Chỉ đáng tiếc cô còn chưa thể tốt nghiệp đại học, chưa thể kiếm tiền báo đáp Tần phu nhân, cũng chưa kịp đi gặp bà ấy một lần thì đã tới nơi này rồi.
Ở thế giới kia của cô, mọi người đều quen với trao đổi thông tin thuận tiện mau lẹ, rất ít người viết thư, nhưng Mai Lật và Tần phu nhân thư từ qua lại đến mấy năm, cho tới bây giờ đã trở thành một thỏi quen.
Mới tới thế giới xa lạ này, Mai Lật trong lòng thực không an ổn, phải dựa vào viết thư để mình bình tĩnh trở lại. Dùng bút lông chim dính mực nước viết chữ Hán là cái thể nghiệm có vẻ không dễ. Buổi tối trước khi ngủ, cô ngồi ở bên cửa sổ, dùng ánh đèn dầu viết thư.
Ngoài cửa sổ trời màu xanh biển, có tầng mây thật dày phủ trên bầu trời, rừng cây đen nhánh, nơi xa cỏ dại trên cánh đồng bát ngát bị cuồng phong thổi rào rạt rung động.
Mai Lật cổ hết sức dùng bút lông chim viết trên giấy:
"Phu nhân, hôm nay con đi vào thế giới này ngày thứ tám, con lại đi cái trấn nhỏ hai ngày trước, mua vài thứ ở chợ, đại khái biết rõ tình huống bên này. trên đường trở về con gặp một cô gái biết Mellie. Cô ấy nói con có vẻ không giống lúc trước, cũng may tuy con không có ký ức của Mellie, nhưng nghe hiểu tiếng nói nơi này, cũng có thể nói chuyện, dùng sinh bệnh để có lệ qua đi, nếu không tình huống đã không xong. Buổi chiều con thăm dò ngôi nhà một vòng, không thể tìm được tin tức gì hữu dụng, từ trước Mellie hình như là cô gái trầm mặc ít lời ......”
Một phong thư tuy không dài, nhưng viết thật lâu. Viết xong thư cũng không có cách nào gửi đến một thế giới khác, chỉ có thể giống mấy phong thư lúc trước, cùng khóa ở trong ngăn kéo.
Cô dùng biện pháp như vậy chậm rãi thích ứng thân phận và cuộc sống hiện tại.
Thu thập xong giấy bút trên bàn, cầm đèn đi rửa tay, gỡ tóc chuẩn bị ngủ. Bỗng nhiên, cô nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, tựa hồ là Phu nhân Pegg ra cửa. Tiếng bước chân vẫn luôn đi xuống dưới cửa phòng bên cạnh mở ra, tựa hồ là Phu nhân Pegg ra cửa. Tiếng bước chân vẫn luôn đi xuống dưới lầu, sau đó cửa chính dưới lầu cũng vang lên.
Mai Lật từ trên giường xoay người ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, chống bàn nhìn xuống dưới lầu. một bóng người mảnh khảnh đi qua hoa viên, ra sân đi về phía cánh đồng bát ngát.
Phu nhân Pegg? Mai Lật cảm thấy không đúng, một lần nữa đốt đèn lên, cầm đèn chạy ra cửa.
Qua phòng Phu nhân Pegg, cửa phòng bà ấy mở rộng, trên giường không có ai. Mai Lật một chân bước vài bậc cầu thang, nhanh chóng đi xuống lầu, lao ra sân.
"Phu nhân Pegg!” Cô đứng ở trên sườn núi lớn tiếng gọi bóng người màu trắng nơi xa kia. Nhưng không biết có phải bà ấy không nghe thấy hay không mà hoàn toàn không có ý tứ dừng lại. Mai Lật không có cách nào, đành phải cầm đèn đuổi theo.
Ban đêm gió thực lạnh, cô chưa kịp lấy áo choàng, gió lạnh từ váy ngủ màu trắng rộng thùng thình chui vào, tóc dài màu nâu tản ra, nhảy múa trong gió. Theo cô chạy vội vã, ngọn đèn trong tay không ngừng lay động, phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, ánh sáng ảm đạm lay động như một chút ánh sáng đom đóm, miễn cưỡng chiếu sáng một tấc vuông phía trước cô.
Bên đường lá cỏ không ngừng xẹt qua váy ngủ và cẳng chân trần trụi, có chút đau. Cô vừa chạy vừa gọi, nhưng phu nhân Pegg phía trước là mặt điếc tai ngơ, cách cô càng ngày càng xa.
Bà ấy đến tột cùng muốn đi đâu?
Sắc trời đen nhánh, lại thấy không rõ đường, Mai Lật cổ hết sức đuổi theo ở phía sau, chậm rãi lệch khỏi con đường quen thuộc lúc trước, không biết bao lâu, bỗng nhiên một chân cô dẫm vào chỗ trống, là một vũng nước nông, chân rơi vào trong bùn.
Rút một chân ra, lui về phía sau vài bước, chờ cô lại ngẩng đầu lên, một chút bóng dáng màu trắng của phu nhân Pegg đã biến mất, cảnh vật chung quanh hoàn toàn là xa lạ.
Cô cầm đèn ôm cánh tay đứng tại chỗ nhìn chung quanh. Nhánh có thật dài đung đưa bên cạnh, trên trời ánh trăng lúc này từ tầng mây ló ra, Mai Lật thình lình phát hiện mình đứng ở giữa cánh đồng bát ngát, dấu vết biến mất ở trong bụi cỏ, cô không biết nên trở về như thế nào.
Động động chân dính đầy bùn, cô túm lấy mái tóc lộn xộn, tiếp tục đi về phía trước.
Phu nhân Pegg nên không phải là đi tự sát đi? Mẹ cô trước kia lúc hậm hực nghiêm trọng nhất, cũng mấy lần muốn tự sát, bị cô gặp được ôm lấy bà ấy khóc rống.
Tuy cô không có cách nào Coi phu nhân Pegg như mẹ mình, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn mẹ của thân thể này cứ như vậy ra đi không còn nữa, chết ở một chỗ nào đó trên cánh đồng bát ngát.
Mai Lật một chân thấp một chân cao đi tới, ngọn đèn bởi vì lay động quá mức đã bị tắt, cũng may có thể nhờ một chút ánh trăng miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước. đi tới đi tới, cô chỉ cảm thấy bùn đất dưới chân càng ngày càng mềm, bụi cỏ cũng thưa thớt hơn, đi mỗi bước đều sẽ hãm xuống, đã ngập đến căng chân cô.
Còn muốn tiếp tục đi về phía trước sao, phía trước không phải là đầm lấy đi?
đang do dự, bỗng nhiên cô thấy cách đó không xa có một bóng người. Bóng người kia nửa thân thể ở trong bùn, cúi người, đầu cũng cơ hồ cắm vào bùn.
"Phu nhân Pegg?!” Mai Lật ở trên đường nhặt được một nhánh cây, gian nan dịch đến gần bóng người kia, túm cánh tay, gian lan kéo người từ trong bùn đất lên.
Nhưng mà, lúc cô bắt lấy cánh tay người nọ, bỗng nhiên phát hiện không đúng lắm. Cánh tay lạnh băng trơn ướt, có một tầng cơ bắp hơi mỏng, không phải cánh tay phụ nữ gầy yếu giống như phu nhân Pegg.
Mai Lật giật mình, không kịp buông tay, cái đầu ở trong bùn đất cũng chậm rãi nhô lên.