Editor: LunaYang97
Tề Thành cho rằng Kỳ Chung tốt hơn ăn đồ ăn nhẹ, vì vậy anh gọi bánh bao cho cậu. Còn mình không có thịt thì không vui, hạt cơm nở ra rõ rệt, món thịt mềm ngon.
Vốn là người tham ăn, Kỳ Chung vẫn ăn thêm sau khi ăn xong bánh bao, cả hai người đều đói, còn Tề Thành thì rất thèm, đề phòng còn mua thêm đồ ăn kèm, ai mà biết Kỳ Chung đã khỏi bệnh? Sau đó, họ cũng ăn rất nhiều, một bữa ăn cho bốn người đã được diệt nhanh gọn.
Tề Thành thán phục: "Có thể ăn là may mắn."
Kỳ Chung vỗ vỗ bụng, vẻ mãn nguyện. Nghĩ rằng trong khi ăn miếng này, cậu và Tề Thành đang ở trên một mặt trận thống nhất, hiển nhiên có thể sống cùng nhau.
Nếu theo lời nói của Kỳ Chung, theo cách nhìn của cậu, con trai như thế này mới có thể thích được.
Kết luận cuối cùng vẫn là bản thân mình.
Nhưng đứng một mình mà không làm gì thì rõ ràng là không thể phô bày hết sức hấp dẫn, Kỳ Chung định lần lượt thể hiện ưu điểm của mình với Tề Thành, buộc Tề Thành chỉ có thể nhìn thấy chính mình.
Cậu chơi bóng rất tốt, không thua ai, chăm chỉ và hoàn hảo.
Tề Thành không biết tham vọng của cậu, sau khi ăn xong, Tề Thành và Kỳ Chung dọn dẹp bàn ăn, hai người nằm trên sô pha xem TV.
Trong chương trình tạp kỹ đang chơi trò chơi và đã cười rất nhiều. Nửa đường chủ nhiệm lớp Kỳ Chung gọi điện hỏi sự việc hôm qua. Kỳ Chung vừa xem TV vừa trả lời, trong đầu cũng nhớ lại chuyện đêm qua, nghĩ đến chính mình như một bà vợ chít chít ủy khuất cùng Tề Thành, lời nói cũng trở nên bế tắc.
Tề Thành lỗ tai không dựng lên cũng có thể nghe thấy cậu nói, nửa đường mất tiếng, quay đầu liền thấy Kỳ Chung lén lút lật ghế sô pha, cúi người đi vào phòng tắm, một tay che miệng vì sợ phát ra âm thanh. "..."
Tề Thành vẻ mặt khó nói, nếu không biết giáo viên ở đầu bên kia điện thoại, sẽ cho rằng bên kia đang lừa gạt cô gái nhỏ.
Anh còn mang theo điện thoại di động, so với Kỳ Chung thì anh có uy tín cao hơn với thầy Dương, thầy Dương đã trực tiếp phê duyệt cho anh giấy xin nghỉ, sau đó nói với anh rằng anh sẽ quay lại muộn nhất là khi nào.
Một lúc sau, Giang Cảnh cũng gọi, "Bạn của cháu bây giờ thế nào."
"Ăn uống được rồi," Tề Thành uể oải, "Ăn rất được."
Chứng nhận ăn rất được, Giang Cảnh cũng tò mò, " Có thể ăn nhiều hơn cháu sao?"
Tề Thành sốt sắng nói: "Dù sao cũng sẽ không thua."
Cậu ba Giang Quân là người trong làng giải trí, ghét nhất chính là Tề Thành ăn hoài không mập. Tề Thành cũng rất chú ý đến việc tập thể dục, nhưng tỷ lệ mỡ trong cơ thể của anh quả thực đã ổn định và cơ bắp cũng dễ dàng hình thành, anh không ngờ Kỳ Chung lại như thế này, nhưng anh cũng nghĩ, cậu ta tập thể dục thường xuyên nên ăn rất được.
"Vậy thì tối nay cậu sẽ tìm cháu," Giang Cảnh "Thu dọn đồ đạc, tối nay ăn lẩu, xem hai người có thể ăn ngon như thế nào."
Khi Kỳ Chung từ phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy Tề Thành mỉm cười nói với người đầu dây bên kia: "Vậy thì cậu có thể mua thêm. Tốt hơn là cậu nên dọn hết siêu thị."
Sau khi Tề Thành cúp điện thoại, Kỳ Chung ngồi xuống, có chút tò mò, "Ai vậy?"
Tề Thành liếc cậu. Mỉm cười nói: "Ân nhân của cậu."
Kỳ Chung xấu hổ đến mức da đầu tê dại, nghĩ đến câu anh em tốt kia.
May mà còn chút tỉnh táo cuối cùng khi đang phát sốt, nếu không bây giờ có thể chui vào khe hở của sô pha.
"Ân nhân ở đây," Kỳ Chung sau khi nói xong liền hếch khuôn mặt hống hách lên, "Cậu của cậu tối nay ở đây ăn chung à?"
"Ăn lẩu." Tề Thành nhìn cậu một cái rồi đột nhiên bật cười. "Kỳ Chung, cậu thật sự là người quen thuộc nhất mà tôi từng thấy."
Kỳ Chung: "Tôi không tốt sao? Tôi không thèm quan tâm."
Cậu nhìn chằm chằm Tề Thành một hồi, nhịn không được cười với anh, "Tề Thành, da mặt của cậu không mỏng đâu."
Giang Cảnh nói rằng hắn sẽ đến, sau khi giải quyết xong chuyện, bọn họ vào bếp phân loại xoong nồi. Tề Thành đang chuẩn bị rửa sạch bát, Kỳ Chung trực tiếp cầm tay đẩy qua một bên, cầm lên một viên dây thép nhúng chất tẩy rửa rồi bắt đầu cọ.
Tề Thành, rửa bát bằng tay?
Cậu không thể chịu được.
Tề Thành đứng bên cạnh mỉm cười nhìn, "Cậu thích làm việc sao?"
"Thích chết đi được," Kỳ Chung có vẻ sốt ruột, "Cậu mau ra ngoài đi, không có việc gì liên quan đến cậu ở đây."
Điện thoại trên bàn cà phê đột nhiên vang lên. Lúc này Tề Thành bước ra khỏi phòng bếp nghe điện thoại, "Xin chào?"
Bên ngoài trời vẫn mưa, mưa không giảm, âm thanh từ điện thoại cũng là tiếng mưa dày đặc, lộ ra vẻ nóng nảy và lạnh lùng phi thường..
"Là tôi," giọng nói của Ngô Nguyên lạnh hơn đêm mưa, không có một chút cảm xúc, "Tề Thành, giúp tôi một việc."
"Cậu nói," Tề Thành nói thẳng.
Anh nói không do dự, nhưng Ngô Nguyên im lặng một lúc, khi lên tiếng lại, cuối cùng giọng nói của hắn mang theo sự mệt mỏi và nặng nề, "Cậu... cho tôi ở lại một đêm được không."
Tiếng mưa và giọng nói của hắn.
"Bùm." Tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.
Kỳ Chung giật mình, vừa chạy ra khỏi bếp liền nhìn thấy Tề Thành từ dưới đất nhặt ô lên, vội vàng khoác áo bước ra ngoài.
"Tề Thành, cậu đi đâu vậy?"
Tề Thành cầm chìa khóa xe mở cửa, "Tôi đi đón Ngô Nguyên trở về ngay."
Anh rất vội, Kỳ Chung cau mày không hỏi thêm, thản nhiên chạy vào phòng ngủ. Cậu lấy hai bộ quần áo ra nhét vào, "Lấy thêm vài cái nữa, cẩn thận đừng để cậu và Ngô Nguyên bị đóng băng."
Tề Thành nhận lấy quần áo trên tay, gật đầu với cậu, đang định đóng cửa, đột nhiên nghiêm mặt. Anh cảnh cáo: "Ngoại trừ tôi và cậu hai, không được phép mở cửa."
"Cũng không được mặc quần áo lung tung." Sắc mặt không tốt.
"Cậu đi nhanh đi," Kỳ Chung kéo cửa lại, cũng không biết Tề Thành có nghe được câu nói vừa rồi không. "Đi sớm về sớm, đem bóng đèn lớn Ngô Nguyên trở về."
Nhưng cậu cảm thấy Tề Thành không nghe thấy, bởi vì khi đóng cửa lại, Tề Thành đã xoay người bước đi, trên hành lang trống trải truyền đến tiếng bước chân.
Kỳ Chung không biết lúc nào nhớ tới bước chân thường ngày, bước chân hiện tại có một chút lo lắng so với bình thường nhàn nhã lười biếng.
Bóng đèn...
Không nghe thấy cũng không sao, Kỳ Chung nghĩ, ngược lại cậu mới là bóng đèn của Tề Thành và Ngô Nguyên, bây giờ Tề Thành không nghe thấy không nói thẳng, còn có thể giả bộ không biết, giả ngu ngốc để cọ ở bên Tề Thành.
Sau cùng, Ngô Nguyên là người Tề Thành đưa đến phòng y tế sau khi bị thương một chút.
Kỳ Chung biết rằng cậu so ra vẫn thua kém.
Khi Tề Thành vội vàng đến nơi mà Ngô Nguyên nói, trời đã nhá nhem tối.
Anh lo lắng không biết Ngô Nguyên bị đánh như lần trước không nên vội vàng chạy hết sức mặt không chút biểu cảm.
Làm thế nào mà Ngô Nguyên có thể sống sót trong thời tiết băng giá ngày mưa, đánh đập và lạnh này.
Nhưng khi Tề Thành ra khỏi xe thấy Ngô Nguyên đang đi bộ trong con hẻm nát này, anh nhận ra rằng mình đã sai.
Huống chi bị đánh, Ngô Nguyên sẽ không có giọng điệu như vậy.
Nơi này cách nhà Tề Thành không xa, Tề Thành mất hơn mười phút đi hết một vòng, sau đó lần theo địa chỉ, nhìn thấy bóng lưng của Ngô Nguyên thì đã hơn hai mươi phút trôi qua.
Sâu trong ngõ có một bồn hoa, nói bồn hoa chứ thực sự đã trở thành một bãi bùn, nước mưa tạt vào bùn mà không có hoa thì là nước bẩn.
Ngô Nguyên ngồi bên cạnh vũng lầy, không có ô hay dụng cụ chống mưa nào, bị nước mưa làm ướt đẫm, Tề Thành không biết hắn ngồi ở đây bao lâu, nhưng nước trên người còn đặc hơn nước trên mặt đất.
Tề Thành hít một hơi và chạy về hướng của hắn.
Ngô Nguyên nghe thấy tiếng liền quay lại nhìn anh.
Tề Thành không biết hắn là đang khóc hay là đang cố kìm nén, nhưng đôi mắt đỏ đến chảy máu, nước trên mặt chảy xuống khiến người khác cảm thấy khó thở.
Tề Thành không biết tại sao hắn lại như vậy, bởi vì dưới chân Ngô Nguyên ném xuống hai thùng hành lý.
Một cậu bé 18 tuổi vô gia cư là cảm giác như thế nào, không có nơi nào để đi với chính hộ gia đình của mình trong một đêm mưa tầm tã.
Tề Thành nhét chiếc ô vào tay hắn, cầm hai valy vào nhau rồi dẫn hắn lên xe.
Quần áo ấm trên người ướt sũng, valy cứng trên tay cũng thấm nước, vừa dùng tay ấn vào, quần áo bên trong cũng ướt đẫm.
Chết tiệt Tề Thành mắt đỏ bừng.
Rất không thoải mái.
Tề Thành từ chối Ngô Nguyên đưa ô cho anh, bọn họ lên xe ném valy vào sau, Tề Thành dùng vũ lực đẩy Ngô Nguyên đã ướt sũng vào ghế, ngồi lên ghế lái.
Bên trong chiếc xe sạch sẽ mới tinh dính đầy hơi nước của Ngô Nguyên, Ngô Nguyên sững sờ nói: "Thật đáng tiếc cho xe của cậu."
"Chờ khi thời tiết tốt," Tề Thành "Cậu có thể tự mình rửa xe. "
Ngô Nguyên cười vài tiếng.
Sau một lúc, Tề Thành cúi đầu, "Lần sau nhớ gọi sớm."
"Ừ." Ngô Nguyên.
Tề Thành không vội sau khi tiếp nhận hắn, yêu cầu Ngô Nguyên cởϊ qυầи áo ướt ra, đưa cho hắn bộ quần áo Kỳ Chung đã đưa cho, yêu cầu hắn thay.
Ngô Nguyên cởϊ qυầи áo ở băng ghế sau, mặc quần áo ấm và khô vào, thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu bị ướt bao nhiêu rồi?"
"Không nhiều," Tề Thành khởi động xe, "Chú ý, đừng để bị bệnh."
"Sức khỏe tôi rất tốt," Ngô Nguyên nói.
"Người cuối cùng giả bộ ở bên cạnh tôi ngày hôm qua đã ngã bệnh," Tề Thành nói, "lau tóc."
Hai người ngừng nói chuyện, trong xe nhất thời im lặng, một lúc sau, Ngô Nguyên sấy khô tóc, cầm lấy điếu thuốc mà Tề Thành đưa, dùng bàn tay lạnh châm một điếu thuốc.
Tề Thành cũng châm một điếu.
Khói thuốc bốc lên bên trong xe có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn, Ngô Nguyên nhìn từ trong xe qua cửa sổ, từ đường nhỏ ra đường lớn, đèn ở trung tâm thành phố sáng hơn, đông người hơn, đường sạch sẽ hơn.
Sau khi hút xong nửa điếu, anh ta thả lỏng người, khói thuốc trầm thấp, "Tôi sống cùng có tiện không?"
Tề Thành nói, "Sống một năm rưỡi cũng thuận tiện."
Khi Giang Cảnh đến nhà Tề Thành, thấy trong nhà chỉ có một mình Kỳ Chung.
Kỳ Chung đã đun nước nóng rồi mở cửa cho Giang Cảnh, "Một lát nữa Tề Thành sẽ trở lại, cậu ấy đi đón bạn bè."
"Được rồi," Giang Cảnh gật đầu với cậu, "Vậy chúng ta chuẩn bị trước đi, bọn họ trở lại sẽ ăn. "
Kỳ Chung bận rộn cùng Giang Cảnh rửa sạch những thứ nên rửa, cắt những thứ nên cắt. Cậu hai của Tề Thành chỉ có thể giúp rửa một thứ gì đó, Kỳ Chung nhìn kỹ năng cầm dao của hắn thì cảm thấy mình đáng tin cậy hơn.
Giang Cảnh ngồi xổm xuống đất lúng túng chọn món, có chút kinh ngạc, "Cậu có thể nấu ăn?"
"Đặc biệt," Kỳ Chung khịt mũi, "Không tệ, cậu?"
Giang Cảnh nhìn gần hơn, rất thơm. Gật đầu, "Thực sự rất tốt."
"Tôi đã học rất chăm chỉ," Kỳ Chung đặt rau cắt vào đĩa và cắt một cái khác. "Trước đây đi học, tôi học cách nấu ăn ngay sau khi đi học về, để phấn đấu để trở thành một người đầu bếp trước khi tốt nghiệp. "
"Tuổi của các cậu, nấu ăn sẽ rất khó, "Giang Cảnh không nghĩ vậy,"Học để biết là được, đầu bếp thì không cần. Tề Thành cái gì cũng không biết, nó vẫn chỉ biết nấu một gói mì. "
Khóe miệng Kỳ Chung nhếch lên, "Theo như cậu nói, tôi liền không chọn. Nhưng nếu có người chọn thì cứ chọn đi. Nấu ăn không khó."
Lời nói của cậu giống như đang nói với chính mình, Giang Cảnh thì không nghe rõ.
Hai người bận rộn một hồi, rốt cục chuẩn bị xong xuôi, nguyên liệu đã được cho vào nước sôi, tỏa hương thơm của tiêu vừng lan tỏa cả nhà.
Bia và Coca Sprite trên bàn, còn giò heo và chả bò thì để ở hai bên.
"Sao người còn chưa tới?" Giang Cảnh vừa nói xong, chuông cửa bên ngoài vang lên.
Kỳ Chung bước tới mở cửa, "Yo."
Ngô Nguyên ở bên ngoài lẽ ra phải được Tề Thành thông báo trước, hai người ở ngoài cửa nhìn Kỳ Chung đang mặc tạp dề bốc mùi lẩu thập cẩm, giống một người vợ người mẹ tốt. Hắn cười, "Yo."
Giang Cảnh ở phía sau lau tay, lớn tiếng nói: "Đừng có yo nữa, mau vào đi."
Một thanh niên khác tới, vừa nhìn liền biết ăn rất tốt, Giang Cảnh nhìn ba người này. Nghĩ thầm may mắn mua rất nhiều thứ chắc là đủ ăn.