Editor: LunaYang97
Cách bố trí phòng thi ở trường trung học số 2 đơn giản, đề phòng học sinh gian lận, các học sinh được phân bố theo điểm. Lần này Tề Thành và Trì Nghiên cùng một phòng thi.
Tề Thành vẫn cảm thấy kỳ lạ khi anh bước vào phòng thi.
Từ khi còn nhỏ, anh hiếm khi làm một việc nghiêm túc. Giống như hiện tại muốn đối phó với các kỳ thi một cách nghiêm túc, đây là lần duy nhất anh muốn nghiêm túc thi trong ba năm trung học.
Sau khi phát giấy kiểm tra xong, Tề Thành vẫn có chút kinh ngạc, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời vừa đúng 8 giờ sáng. Cây cối xanh tươi bên ngoài khẽ đung đưa theo gió, rực rỡ như một bức tranh vẽ. Anh ngồi dậy một chút và cuối cùng tập trung vào tờ giấy kiểm tra.
Vị trí của Trì Nghiên là sau lưng Tề Thành, hắn ta nhìn chằm chằm vào Tề Thành, sau khi Tề Thành bắt đầu trả lời câu hỏi, hắn ta đẩy kính của mình rồi cúi đầu làm bài.
Ngày đầu tiên kiểm tra là môn toán, sáng hôm sau là môn lý hóa. Thời gian trong kỳ thi trôi qua nhanh chóng, khi kỳ thi kết thúc là thời gian nghỉ ngơi vào buổi chiều cuối tuần.
Sinh viên địa phương ở Thành phố A có thể về nhà, nhưng đối với những sinh viên không ở đây, chẳng hạn như Hạ Lập và Chu Phàm, hầu hết đều đi chơi và ăn uống, còn lại thì dành thời gian còn lại trong ký túc xá.
Tề Thành chia tay các bạn cùng lớp, ra đường bắt taxi về nhà, xe taxi vừa dừng ở ven đường, phía sau có người gọi anh, “Tề Thành, đợi một chút!”
Trì Nghiên bước nhanh, bởi vì lo lắng. Trên mặt hiện lên một tầng ửng đỏ xinh đẹp, hắn giống như học sinh buồn bực vì đáp án sau bài thi, ép mình bình tĩnh, “Cậu nghiêm túc sao?”
Vị trí thứ hai lần trước kém hắn 23 điểm. Hắn không quan tâm vị trí thứ hai làm bài như thế nào, vì vậy hỏi Tề Thành rằng anh có nghiêm túc hay không.
Tề Thành nghiêng đầu nhìn anh, cười nói: “Tôi đã nói thì sẽ giữ lời.”
Trì Nghiên đẩy kính, nhàn nhạt gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”
Tài xế kéo cửa sổ xe xuống, “Cậu có đi không?”
“Tạm biệt. ”Trì Nghiên lùi lại một bước, đối với Tề Thành gật đầu, xoay người rời đi.
Tấm lưng thon đẹp đẽ, khí chất thư sinh xuất hiện trong mỗi bước di chuyển, không kiêu ngạo nóng nảy, điềm đạm. Đó chỉ là đi vài bước, thế nhưng bước chân và cánh tay đều cùng nhau.
Tề Thành mỉm cười lên xe, nói cho tài xế biết địa chỉ xong liền không nhịn được cười.
Học bá nhìn bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng vẫn có hơi ấm, loại tương phản này khiến người ta cảm thấy có chút đáng yêu.
Tại đèn giao thông, những người trượt ván trẻ tuổi trên đường lướt qua đám đông, quần áo và mũ của họ tung bay. Tề Thành nhìn thấy có chút ngứa ngáy, đối với tài xế nói: “Chú tài xế, chỉ cần dừng ở trung tâm mua sắm phía trước.”
“Được.” Tài xế đậu xe, Tề Thành trả tiền, liền đứng ở ven đường. Sau một lúc, xác định phương hướng rồi đi bộ vào trung tâm mua sắm.
Khi tìm thấy cửa hàng thể thao, Tề Thành dừng lại.
Chủ cửa hàng giới thiệu vài loại ván trượt cho anh, khi thanh toán xong lần cuối, người chủ nhiệt tình hỏi: “Quý khách dùng ngay bây giờ hay chúng tôi giao đến nhà cho anh?”
Tề Thành có một thời gian đã chơi qua ván trượt. Anh không cần phải luyện tập. Anh định nói sử dụng nó ngay bây giờ,liền nhìn thấy ai đó đi ngang qua cửa hàng với thân ảnh rất quen thuộc.
Anh đổi lời nói: “Để đây trước, tôi đến lấy sau.” Tề Thành đi tới trước cửa hàng, nhìn sang bên trái, nhướng mày, chậm rãi kêu lên: “Kỳ Chung?”
Kỳ Chung vừa tan học. Đã bị mẹ và dì túm lấy đi mua sắm.
Hai người phụ nữ kìm nén mọi lời phản bác của cậu, để cậu chỉ còn biết đi theo sau cầm giỏ xách.
Khi vào trung tâm mua sắm cả hai như phát điên vậy, đặc biệt là dì của cậu, đã đem con trai 1 tuổi của mình đưa vào trong tay Kỳ Chung, "Cháu trai yêu quý của dì, nhìn em trai cho dì, còn dì và mẹ cháu đi đến cửa hàng đồ lót."
Phiền đến mức Kỳ Chung muốn buông tay chạy lấy người.
Nhưng cậu đang ôm một đứa bé chưa hiểu chuyện gì trên tay và chiếc túi của người dì trên lưng. Cậu thật sự không thể buông tay, cậu chỉ có thể đi loanh quanh với đứa trẻ, bởi vì khi dừng lại đứa trẻ thúi này sẽ khóc.
Ai có thể nghĩ rằng sẽ trùng hợp như vậy, khi Kỳ Chung nhìn thấy bóng dáng của Tề Thành, vẻ mặt liền biến sắc.
Phản ứng rất nhanh, cậu vội vàng ôm lấy đứa trẻ.
Ngàn lần đừng thấy cậu.
Cái hình ảnh xách cặp bồng bế như con gái này, đơn giản là xấu hổ.
Còn xấu hổ hơn gấp mười lần so với việc giặt đôi tất hôi lần trước.
Kỳ Chung hận không thể xuất hiện một cái hố trên đất, cho cậu chui vào trốn tại chỗ.
Một lần rồi hai lần, tại sao cậu đều phải xấu mặt trước mặt Tề Thành?
Đứa bé trong tay cậu đột nhiên gào khóc, Kỳ Chung trong tiềm thức dừng lại, giọng nói của Tề Thành từ phía sau truyền đến.
Cậu sững người ngay lập tức, cánh tay trên lưng đứa bé duỗi ra, trên mặt đủ loại màu sắc giống như một cái khay màu bị lật.
Tề Thành bước nhanh về phía trước cười nói: “Cậu chạy cái gì?”
Khi đi tới trước mặt Kỳ Chung, anh có thể thấy Kỳ Chung vẫn đang ôm một đứa bé trên tay.
Đứa bé khóc rất đáng thương, mặt đầy nước mắt, không nói được lời nào.Nho nhỏ mềm mại chiếm một chỗ nhỏ trong vòng tay của Kỳ Chung, Tề Thành quan tâm: “Làm sao vậy?”
Kỳ Chung nhìn anh mấy lần, không có thời gian so đo trước mặt anh. Cậu nhìn xuống đứa bé nhỏ, “Em khóc cái gì?”
Cậu hỏi mấy lần, nhưng đứa bé vẫn khóc, thân mình vặn vẹo, không biết định làm gì.
Kỳ Chung nhướng mày, không dám tin nói: "Em sẽ không mắc tiểu đi? Hay là..."
Vẻ mặt kỳ quái, trong lòng tràn đầy cự tuyệt cùng thống khổ.
Đứa nhỏ bị cậu ôm ra xa, càng khóc to hơn, nước mắt chảy ròng ròng không tiền đồ, khuôn mặt đỏ bừng, bé kéo bộ đồng phục ngắn tay của Kỳ Chung, khua tay múa chân muốn dán vào người cậu.
Kỳ Chung liếc nhìn Tề Thành một lần nữa. Cậu đã theo ý muốn của nhóc và ôm nhóc một lần nữa, "Nín đi nín đi, anh ôm em được chưa? Có thể ngừng khóc không?”
Tề Thành thích thú quan sát, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt đuổi khách của Kỳ Chung.
Đứa nhỏ đến gần Kỳ Chung, trong tay ôm quần áo, vừa khóc vừa gặm ngực Kỳ Chung, tìm nơi cậu nhóc thường bú, nước miếng chảy ròng ròng.
Đồng phục của trường trung học số 2 là màu trắng tay ngắn, đặc biệt Kỳ Chung không mặc áo khoác. Nước miếng rất bắt mắt.
“Em khóc thì khóc đi,” Vẻ mặt Kỳ Chung méo mó vì đau, “Em cắn anh làm gì vậy?”
Đứa bé nhỏ nhắn mềm nhũn, nắm chặt quần áo Kỳ Chung đến mức cậu không dám dùng sức kéo ra..
Cậu muốn nhờ Tề Thành đứng bên cạnh giúp đỡ, nhưng lại sợ mất mặt.
Tề Thành chủ động nghiêng người cúi xuống xem đứa nhỏ muốn làm gì, nhẹ nhàng mở ra hai má phúng phính của đứa bé, hai má mập mạp không ngừng động đậy.
Tề Thành thì thào nói với Kỳ Chung: “Nhóc con đói rồi, muốn uống sữa.”
“...” Kỳ Chung xấu hổ, chịu đựng cơn đau, hung dữ cảnh cáo đứa nhỏ, “Anh không có sữa!”
Nhưng đứa nhỏ làm sao hiểu ý của cậu, nằm ở trên ngực cậu miệng nhỏ chăm chú cắn.
Phía sau Kỳ Chung mang theo một túi đồ trẻ em, cậu không thể với tới, chỉ có thể đen mặt để yêu cầu Tề Thành giúp: "? Trong túi với một núʍ ѵú giả, cậu có thể giúp tôi lấy ra không",
Nói chuyện cũng biệt nữu, Kỳ Chung không bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày nhờ Tề Thành giúp đỡ.
Tề Thành đi phía sau cậu và bắt đầu tìm kiếm.
Đứa nhỏ nếm không có mùi vị sữa, sức lực càng ngày càng mạnh, Kỳ Chung không thể thúc giục Tề Thành nhanh lên, nhìn đến đầu đổ mồ hôi.
Cậu có thể chất dễ bị đổ mồ hôi, mồ hôi rơi dọc theo cổ, khi Tề Thành ngẩng đầu lên, một giọt mồ hôi từ sau cổ Kỳ Chung trượt xuống làn da lúa mì thấm vào áo.
“Tề Thành,” Kỳ Chung giữa hai hàm răng phun ra hai chữ, “Nhanh lên.”
Cũng may Tề Thành đã tìm được, anh đẩy miệng đứa bé ra, nhân cơ hội đút đầu v* vào, hai người rốt cuộc có thể thoải mái hít thở.
Đồng phục học sinh màu trắng của Kỳ Chung ướt đẫm nước miếng, vị trí dễ thấy, Tề Thành liếc mắt nhìn cậu, cởϊ áσ khoác ném tới.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, anh nói thêm: “Khi trả cậu nhớ giặt sạch sẽ.”
Kỳ Chung khịt mũi cố ý thể hiện sự thiếu kiên nhẫn, cố làm ra vẻ như mọi khi, “Được rồi, đã biết. "
Một lúc sau, cậu mới miễn cưỡng nói:" Cảm ơn. "
Đứa nhỏ nằm trên vai cậu, đôi mắt to tròn đảo quanh, miệng ngậm núʍ ѵú giả, hồng hào dễ thương, thậm chí không biết mình vừa làm ra việc lớn gì.
Tề Thành đút tay vào túi quần, cười với đứa bé, "Cha mẹ nó không ở đây à?"
"... đang đi mua sắm", Kỳ Chung cau mày, "Chưa xong."
"Tôi vừa mua ván trượt. “Tề Thành không có gì để nói,“ Muốn chơi một chút. ”
Kỳ Chung,“ Thật trùng hợp, tôi cũng thích trượt ván… ”
“ Thật không? ”
Bầu không khí thoải mái một chút, Tề Thành nâng cằm ra hiệu về phía áo khoác, nói đùa. Nói: “Nhớ giặt sạch sẽ thơm tho một chút.”
“Biết rồi” Kỳ Chung đáp, sau đó nhìn anh vài lần rồi mới thì thào nói: “Đừng nói chuyện này với người khác.”
Tề Thành, “Nói cái gì?”
Kỳ Chung không nói nên lời.
"Tôi sẽ không nói chuyện này với người khác," Tề Thành cười nói, "Không bao giờ nói ra chuyện cậu bị đứa trẻ coi như mẹ."
Kỳ Chung "Mày - " Cậu vẫn là im miệng.
Chỉ là xương lông mày bị đè lên, nhìn ra tâm trạng đang đặc biệt không vui.
Tề Thành kiểm soát tiếng cười, miễn cho cả 2 hoàn toàn trở thành kẻ thù. Anh chu đáo để Kỳ Chung có không gian để thư giãn, “Nếu không còn việc gì thì tôi đi đây?”
Bên kia đáp lại một cách rầu rĩ.
Chưa đầy năm phút khi Tề Thành rời đi, mẹ Kỳ Chung và dì của cậu ra khỏi cửa hàng đồ lót.
Nhìn thấy con trai ngậm núʍ ѵú giả trong miệng, bà ngạc nhiên, “Đói bụng rồi?”
Kỳ Chung quay lưng về phía hai vị phu nhân, lấy áo khoác của Tề Thành che rồi kéo khóa lên cổ. "Nhóc này đói bụng lại đi cắn người? “
Thật ngu ngốc, chẳng phân biệt được nam và nữ.
Mẹ và dì cùng cười.
Kỳ Chung xụ mặt đi tuốt phía trước.
Mẹ cậu hỏi: “Đi đâu vậy?”
Cậu dừng lại, quay người sang bên, mặt vẫn nhìn về phía trước, một lúc sau, cậu mới hỏi: “Đi mua nước xả.”
Trong nhà lại không có.
Mẹ cậu ngạc nhiên, “Sao lại mua cái này?”
Kỳ Chung ậm ừ, một lúc lâu sau mới thốt ra một chữ: “Thơm.”