Giả Làm Nam Thần Đàng Hoàng

Chương 14

Editor: LunaYang97

Sau khi từ toilet trở về, Giang Hãn liền dán chặt Tề Thành.

Thằng nhóc này rõ ràng là cố ý, vẻ mặt của Giang Hằng càng ngày càng xấu, trong mắt lộ ra vẻ không hài lòng.

Giang Hằng càng như vậy, Giang Hãn càng dán chặt, một miệng kêu anh trai bằng giọng sữa, rất nhiệt tình, Giang Hằng không chỉ nghe thấy, toàn thân còn nổi da gà.

"Đứa nhỏ này sao có thể dính người như vậy?" Giang Hạ nhìn Tề Thành, " Nếu nó thích cậu như vậy, cậu có thể đem nó về nuôi."

Hắn nói như không quan tâm, nhưng Tề Thành lại nhìn ra ánh mắt ẩn ý của hắn.

Ánh mắt ông bố tràn ngập ghen tị.

Ngay cả bản thân Giang Hạ cũng không để ý rằng chỉ cần tên nhóc này lủng lẳng trước mặt hắn, thì mọi sự chú ý của hắn sẽ bị tên nhóc kia thu hút.

Buổi tối đi ngủ, đứa bé đã bị cậu ba bế đi, từ khi sinh ra, ban đêm già trẻ Giang gia đều xếp hàng chờ ngủ cùng nhóc, đứa nhỏ mềm mại ngọt ngào, lại dễ thương đáng yêu. Hay giả vờ lạnh lùng, khiến người lớn cảm thấy ngọt như ăn được kẹo vậy.

Sau khi nhìn đứa trẻ ranh kia thoát ra khỏi vòng tay của Tề Thành, sắc mặt của Giang Hằng và Giang Hạ mới có chút cải thiện.

Giang Hạ giả vờ vô tình liếc nhìn lên lầu mấy lần, nhưng vẫn leo lên.

Trong phòng khách chỉ còn lại có hai anh em, Giang Hằng đi tới chỗ Tề Thành ngồi, buồn chán hồi lâu mới hỏi: "Em ấy đáng yêu không?"

Tề Thành gật đầu, cảm thấy trong tay vẫn còn có sự mềm mại. "Đáng yêu, ngọt ngào lại mềm mại."

Giang Hằng "Anh rất thích em ấy sao?" . truyện ngôn tình

" Đúng vậy," Tề Thành hỏi ngược lại, "Em không thích?"

Giang Hằng bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, hắn quay đầu lại nhìn Tề Thành.

Cha ruột của Giang Hằng là người Anh quốc, khi nhìn kỹ đôi mắt của hắn dường như có ánh sáng màu xanh lam ở trong, ánh sáng từ trên cao đập vào mắt, màu xanh lam nhàn nhạt bay lên.

"Mọi người nên tuân theo nguyên tắc đến trước, được phục vụ trước," Giang Hằng nói, "Anh thích nhất nên là người em trai này, không phải thằng nhóc kia."

Tề Thành, "Hả?"

Từ khi gặp nhau, anh rất lạnh nhạt không để ý đến mọi người. Em trai vươn tay nắm lấy góc quần áo của Tề Thành, nhỏ giọng nói: "Em là em trai đầu tiên của anh."

- ------

Sau giờ học buổi chiều, Thường Nghiêu đi tới chỗ Hạ Lập.

Các bạn trong lớp ồ lên cười, Hạ Lập bị hắn ta chặn lại, quan tâm hỏi: "Thường Nghiêu, có chuyện gì vậy?"

Với tư cách là lớp trưởng ban 3, Hạ Lập rất có trách nhiệm.

Thường Nghiêu liếc hắn một cái, mở miệng nói một tiếng.

"Cái gì?" Hạ Lập không nghe thấy, "Tớ nghe không rõ."

Hắn ngồi vào vị trí của Tề Thành, vỗ vỗ vị trí rồi ra hiệu cho Thường Nghiêu ngồi xuống, "Cậu từ từ nói cũng được, chậm một chút cũng không thành vấn đề."

Luôn có một hoặc hai học sinh trong lớp học không chơi theo nhóm, và Thường Nghiêu là một trong số đó.

Hạ Lập thực sự tò mò không biết hắn có thể nói gì với mình.

Chu Phàm đợi Hạ Lập ở cửa sau, Thường Nghiêu liếc nhìn vị trí của Hạ Lập, không có ngồi, hắn ta cao giọng hỏi lại: "Tề Thành... Tại sao cậu ta không đến?"

Hạ Lập cuối cùng cũng nghe thấy những lời ngắt quãng. "Cậu ấy, không sao cả, chỉ là ở nhà có chuyện cần phải nghỉ phép hai ngày, ngày mốt sẽ quay lại."

Thường Nghiêu gật đầu, "Cảm ơn."

Hắn cúi đầu quay trở lại vị trí của mình. Giống như không chuẩn bị đi ăn. Hạ Lập muốn hỏi, Chu Phàm đã lớn tiếng gọi cậu ta, "Hạ Lập nhanh lên, Hàn An đến rồi!"

Hạ Lập chỉ có thể rời đi trước, còn lại một mình Thường Nghiêu trong lớp.

Giọng của các lớp khác dần yếu đi, các bài hát mở vang lên trên đài.

Giọng nữ khàn khàn lãng mạn vang lên khắp khuôn viên trường, giọng điệu chậm rãi ẩn chứa tình yêu trong tim.

Thường Nghiêu che mặt, hai má nóng bừng.

Không có ai xung quanh.

Hắn đứng dậy đi qua chỗ ngồi cùng bàn, đi qua hành lang, đi ngang qua bàn của Hạ Lập, rồi ngồi xuống vị trí của Tề Thành.

Học theo cách nằm trên bàn của Tề Thành, tư thế cùng Tề Thành không sai lệch.

Cổ áo áp sát vào mặt, nếu ngủ lâu sẽ để lại vết đỏ trên mặt.

Tề Thành lớn lên dung mạo tuấn tú, vết đỏ kéo dài từ khóe miệng sang bên phải, vết đỏ cũng đẹp.

Thường Nghiêu nhắm mắt lại, dùng ngón tay siết chặt cổ tay, đầu ngón tay tái nhợt còn dính vài nét bút đen.

Cây bút Tề Thành quay cũng rất đẹp, cái gì cũng có thể quay được, ngón tay mảnh mai, khi xoay đồ vật, bàn tay trắng trẻo sạch sẽ hấp dẫn hơn cây bút. Thường Nghiêu thỉnh thoảng nhìn trộm anh, có thể nhìn lén cả một tiết học.

Nhưng Thường Nghiêu không thể học được, dù quay thế nào thì cũng không đẹp bằng Tề Thành, cả bàn tay đều bị dính nước màu.

"Bạn học," một giọng nói lạnh lùng vang lên ở cửa trước, truyền thẳng vào tai Thường Nghiêu "Xin lỗi - tại sao cậu lại ngồi vào vị trí của Tề Thành."

Học bá đẹp trai cau mày, ánh mắt nhìn trên người Thường Nghiêu.

Sau khi nhìn rõ Thường Nghiêu đang làm gì, ánh nhìn càng trở nên lạnh hơn.

Thường Nghiêu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói khàn khàn, "Tề Thành đã xin nghỉ phép, ngày mốt sẽ quay lại."

"Cậu đang làm gì vậy." Trì Nghiên bước vào phòng học ban 3, tiến về phía Thường Nghiêu.

Thường Nghiêu dừng lại, từ từ đứng dậy.

Chiều cao khi hắn đứng thẳng tương đương với Trì Nghiên.

"Tôi đang làm gì?" Thường Nghiêu nói với giọng điệu chậm hơn so với động tác, nhìn hắn ta với đôi mắt rũ xuống "Liên quan gì đến cậu?"

- ----

Bốn anh em nhà họ Giang, phân biệt dựa theo "Phong Vân Cảnh Hề ". Để đặt tên. ( Nguyên văn 風景雲和 ai biết chỉ mình sửa nha)

Ngoại trừ ông cậu đẹp trai và ít nói Giang Cảnh, những người còn lại, dù là Giang Phượng, Giang Quân, hay Giang Hạ, đều đổi tên thành đồng âm sau khi lớn lên.

Cậu thứ ba Giang Quân gọi Tề Thành và Giang Hằng vào phòng để chơi game.

Bàn tay nhỏ bé của Giang Hãn không cầm được máy chơi game, đành ngồi sang một bên nhìn ba người chơi game với tư thế chủ nhà, nếu ai chơi không tốt sẽ thở dài ngao ngán nhìn với vẻ mặt hận không thể nhào vô thay.

Sát khí không đủ, dễ thương có thừa.

Nếu mang theo kính râm và dây chuyền vàng to thì thích hợp làm nhóc đại ca.

Người phát ngôn của trò chơi là một người đàn ông có đôi mắt đào hoa, Giang Quân giới thiệu với họ, "Lăng Bạch, đội trưởng của đội nam thần tượng rất nổi tiếng gần đây. Cậu đã gặp anh ta vài lần. Anh ta là một người rất hấp dẫn trong thế hệ trẻ."

Giang Hằng liếc nhìn cậu ba," Nhiều nữ sinh trong lớp cháu đều thích anh ta. "

Giang Quân bất mãn," Còn cậu thì sao? "

" Đương nhiên là thích cậu hơn, "Tề Thành, "Rốt cuộc vậy cũng không còn nhỏ nữa, có hương vị trưởng thành rồi."

Giang Quân cười mắng, "Biến đi."

Sau tám giờ, nhóc con không nhịn được ngủ, Tề Thành và Giang Hằng rốt cuộc ra khỏi phòng cậu ba.

Giang Phượng đã trở về phòng rồi, Tề Thành và Giang Hằng chúc ngủ ngon với nhau rồi trở về phòng.

Trong nhà cổ có một phòng dành riêng cho anh, cửa sổ thông ra vườn sau, trên tường còn treo bảng vẽ và giá vẽ khi anh đến lần trước, bên trong có một cây đàn ghi ta.

Tề Thành không có việc gì làm, chỉnh đàn rồi đi tắm, vừa bước ra đã có người gõ cửa.

Cậu hai Giang Cảnh đang cầm một chai rượu và hai cái ly, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt có chút biểu cảm, " Tới uống một ly?"

Tề Thành mở cửa cho hắn vào, "Đương nhiên."

Hai người đến ban công. Dựa vào lan can và hít thở bầu không khí trong lành.

Uống một chút rượu, nói chuyện phiếm.

"Sẽ không trì hoãn việc học chứ?" Giang Cảnh nói, "Thật ra thì không cần đặc biệt trở về."

Tề Thành, "Làm việc kết hợp nghỉ ngơi."

"Giang Hạ chưa chuẩn bị tinh thần để trở thành cha," Tề Thành nhấp một ngụm nhớ lại bộ dáng cậu nhỏ nói: "Giận dỗi với con trai của chính mình thật là lợi hại."

Rõ ràng là rất quan tâm, nhất định phải dùng cách này mới có thể khiến đứa bé chú ý tới mình.

"Nó sẽ gây tổn hại nghiêm trọng cho đứa bé", cậu hai nói một cách tàn nhẫn vô tình. "Chúng ta sẽ không để nó đến gần đứa bé."

Giọng điệu kiên quyết này khiến Tề Thành thích thú.

Uống hết nửa chai rượu, cậu hai vội vàng kêu Tề Thành trở lại ngủ, trước khi đóng cửa đột nhiên nói: "Nếu không có chuyện gì, cháu có thể trở về nhiều hơn"

"Ông bà ngoại, kể cả các cậu," Cậu hai sốt sắng, "Chúng ta đều rất nhớ cháu."

Tề Thành thở dài, " Vâng, đừng có buồn nôn như vậy nữa, ngủ ngon."

- ----

Ngô Du ôm Kỳ Chung ra hiệu nhìn bên đường, "Cậu xem đó là ai"

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đeo một chiếc nơ to bằng nửa đầu ngồi xổm xuống xem họ chơi bóng rổ.

Kỳ Chung để bóng trên tay vào rổ rồi mới đi tới, "Chu Điệp."

Vừa mới vận động làm cho mồ hôi chảy ròng ròng, từ trên đầu trượt xuống quần áo dính vào lưng, Kỳ Chung kéo áo lên lau. bước tới hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì sao?"

Ngô Du ở phía sau nhìn, lắc đầu thở dài.

Chu Điệp nói: "Cậu đi làm phiền Tề Thành à? Không phải cậu ta kêu tớ đến tìm cậu, tớ đến để nói tớ không có thích cậu. Thật xin lỗi."

"Nếu cậu không chấp nhận, tớ liền xin lỗi một lần nữa. "

Kỳ Chung cau mày.

Chu Điệp nhìn thoáng qua vẻ mặt của cậu, thở dài một hơi, đá trên mặt đất, " Tối hôm qua tớ đi tìm Tề Thành, cậu ta không có ở đó. Hôm nay tớ lại đi tìm, vẫn không ở."

"Vậy nên cậu tới tìm tôi. " Kỳ Chung quay người đi đến sân bóng rổ, nghĩ rằng vẫn là tiếp tục chơi bóng rổ.

"Tớ đang tìm người giúp," Chu Điệp đi theo sau, "Kỳ Chung, đừng nóng giận, kỳ thực tớ nói như vậy là có mục đích. Cậu không phải quen biết Tề Thành sao? Tớ chỉ muốn hỏi cậu thôi. Cậu có biết Tề Thành đang yêu không? "

Ngay khi Kỳ Chung dừng lại, Chu Điệp tiếp tục nói.

"Bạn thân tớ nói nếu con trai không ở trong lớp học, là họ đang đi hẹn hò" Chu Điệp, "không biết là thật hay giả, than ôi."

Tề Thành yêu đương?

Cô gái nào không có ánh mắt như vậy.

Sao có thể tìm thấy hắn để yêu.