghe được câu này thì cảm thấy càng không ổn, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận: "Cậu là đồ ngốc! Cậu định lừa ai hả? Nhìn cái dáng vẻ này của cậu, không phải chỉ thiếu viết mỗi mấy chữ "hãy đến bắt nạt tôi đi" trên mặt thôi sao?"
"Nói đi, đêm qua cậu ngủ với ai?" Cư Tử Dật hỏi cậu, trong đầu anh xẹt qua vô số suy đoán, nhưng đều không có Lục Cận Ngôn.
Nguyên nhân rất đơn giản, hai nhà Dung Lục nhiều năm nay không có quan hệ gì, dù hôm qua Dung Niên có tới nhà họ Lục thì anh cũng không tin cậu tìm Lục Cận Ngôn ngủ.
"Không nói đâu." Dung Niên đáp chắc nịch, cậu nhất định sẽ giấu tên Lục Cận Ngôn đến chết: "Cậu mau đưa tớ về, chuyện ngày hôm qua cũng không được nói cho người nhà tôi."
Đặc biệt là anh trai cậu.
Dung Trì vốn đã không vừa mắt Lục Cận Ngôn, nếu biết việc này thì chắc chắn sẽ đi tìm Lục Cận Ngôn gây phiền toái.
Cậu đã cưỡng ép Lục Cận Ngôn lăn giường với mình, nếu ngủ xong mà anh trai nhà mình còn tìm người ta làm phiền...
Dung Niên nhăn mặt nghĩ, như vậy mình thật quá tệ.
Cư Tử Dật thử rất nhiều cách nhưng vẫn không hỏi được tên người kia, gấp muốn khóc:
"Niên Niên, cậu định giấu việc này đến chết sao?" Cư Tử Dật hỏi.
Dung Niên không hề do dự gật đầu.
Cư Tử Dật ngồi bẹp dí ở ghế lái, tâm nguội như tro tàn: "Được, nếu cậu đã quyết định như vậy thì nhất định phải giấu đến cùng."
ANh lẩm bẩm: "Lúc đưa cậu ra khỏi nhà vẫn lành lặn, khi chở về thì người đã bị ngủ mất."
"Dung Trì mà biết, chắc chắn sẽ gϊếŧ chết tớ."
Nghĩ đến tên đại ma vương Dung Trì kia, Cư Tử Dật run cầm cập.
Để Dung Niên không bị phát hiện khi trở về nhà, Cư Tử Dật đưa cậu về nhà mình trước, để cậu nghỉ ngơi nửa ngày, thay quần áo và che đi những dấu vết trên cổ.
Bận rộn thật lâu, cho tới khi Dung gia gọi điện đòi người, anh mới nơm nớp lo sợ đem cậu trở về.
May cho Dung Niên, chiều nay Dung Trì vừa vặn có một buổi đấu giá nên không ở nhà.
Dung Niên giả vờ buồn ngủ, nói rằng chơi game với Cư Cư nên mệt mỏi, tiếp lời ông nội và mẹ vài câu rồi lên tầng.
Quay trở lại phòng ngủ của cậu.
Dung Niên ném mình lên chiếc giường mềm mại trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lục Cận Ngôn, đôi mắt không nhịn được mà cong thành hình trăng non.
Lục cận Ngôn thật là tốt.
Dung Niên nghĩ thầm: (Ngài ấy bị mình cưỡng ép mà vẫn tắm cho mình)
Càng nghĩ trong lòng cậu càng ngọt ngào.
Lúc này, trong một nhà hàng đắt đỏ nằm ở khu đất đầy giá trị, một cuộc đấu giá đang được tổ chức.
Tình cờ thay, Lục Cận Ngôn và Dung Trì đυ.ng mặt.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Dung Trì nhếch mép cười lạnh ngồi vào vị trí của mình, nói với người bên cạnh: "Hôm nay bán đấu giá có một mảnh đất giá trị thương mại rất lớn. Lục Cận Ngôn chắc chắn sẽ đoạt của chúng ta, nhớ rõ, không được để anh ta thành công."