Giả Làm Nam Thần Đàng Hoàng

Chương 38

Editor: LunaYang97

Sáng sớm đầu tuần, học sinh ban 3 đã nhìn thấy chậu hoa trước cửa.

Hoa trong chậu giống như hoa dại có thể nhìn thấy khắp nơi trên núi, lại có chút giống hoa thuỷ tiên vàng. Các cánh hoa khép lại, tâm hoa là màu đỏ, nhưng bên ngoài lại có màu trắng hồng.

Một người bạn cùng lớp đến đầu tiên nhặt chậu hoa và tìm thấy một tấm thiệp trắng được kẹp giữa hoa.

"Tề Thành..."

Sau khi Tề Thành đến, liền nhìn thấy hoa trên bàn của mình.

Nó hơi khác so với nở đêm qua, Tề Thành ngồi xuống trước ghế vuốt ve nụ của nó.

Những cánh hoa khép chặt, không khuất phục vẻ đẹp của anh chút nào, những chiếc lá xanh mướt mọc lộn xộn đầy sức sống, khi đến gần có thể ngửi thấy hương thơm của đất và hoa.

Hạ Lập bên cạnh mỉm cười, "Ai gửi hoa lại gửi cả chậu."

Tề Thành mỉm cười, phủi sạch những giọt nước trên lá xanh, từ trong chậu hoa lấy ra tấm thiệp.

Những nét chữ trên đây thuộc loại nghiêm túc của học sinh tiểu học, nhưng thực sự rất xấu, xấu kinh khủng.

"Ai đưa vậy?" Hạ Lập hỏi: "Sao chữ này giống của tớ thế?"

"Chữ chó bò, chúc mừng cậu đã tìm được anh trai của cậu," Tề Thành cất thẻ vào ngăn kéo túi xách. Xoay người bước ra ngoài, "Tớ đi ra ngoài một chút."

Hạ Lập, "Đi đâu?"

Tề Thành xua tay không nói.

Tòa nhà dạy học năm 3 có 4 tầng, mỗi tầng có 3 phòng, phòng học, văn phòng và phòng họp, ban 12 ở tầng 4. Tề Thành nhìn lại thời gian, bước nhanh lên lầu.

Ba bốn bước sau khi lên đến tầng bốn, anh chạy lại đến cửa ban 12.

"Bạn học." anh hỏi người trong hàng, "Ngô Du có ở đó không?"

Bạn học cùng hàng, "Chờ chút, để tớ xem giúp."

Tề Thành mỉm cười cảm ơn, tầm mắt trong nắng sớm nhìn lại.

Cả lớp lấy sách giáo khoa để đọc lại trong ánh ban mai, bộ đồng phục học sinh màu trắng và xanh của trường trung học số 2 nhìn tổng thể không quá xấu xí, tấm kính phản chiếu ánh sáng sặc sỡ chiếu theo đường chéo lên tóc người đó.

Anh quét mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy Kỳ Chung đang ngủ trên bàn.

Các bạn học ở hàng trước nhìn mấy lần, quay đầu lại, "Ngô Du không có trong lớp."

Tề Thành mím môi, khóe mắt lại cong lên "Có thể nhắn lại dùm tôi được không?"

"Cảm ơn vì đã gửi hoa cho tôi," Tề Thành "Tôi sẽ chăm sóc nó."

Khi Ngô Du vội vã từ ký túc xá chạy đến, Kỳ Chung vẫn đang ngủ vùi đầu bên cạnh.

"Đừng ngủ nữa," hắn đánh thức Kỳ Chung, "Bình thường đều là tớ đến sớm hơn cậu, Kỳ Chung hôm nay cậu dậy lúc mấy giờ?"

Kỳ Chung buồn ngủ không mở mắt ra được, "Để tớ ngủ tiếp. "

Thâm quầng dưới mắt cậu, không giống như dậy sớm, mà giống như buổi tối không ngủ.

Các bạn học ở hàng ghế đầu đi tới, "Ngô Du, sáng nay có người tìm cậu."

Ngô Du ngạc nhiên, "Ai?"

"Tề Thành," bạn học ở hàng đầu nói, "Cậu ấy nói cảm ơn vì đã gửi hoa."

"...." Ngô Du không thể đoán ra được, "Tớ tặng hoa cho cậu ta khi nào?"

Kỳ Chung không biết vì sao ngẩng đầu lên, màu xanh dưới đáy mắt không khỏi thiêu đốt. "Cậu ấy còn nói gì nữa."

"Cậu ấy nói mình sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Một lúc sau, Kỳ Chung vùi đầu vào cánh tay, vai thường xuyên run rẩy.

Nhưng vẫn có tiếng cười không thể kiểm soát được lọt ra ngoài, giống như một kẻ ngốc.

Ngô Du và các bạn học ở hàng ghế đầu nhìn nhau, trên đầu ghi những dấu chấm hỏi.

Tại sao lại tà ác như vậy?

Sau khi cảm ơn Ngô Du ban 12, Tề Thành mỉm cười trở lại lớp.

Đặt tạm chậu hoa trên bàn làm việc trên bệ cửa sổ, vị trí của anh cạnh cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, cũng chiếu rọi những sợi lông tơ nhỏ bé trên bông hoa.

Tề Thành sốt sắng kiểm tra môi trường trồng hoa thuốc lá, "Chịu được nhiệt, không chịu được lạnh, thích chiếu nắng."

Thấy anh nghiêm túc như vậy, Hạ Lập trêu chọc "Cậu còn không nấu được đồ ăn, còn có thể cho nó ăn? "

" Không phải chỉ tưới nước thôi sao? "Tề Thành bối rối nhìn hắn," Lại cho phơi nắng. "

" Trông giống như hoa dại, không cần nuôi quá nhiều "Hạ Lập" Đem về ký túc xá. "

Tối hôm qua, Ngô Du và video anh xem hoa nở lúc 7 giờ tối. Ngoại trừ ngày nghỉ, họ đã dành sáu ngày trong tuần trong lớp học. Tề Thành nghĩ về điều đó," Chúng ta rời khỏi lớp đi. "

Hầu hết các tiết học thể dục của 12 ban trường trung học đều được dồn vào một tuần, một phần học 4 buổi sáng, một phần học 3 buổi chiều.

Địa điểm trường rộng lớn, ngoài quảng trường nhỏ và sân bóng rổ, còn có sân chơi vòng tròn lớn. Ban 3 học thể dục là tiết 3 buổi chiều. Khi bọn họ chậm rãi tới sân chơi, phát hiện ban 9 thường ngày cũng bị đưa ra sân học thể dục.

Hai giáo viên thể dục đứng nói chuyện, Ngô Nguyên đang đứng sững sờ thì bị ai đó từ phía sau bóp cổ.

Ngô Nguyên đang định phản xạ lấy cùi chỏ đánh trả lại kịp thời dừng lại động tác, Tề Thành nói: "Đừng nhúc nhích, ăn cướp đây, giao hết những thứ có giá trị của cậu ra."

Cánh tay của anh sức lực rất lớn, mang theo đùa bỡn. Ngô Nguyên cong môi, "Khà khà, không có tiền."

Tề Thành, "Lời kịch sai rồi."

Ngô Nguyên lười biếng buông ra, "Không có tiền, cậu thả tôi ra."

Học sinh ban 9 nhìn Tề Thành với vẻ ngưỡng mộ.

Sau cuộc gặp gỡ với Ngô Nguyên, giáo viên thể dục đã vỗ tay để tập hợp.

Ban 3 đứng trước, ban 9 đứng sau. Con gái ở phía trước và con trai ở phía sau.

Sau khi hai giáo viên yêu cầu họ chạy bộ quanh sân hai vòng, họ hướng dẫn các nam sinh lấy thiết bị.

Nam sinh cao lớn cường tráng thường không cần gọi, ý thức đi vào nhà kho.

Nhà kho tối om, nhiều thiết bị chất đống, Tề Thành đang định bước vào góc thì đột nhiên có người đằng sau có thứ gì đó đè lên eo anh.

"Đừng nhúc nhích," thấp giọng nói, "Cẩn thận, tôi lau súng liền đánh ra lửa."

Tề Thành vung tay lên, mím khóe môi, ho khan một tiếng nhịn không được nở nụ cười, "Ngươi muốn gì? Ta có thể cho ngươi tiền, Đừng làm ta bị thương. "

Anh đã học được một số kỹ năng biến âm khi đánh lừa Ngô Nguyên trước cửa ký túc xá. Bây giờ âm cuối run rẩy, giọng nói đã chuẩn bị được dùng đúng chổ.

Tận tâm hơn Ngô Nguyên gấp trăm lần.

"Tôi thiếu tiền?" Ngô Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó đổi lời, "Thật sự là thiếu tiền, nói chuyện đi, tôi có thể lấy được bao nhiêu."

"Anh nghĩ tôi đáng giá bao nhiêu?" Tề Thành.

Hạ Lập ném quả bóng, quỳ trên thảm thể dục đập mạnh một tiếng, "Đại ca! Cầu xin ngươi đừng đả thương hắn! Hắn không có tiền! Hắn mới không có vài trăm triệu mua hai chiếc Mercedes Benz để tập lái xe, mua hai cốc trà sữa tự tay ném một cốc... Hắn thực sự là một kẻ đáng thương. "

Chu Phàm cho Hạ Lập một chiếc 666.

Phốc, nam sinh bước vào dọn đồ không thể nhịn được cười, tốc độ bước ra rất chậm.

Một vài người khác đã cúi xuống vai run rẩy, tiếng cười của họ trở thành động cơ.

Tề Thành, "... Nghe tôi giải thích."

Vợt cầu lông trên eo chọc vào, Ngô Nguyên, "Nói."

"Tôi thực sự...," Tề Thành không kéo dài nụ cười, "Thực sự rất giàu có. "

"Hahahaha."

Những người khác cũng cười theo, "Có phải diễn kịch đến nghiện không, suýt chút nữa tớ đã quỳ xuống kêu đại ca tha mạng."

" Tề Thành có tiền như vậy, thật sự là không nhìn ra?"

"Đi gọi xe cảnh sát trước đi để chú cảnh sát đến xem cảnh của anh. Hahahahaha cười chết mất."

Ngô Nguyên nhếch miệng nói. Vợt cầu lông ném sang một bên và di chuyển theo họ.

Khi thiết bị được di chuyển đến trước mặt giáo viên thể dục, hai giáo viên nói rằng lớp học này sẽ là một cuộc thi và họ sẽ chơi một trò chơi sau cuộc thi.

Nữ sinh lo gập bụng và nam sinh kéo co. Tiếp sức cho cả lớp, thêm một lần nữa vào số và cuối cùng lớp nào nhiều hơn sẽ thắng.

"Vì muốn công bằng nên chúng ta phải tính trung bình." Nam giáo viên ban 9 dẫn nam sinh lên xà ngang "Hai lớp xếp hàng ngang một số em có lực tay và lực lưng kém không thể làm được điều này, lần trước thi 8 ban có thể làm ba cái là xuất sắc. ""

"Học sinh muốn làm tốt, thân thể cũng nên tập thể dục, khám sức khỏe hoặc chọn bóng y học hoặc kéo co, cái nào nên tập thì tập," Cô giáo thể dục tuần tra hai đội. "Các bạn nào trông khỏe mạnh. Đến đây, lớp trưởng của hai lớp đứng lên. "

Lớp trưởng của hai lớp không tham gia, có trách nhiệm đếm lớp của nhau. Hạ Lập mặt vui vẻ dành cho Tề Thành và Chu Phàm một cái cổ vũ.

Sự khác biệt về thể chất giữa các nam sinh năm ba trung học là không lớn, Tề Thành và Chu Phàm đang đứng phía sau, nhìn các học sinh phía trước đỏ mặt tía tai nhìn xà ngang viết xuống.

Lớp trưởng của lớp 9 báo cáo con số, "49 ban 3."

Hạ Lập "53 ban 9."

Kém 4 cái.

Ngô Nguyên liếc nhìn Tề Thành, Tề Thành cảm giác được, nhướng mày nhìn lại.

"Lớp cậu sẽ thua thực thảm," Ngô Nguyên, "bởi vì hôm nay tôi không trốn tiết."

Tề Thành lắc lắc ngón tay và tự tin, "Ngô Nguyên, đừng nói lung tung."

Hai người nhìn nhau rồi nhìn xung quanh. Tất cả các học sinh nghe thấy điều này đều biết rằng đây là điểm nổi bật của trò chơi.

Hai người chủ động đi đến khán đài cuối cùng, lúc đó mới rõ ai làm được ai không được.

Số lượng người ở phía trước càng ngày càng giảm, số liệu báo cáo ngày càng nhiều.

"61 ban 9."

"Ban 3." Cô giám thị lớp 3 không khỏi mỉm cười, "52 ban 3."

Cô giáo thể dục mỉm cười, "Ban 3 có chuyện gì thế này, đều tệ hơn ban 9, tình hình đang gặp nguy hiểm. "

Cuối cùng, Ngô Nguyên và Tề Thành đã bắt đầu lên xà ngang.

Giáo viên thể dục biết Ngô Nguyên trong lớp, biết cậu có thể lực tốt, trước khi thổi còi còn nhắc cậu nói: "Như bình thường là được rồi."

Thua nhiều quá cũng làm giảm nhiệt huyết.

Cơ bắp cánh tay của Ngô Nguyên đã căng cứng, tích tụ sức lực.

Tề Thành mỉm cười liếc nhìn lớp trưởng của ban 9 và nói: "Hãy đánh số thật tốt, đừng hòng chọc phá tôi."

Các bạn học xong tập trung quanh lớp trưởng của ban 9, "Đừng lo, chúng tôi sẽ tính sổ với cậu ấy!"

Giáo viên thể dục thổi còi. Hai người cùng duỗi tay nắm lấy thanh ngang.

Lòng bàn tay hướng về phía trước vai một chút, hai người chân mảnh khảnh chống xuống đất, tư thế đặc biệt chuẩn.

Các bạn cùng lớp của cả hai lớp bắt đầu đếm cho lớp của mình.

"53, 54, 55, 56..."

"62, 63, 64..."

Hai người cầm thanh ngang liên tục lên xuống, lần lượt tốc độ theo sát nhau, không ai thua ai.